Chuyện sau đó không cần Mạnh Linh nói nữa, bọn họ cũng đều biết cả rồi: “Cho nên, ngươi vẫn không định nói người đứng phía sau ngươi rốt cuộc là ai sao?”
Mạnh Linh lắc đầu: “Không phải ta không định nói, mà là ta cũng không biết.
Tất cả những gì vừa nãy ta nói, nếu có nửa câu dối trá thì ta chết không chỗ chôn!”
“Người này có thực lực thế nào?”
Mạnh Linh ngẩng đầu lên nhìn Linh Diên rồi lại quay sang Công Tử Diễn: “Tóm lại, thực lực hơn ta.
Hơn nữa, còn là một kẻ có sức mạnh nghiền nát tất cả, rất mạnh.”
“Ngươi nói nàng ta có liên quan đến tứ đại gia tộc và bát đại hào môn sao?”
Mạnh Linh gật đầu: “Vì nguồn thông tin của nàng ta rất rộng, công việc đưa tin bình thường nàng ta sai ta làm cũng đều có liên quan đến những tổ chức này.
Chỉ là nữ nhân này quanh năm ở ẩn trong hang động ẩm thấp giá lạnh, gần như là không bước ra khỏi cửa, ngày nào cũng làm bạn với mấy con dâm thú.
Thủ hạ của nàng ta cũng nhiều vô cùng.”
Nghĩ đến đây, nàng ta chợt ngừng, nhìn về phía Linh Diên: “Nhân thủ lần trước điều động ra tiêu diệt Bất Dạ thành đều là của nàng ta cả.
Đó còn là tùy tiện phái ra thôi.
Cho nên ta cảm thấy thế lực sau lưng nàng ta e là rất hùng hậu.
Nếu các… các người đối kháng với nàng ta, ắt phải lớn mạnh thêm lên mới được.”
Linh Diên nhìn nàng ta với vẻ thâm sâu: “Cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi, ta sẽ chú ý.
Chỉ là ta cảm thấy ta có thể suy nghĩ một chút về đề nghị lúc trước của ngươi.
Có điều, lần này không phải là hợp tác với ngươi, mà là ngươi hợp tác với ta.”
Mạnh Linh buồn bực nhìn nàng.
Có gì khác nhau sao? Không phải đều là một mục đích à?
Linh Diên lạnh lùng liếc nàng ta một cái: “Ý nghĩa của hai việc này khác nhau hoàn toàn.
Cái trước là ngươi làm chủ, cái sau thì ta làm chủ.
Ngươi phải nghe theo sắp xếp của ta suốt cả quá trình.”
Lúc này, Mạnh Linh cũng xem như đã phản ứng được: “Ngươi muốn ta làm nội gián cho ngươi, đánh vào tổ chức của đối phương sao?”
Linh Diên xoa xoa cằm, nhướng mày với nàng ta, như cười lại như không: “Sao? Ngươi không bằng lòng à?”
Mạnh Linh rùng mình, đôi mắt trợn trừng lên, đứng dậy: “Ngươi không biết nàng ta lợi hại đến đâu đâu.
Ta nói với ngươi nhiều như vậy, còn không biết sẽ có kết cục thế nào.
Ngươi lại còn kêu ta làm…”
“Nàng ta có biết chuyện Phượng Nguyên chính là Linh Diên không?”
Mạnh Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh đã lại cúi xuống: “Nói thật thì ta cũng không rõ.
Có điều, tốt nhất ngươi nên cho rằng nàng ta biết thì thỏa đáng hơn.
Nếu không, những điều nữ nhân này biết chắc chắn không phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được.”
“Được, cho dù nàng ta biết, thì chắc nàng ta cũng không biết diện mạo ta ra sao đúng chứ?”
Mạnh Linh hơi nhíu mày, nhìn nàng với vẻ như có điều suy ngẫm: “Ngươi có ý gì?”
“Chính là ý đó đấy, còn có thể là ý gì được nữa? Phương thuốc ta có thể cho ngươi, là phương thuốc thật.
Còn về đầu của ta, e rằng ngươi không đem về được đâu.
Người của ngươi đã bị bọn ta giết hết rồi.
Ngươi có thể không cần lo lắng về việc sẽ có người tiết lộ tin tức này.”
Mạnh Linh không thể bình tĩnh được nữa: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
“Ý ta chính là ngươi cầm phương thuốc về, có lẽ còn có thể chống đỡ được một phen.
Ngươi yên tâm, chắc chắn nàng ta sẽ không trách tội ngươi.
Vì phương thuốc này là thứ mà người khác không thể có được.
Nàng ta có thể sở hữu, chắc chắn sẽ nghiên cứu thật kỹ một phen.
Lấy công chuộc tội, nàng ta sẽ không làm gì ngươi đâu.
Chỉ cần ngươi còn sống, chỉ cần ngươi vẫn còn ở lại chỗ nàng ta, đó chính là mục đích cuối cùng của ta.”
Mạnh Linh hít sâu một hơi: “Ngươi vẫn nên nói cho ta biết ngươi muốn kêu ta làm gì đi.
Ngươi mập mờ với ta như vậy, trong lòng ta không yên.
Hơn nữa, ngươi cũng đừng ôm hi vọng quá lớn.
Ngày thường ta rất hiếm khi có cơ hội gặp mặt nàng ta.
Thêm vào đó, mỗi lần đi, nàng ta đều sẽ làm đủ các biện pháp bảo mật toàn vẹn.
Bệnh đa nghi của nữ nhân này không phải nặng ở mức bình thường đâu.
Tuy ta là người của Long Khôn, nhưng ta lại không được bọn họ tin tưởng.
Nếu không phải ta còn có chút quan hệ ở Long đế quốc thì chỉ e là đã sớm trở thành vật thí nghiệm cho bọn họ rồi, đâu
đến phiên ta tới đại lục Tứ Phương nữa?”
Linh Diên thấy nàng ta căng thẳng đến mức này, cũng rất cạn lời: “Nếu ta nói tạm thời án binh bất động, không có gì cần ngươi làm thì ngươi tin không?”
Rõ ràng Mạnh Linh không thể nào lý giải được: “Ta không hiểu.
Ngươi sắp xếp như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
“Không hiểu thì không hiểu đi.
Thực ra như vậy cũng không có gì không tốt.
Biết càng nhiều thì càng không có lợi cho ngươi.
Ngươi cứ yên tâm rời khỏi đây đi, giao phương thuốc cho nàng ta, phần còn lại để ta xử lý là được.”
Linh Diên kiên trì không nói ra cho Mạnh Linh biết.
Mạnh Linh cũng bất lực, chỉ có thể nhận lấy đơn thuốc nàng đưa.
Sau Khi cẩn thận xem một lượt
xong liền hơi lộ vẻ chần chừ: “Ngươi… là thật sao?”
“Tất nhiên là thật? Giả thì ngươi cho là nàng ta không nhìn ra được à? Nếu nàng ta đã là sư muội của Hồng Tà thì hẳn là cũng có mấy phần bản lĩnh thật sự.
Nếu ngươi đem về một phương thuốc giả, nàng ta nhìn một cái là nhìn ra được rồi.
Nhưng cái này đủ để cho nàng ta nghiên cứu một thời gian rồi.”
Có thể nói, Linh Diên đã nghĩ đến tất cả các khả năng rồi.
Lời ra đến miệng, Mạnh Linh chỉ có thể nuốt trở lại: “Nếu đã vậy thì ta sẽ nghe ngươi.
Xem như… xem như là bồi thường cho sự áy náy của ta đối với ngươi năm đó.”
Về phần lần này nàng ta quay về là sống hay chết, nàng ta đã không quan tâm nữa rồi.
Khi nãy trải qua một kiếp nạn sống chết, khiến nàng ta sâu sắc ý thức được rằng mạng của nàng ta không nằm trong tay nàng ta mà là trong tay người khác.
Nếu bên nào cũng đều là cái chết thì nàng ta thà chọn Linh Diên.
Ít nhất thì Linh Diên vẫn sẽ cho nàng ta một cái chết có tôn nghiêm.
Suy nghĩ của Mạnh Linh, làm sao Linh Diên có thể không rõ?
Tuy nàng cũng không nói gì nhưng lại bảo: “Ngươi yên tâm, tạm thời sẽ không dùng đến ngươi.
Ngươi cũng không cần căng thẳng, dù sau này có kêu người làm việc thì cũng sẽ không phải là nhiệm vụ ngươi không hoàn thành được đâu.”
Mạnh Linh nhìn nàng vẻ cảm kích: “Không phải vì ta lo lắng đâu, chỉ là ta cảm thấy hình như tất cả những nỗ lực của ngươi đều không có ý nghĩa.
Vì khoảng cách giữa các ngươi thật sự là quá lớn, ngươi không định suy nghĩ cho kỹ thật sao? Đối địch với ma đầu giết người không chớp mắt như vậy, các ngươi…”
“Được rồi, cho dù nàng ta có lợi hại hơn đi chăng nữa, chúng ta nên phản kháng thì vẫn phải phản kháng.
Vì chắc chắn ta không thể chịu đánh không đánh trả được.
Còn nữa, nếu nữ nhân này không bị giải quyết thì đại lục này sẽ vĩnh viễn không có được những ngày tháng yên bình.
Linh Diên ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng bản lĩnh y độc này tuyệt đối không thể lãng phí như vậy được.”
Nói đến đây, nàng lấy từ trong không gian ra một cây bút chì với giấy vẽ, nhìn Mạnh Linh một cái, nói: “Giờ ngươi vẽ mô tả lại dung mạo của nữ nhân này chút đi.
Ta muốn tìm hiểu một chút.
À, còn một vài tình hình bên phía nàng ta nữa, cố hết sức nhớ lại đi, càng chi tiết càng tốt…”
Sau một canh giờ, Linh Diên dùng thân phận Phượng Nguyên đích thân đưa Mạnh Linh tới cửa lớn.
Sau khi nàng ta rời đi, nàng liền quay về trang với vẻ mặt giăng đầy sầu muộn.
Về tới Minh Nguyệt lâu mới treo bảng không lâu (tên mới đặt cho viện tử của
Linh Diên và Công Tử Diễn), Công Tử Diễn lập tức đi tới đón.
“Muội làm sao vậy? Muội muốn làm gì? Phương thuốc đó là thật sao?”
Nhìn tỷ tỷ nhà mình kích động đến mức này, Linh Diên vội vã đưa một chén trà cho nàng, nói: “Tỷ, tỷ đừng cuống, nghe ta từ từ nói cho tỷ nghe.”
“Còn không cuống nữa sao? Muội đã đưa cả phương thuốc cho người ta rồi, lẽ nào đợi đối phương nghiên cứu ra thuốc giải rồi muội mới cuống sao?”
“Thật đúng là quan tâm sẽ loạn mà.
Lẽ nào tỷ tỷ không suy nghĩ, muội muội nhà tỷ lại ngốc như vậy, đem phương thuốc mình khó khăn lắm mới có được đem đi cho đối thủ của mình hay sao?”
“Vậy vừa nãy muội…”
“Thuốc trên phương thuốc thì không sai, có điều chất thuốc thì không đúng, hơn nữa độ tinh khiết cũng không giống nhau, đều sẽ xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Đặc biệt là chúng ta có thuốc tây, bọn họ đâu có.
Thuốc của chúng ta đều là sản phẩm trong không gian, của bọn họ thì không phải.”
Theo lời giải thích của Linh Diên, đồng tử của Công Tử Diễn đột nhiên co lại: “Cho nên, ý của muội là phương thuốc thì là cùng một cái, nhưng hiệu quả ở chỗ muội cho ra hoàn toàn không giống với hiệu quả bên bọn họ cho ra à?”
Linh Diên khẽ nhấp một ngụm trà xanh, nhàn nhã ung dung gật gật đầu: “Không chỉ là như vậy, tuy dược hiệu của một số loại thuốc là giống nhau, nhưng đặt chung với dược liệu khác nhau thì sẽ sinh ra dược hiệu khác nhau.
Muội tùy tiện thay đổi hai loại, chắc chắn là sai một ly đi một dặm đó!”
Dứt lời, nàng không quên nhướng mày với Công Tử Diễn đầy vẻ đắc ý: “Sao nào? Não muội muội nhà tỷ đủ xài chứ đúng không?”
“Nhưng nữ nhân đó sẽ mắc bẫy sao?”
“Đương nhiên nàng ta sẽ mắc bẫy.
Bởi vì dựa theo thuốc nghiên cứu từ phương thuốc đó ra, có thể giải độc.”
“Có thể giải độc?” Công Tử Diễn hít ngược một hơi khí lạnh: “Muội… vừa nãy không phải muội nói…”
“Ta có nói, nhưng thuốc giải của nàng ta chỉ có thể giải được nhất thời, không thể trị hoàn toàn tận gốc.
Giống như ma túy vậy, dính phải một chút, nếu không thể uống thuốc kịp thời thì vẫn sẽ tái phát.”
“Hả? Còn có thể như vậy nữa à? Tái phát?”
Linh Diên bưng chung trà, nhẹ nhàng thổi thổi nước trà đang tỏa mùi hương thoang thoảng, lườm Công Tử Diễn một cái với vẻ hơi giận: “Nếu không thì tỷ nghĩ sao? Dù sao cũng phải lừa nàng ta trước chứ đúng không? Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Công Tử Diễn lập tức tò mò mà ghé lại gần.
Không ngờ, Linh Diên lại nở nụ cười thần bí với nàng: “Cái này ấy à, giờ giải thích thì có lẽ tỷ tỷ vẫn chưa hiểu rõ đâu.
Hay là thế này, tỷ cứ xem kết quả đi vậy!”
Nói xong, nàng liền đứng dậy: “Tiếp theo đây, nhiệm vụ của muội muội khá nặng đấy.
Trong khoảng thời gian này, làm phiền tỷ tỷ lo liệu bên ngoài nhiều một chút.
Tạm thời mọi người đừng về, ở lại đây giúp muội cùng làm ra thuốc giải đã rồi nói.”
Công Tử Diễn phối hợp gật đầu: “Muội yên tâm đi, cho dù muội không nói thì ta cũng có thể phân được bên nào nặng bên nào nhẹ mà.”
Về phần cùng Ngọc Ngân quay về nước Yên thì, xùy, tên khốn đó cứ tìm chỗ nào mát mẻ mà đợi đi!
“Muội tò mò thân phận của nàng ta, nay cũng đã có tranh vẽ rồi, hay là ta đem đi cho nghĩa phụ xem nhé?”
Linh Diên xua xua tay: “Tạm thời không cần.
Đừng vì chuyện này mà làm nghĩa phụ bị lộ.
Như vậy thì được không bù nổi mất đâu.
Chuyện này để ta xử lý, tỷ không cần lo đâu.”
Theo cách nghĩ của nàng, giao cho nghĩa phụ còn chẳng bằng giao cho ca ca nhà mình làm.
Nàng gây ra động tĩnh lớn như vậy, hai ca ca của nàng lại chẳng ho he gì.
Có phải là có hơi khó hiểu không?
Không ngờ bọn họ bị đưa xuống đại lục Tứ Phương, đãi ngộ cũng bị hạ thấp theo.
Ban đầu khi ở cấm địa, cũng không biết là ai cứ cách vài ngày lại đến thăm bọn họ?
Nghĩ đến đây, Linh Diên liền không ngồi yên được nữa, lập tức về phòng, viết cho hai ca ca vô lương tâm kia mỗi người một bức thư, dùng con đường của chính mình truyền thư đi.
Khi Linh Diên quay về mật thất thì đã là đêm khuya.
Gần đây thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, nàng luôn nghỉ ngơi trong không gian, lại hoàn toàn quên mất người nào đó.
Không ngờ nàng vừa bước vào mật thất thì đã thấy Vệ Giới đang mở mắt trừng trừng, nhìn nàng chằm chằm không chớp.
Nàng sợ hãi nhảy dựng: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”
Vệ Giới lập tức lộ ra vẻ bất mãn: “Ta sắp chết đói rồi, cuối cùng nàng cũng nhớ tới ta rồi hả?”
Chết đói?
Linh Diên giật giật khóe miệng: “Lẽ nào không ai đưa cơm tới cho ngươi sao?”
Vệ Giới ngước lên nhìn, hừ mũi một tiếng.
Linh Diên lập tức thấy khổ
tâm.
Trời ơi, mấy ca ca đó của nàng có phải là quá không đáng tin rồi không?
Nhân lúc nàng không chú ý, bọn họ lại ngược đãi hắn một cách nghiêm trọng.
“Ờ… gì nhỉ… chắc là bọn họ quên mất.
Ngươi không biết hai ngày nay bên ngoài bận rộn đến mức nào đâu.
Người nào người nấy đều hận không thể mọc thêm một đôi tay… Ờm thì… Ngươi muốn ăn gì? Ta đi nấu cho ngươi.”
“Nàng nấu ư?” Mắt Vệ Giới chợt sáng lên.
Đồng tử vốn u tối không ánh
sáng, thoáng chốc đã bắn ra tia sáng vui mừng.
Linh Diên thấy hắn như vậy, lời châm chọc ra đến miệng lại không thể không nuốt ngược trở lại: “Ừ, muốn ăn gì? Để người ta đói hai ngày rồi, nói thế nào cũng phải bồi thường chút chứ?” Nàng tự an ủi như vậy một phen, cũng liều mạng cảnh cáo bản thân rằng như vậy không tính là tái hợp, không tính là đối tốt với hắn, sau đó mới tự thôi miên bản thân mà rời khỏi mật thất.
Sau khi Linh Diên đi khỏi, Phượng Mị lập tức nhảy từ trong ý thức của Vệ
Giới ra, trừng mắt nhìn hắn với vẻ đầy khinh bỉ: “Chủ nhân, vì bữa cơm này mà ngài nhịn đói hai ngày hai đêm, thật sự đáng sao?”
Ánh mắt Vệ Giới đầy ấm áp, động tác ngồi khoanh chân vững như núi Thái Sơn.
Cho dù thân thể cứng ngắc tê dại cũng không thấy có chút không thoải mái nào.
Ngược lại, vì sự bù đắp của người nào đó mà có vẻ như tâm trạng hắn vô cùng tốt.
“Ngươi thì biết gì chứ? Cảm giác mất rồi lại có được là cảm giác kỳ diệu nhất thế gian.
Ngươi biết không? Ta đã từng không dám ôm một chút hi vọng rằng nàng ấy còn sống mà quay về.
Thậm chí ta cho rằng năm đó ta đã mất đi nàng ấy rồi.
Nhưng nàng ấy đã trở về, không chỉ trở về mà còn đem tới cho ta nhiều bất ngờ như vậy nữa.
Đừng nói là hai ngày hai đêm, cho dù là bốn ngày ta cũng chịu đựng được.
Năm đó khi ta hành quân đánh trận, có thế trận nào mà chưa từng thấy? Đói mấy ngày có tính là gì chứ? Thậm chí ngay cả thịt người ta còn từng ăn rồi…”
Đại khái là nhắc đến những ngày tháng đau thương từng bị Vệ Du Sâm làm hại, sắc mặt Vệ Giới có phần ủ dột, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Bất kể nàng ấy có thể vì ta mà làm ra chuyện gì thì đối với ta đều là đáng trân trọng, đáng để cảm kích.”
Nhìn Vệ Giới cảm động nhớ tới những điểm tốt của Linh Diên với vẻ chìm đắm như vậy, Phượng Mị vô cùng ghen tức mà trừng mắt nhìn hắn một cái, buồn bực vô cùng, lại rụt về.
Vệ Giới cũng cứ ngồi yên như vậy.
Cuối cùng, một canh giờ sau, một mùi thơm thức ăn bay từ xa tới tràn ngập trong mũi, hấp dẫn đến mức khiến nước bọt hắn thoáng chốc đã tràn lan….