Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Suy nghĩ của mấy vị huynh trưởng, thân là nữ chính đương nhiên Linh Diên không biết, sau khi nàng chải đầu rửa mặt xong đi ra thì đã không thấy bóng dáng của bọn họ nữa rồi.
Nhưng mà chẳng mấy chốc nàng đã bị mấy việc khác quấn lấy.
Mỗi ngày, dược vật ở Phượng Trì sơn trang đều sinh trưởng không ngừng.

Bởi vì quá nhiều chủng loại nên cũng có vô số công đoạn, mà mỗi một phần đều phải làm vô cùng chặt chẽ tỉ mẩn, đến tay Linh Diên vẫn chưa phải là bước cuối cùng.
Nàng còn cần đưa những dược vật đã được bọn họ tinh luyện tốt vào hệ thống dung hợp với nước Sinh Mệnh trong không gian mới có thể trở thành giải dược chân chính.
Mà tờ phương thuốc Linh Diên giao ra lúc trước, các vị thuốc, cách dùng, chủng loại đều không sai, nhưng có đến hơn bảy loại dược liệu không thể tìm được ở bất cứ đâu khắp đại lục Tứ Phương, ngay cả ở Long đế quốc cũng hết sức trân quý.
Như vậy, dược liệu còn mất nhiều công sức hơi cách phối dược đấy, Linh Diên có được là vì nàng có không gian trồng, thế nhưng những người kia, mặc dù lấy được phương thuốc chỉ sợ cũng chỉ có thể phát sầu.
Cho nên, nàng mới hào phóng đưa phương thuốc ra như thế, về phần có thể chế ra được hay không thì không phải là vấn đề của nàng.
Đương nhiên những nhân tố bên trong này chưa đến bước cuối cùng bọn họ sẽ không phát hiện ra được.
A, đúng rồi, còn có một bước rất quan trọng nữa, nước Sinh Mệnh của Linh Diên là độc nhất vô nhị, chỉ sợ là người bên ngoài đến nghe cũng chưa từng nghe qua.

Đương nhiên, Linh Diên cũng sẽ không ngốc đến mức ghi lên đơn thuốc, cứ coi như bọn họ cuối cùng cũng tạo ra giải dược, nhưng công hiệu gì gì đó chắc chắn không thể so sánh với cái của Linh Diên
Công Tử Diễn không yên lòng: “Muội không sợ bọn họ sẽ nghiên cứu ra được thành phần bên trong dược hoàn của muội sao?”
Linh Diên cười ha ha: “Tỷ, tỷ đừng coi trọng bọn họ quá, dựa vào thực lực của bọn họ, nhiều năm như vậy rồi đến cả cọng lông cũng không nghiên cứu ra được thì sao bọn họ có thể nghiên cứu ra thành phần từ dược hoàn kia chứ? Ha ha, không phải ta xem thường bọn họ, mà là những luyện dược sư này trông thì giỏi nhưng đều là phế vật vô dụng!”
Công Tử Diễn lại không bình tĩnh như nàng: “Luyện dược sư của Long đế quốc dù sao cũng được thừa nhận bởi Công hội Luyện dược sư, bọn họ thật sự đều có thực lực, sao có thể không nghiên cứu ra được chứ, chẳng lẽ trong này còn có nguyên do khác?”
Linh Diên nghe được ẩn ý tại trong lời của Công Tử Diễn: “Chẳng lẽ ý của tỷ tỷ là bọn họ đang cố ý không nghiên cứu ra được?”
Công Tử Diễn mấp máy môi, sắc mặt có chút nghiêm trọng: “Khó nói lắm, dù sao đế quốc có nhiều nhân tài và dược liệu đứng đầu, theo lý thuyết không thể là kẻ vô tích sự, ta vẫn cảm thấy sau lưng có người nào đó đang quấy rối, người đứng sau lưng Mạnh Linh rốt cuộc là ai?”
Nàng ấy cảm thấy đứng ngồi không yên, càng ngày càng nhiều nhân tố không ổn định, còn có sự hoài nghi và ngờ vực về thân thế làm cho trái tim của Công Tử Diễn cứ mãi bị treo lơ lửng.
“Ta muốn trở về…”
Linh Diên lập tức kinh ngạc: “Trở về? Về đâu? Cấm địa sao?”
“Không, không được, các ca ca còn chưa gọi chúng ta trở về, nếu chúng ta trở về không phải sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ ư? Không phải các ca ca đã nói chúng ta cho bọn họ thời gian nửa năm sao, cái này, vừa mới hơn một tháng, tỷ tỷ đã thiếu kiên nhẫn rồi hả?”
Công Tử Diễn bực bội cau mày: “Chờ đợi ở đây làm cái gì? Mỗi ngày đều bị Ngọc Ngân bám sát không buông, phiền muốn chết, trở về vừa có thể tu luyện, vừa có thể tránh khỏi những rắc rối bên ngoài, vẹn toàn đôi bên đúng không?”
“Ấy...” Nghe đến đó, Linh Diên lại có chút đồng tình với tỷ tỷ nhà mình.

Yên bình nhiều năm như vậy đột nhiên xuất hiện một kẻ nói nhiều như Đường Tăng, cũng khó trách nàng ấy chịu không nổi nữa.
“Nếu tỷ tỷ buồn bực quá, không bằng thay ta đến nước Yến một chuyến đi, đã đưa giải dược đến nước Tư U, sắp đến phiên nước Yến rồi, đợi thêm hai ngày nữa, tỷ và Ngọc Ngân cùng đi đi? Sẵn tiện quay về xem có tìm lại được trí nhớ không.”
Công Tử Diễn phản đối theo bản năng, thậm chí còn tức giận trợn mắt nhìn muội muội nhà mình: “Biết ta thấy hắn phiền phức mà muội còn để ta đi với hắn, rốt cuộc muội theo phe ta hay theo phe hắn thế?”
Đối lập với Công Tử Diễn đang buồn phiền bực bội, Linh Diên lại rất nhàn nhã, khá là cởi mở: “Tỷ tỷ à, cũng không thể nói như vậy, tỷ ghét hắn là một chuyện, nhưng tỷ có nghĩ tới việc nếu tỷ không mau chóng giải quyết khúc mắc giữa hai người, nói không chừng hắn sẽ tiếp tục dây dưa với tỷ lâu dài không? Đến lúc đó chẳng phải càng đáng ghét hơn sao?”
Công Tử Diễn trầm mặc, nhưng nghĩ đến việc mình cùng người nọ ở chung một chỗ, trong lòng lập tức kháng cự theo bản năng, cố tình hiện tại lại không có biện pháp giải quyết tốt, còn tên kia thì bám dính lấy nàng ấy như cao da chó, còn la không phải nàng ấy thì không lấy, thật sự là muốn phiền phức bao nhiêu thì có phiền phức bấy nhiêu.
Vệ Giới thì ngược lại, bình thường hơn rất nhiều.

Xem đó, một, không hề làm phiền; hai, không quấn người; ba, không nhiều lời như vậy, từ đầu đến chân là một mỹ nam an tĩnh, đâu như cái tên thần kinh Ngọc Ngân kia.
Quả thực như mắc chứng hưng cảm khiến cho nàng vừa buồn phiền, cho nàng ấy những cảm xúc tiêu cực vừa phiền lại vừa bất thường
Chung quy cũng là song sinh, vừa nhìn biểm cảm hâm mộ lại buồn bực sinh động của Công Tử Diễn, Linh Diên buồn cười nhìn nàng ấy một cái.
“Tỷ tỷ, đừng lầm tưởng về tên nào đó, hắn không phải là không muốn, mà là bây giờ hắn phải yên tĩnh chờ đợi, lần thí nghiệm này phá hoại thân thể của hắn quá mức, nội tức cực kỳ không ổn định, bằng không thì tỷ nghĩ sao hắn lại yên tĩnh như thế được?”
“Vẫn Chưa khỏe sao? Đã bao nhiêu ngày rồi, này, không phải là muội ném hắn ở đó rồi mặc kệ chứ?”
Giọng điệu Linh Diên lạnh nhạt: “Vấn đề nội tức đâu cần ta giúp, tự hắn có thể khắc phục.

Những thuốc cần ta đều cho hắn uống hết rồi, còn lại cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn…”
“Vậy muội cũng đâu thể mấy ngày liên tục không quan tâm được.”
“Ôi dào, tỷ tỷ tốt của ta, bây giờ đang nói về chuyện của tỷ sao lại nhắc đến chuyện của ta vậy? Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ta lập tức đi xem, được rồi chứ?”
Bị tỷ tỷ nhà mình kích thích tâm lý bất công, Linh Diên không còn cách nào chỉ có thể bất đắc dĩ thu dọn đồ đạc trở về thạch thất phía sau núi, nhưng khi nàng mở thạch thất ra thì phát hiện người vốn dĩ phải nằm trên giường đá, lại… Không thấy đâu?
“Đi rồi hả? Hứ, cái tên này, đi cũng không nói một tiếng, làm hại lão nương phải đi một chuyến uổng công, thiệt là!”
Linh Diên dậm chân một cái, tiện tay cất hết bình bình lọ lọ vào trong không gian, định dung hợp hết dược vật còn sót lại ở Minh Nguyệt lâu, không cần phải trở lại thạch thất nữa.
Vệ Giới đi rồi sao?
Thật sự đã đi nhưng cũng không phải không chào đã đi, mà là tạm thời bị người khác gọi nên mới đi, người này không phải ai khác mà chính là sư huynh của hắn, Lăng Tễ Phong.
Sau khi nhận được tín hiệu, Vệ Giới cưỡi Phượng Mị đi chỉ mất hơn non nửa tiếng đã đến khu rừng núi hoang vu bên ngoài Phượng Trì sơn trang.
“Nhị sư huynh, sao huynh lại tới đây?”
Lăng Tễ Phong mặc bộ trường bào màu xanh lam, mắt khép hờ, lười biếng nằm trên cành cây, nghe tiếng của Vệ Giới, không nhanh không chậm mở mắt ra: “Chậc chậc, vui đến quên cả trời đất rồi à, lâu như vậy cũng không biết viết thư cho bọn ta, đệ không biết sư phụ rất lo lắng cho đệ sao?”
Vệ Giới nghe xong thấy thế trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Thật có lỗi, mấy ngày nay bận quá, không nghĩ tới.”
Nhận ra giọng nói của hắn hơi run rẩy, Lăng Tễ Phong nhướng mày, lập tức nhảy từ trên cành cây xuống đi gần tới nhìn cẩn thận: “Đệ bị thương à?”
Nói xong, hắn ta không nói gì lập tức bắt mạch cho hắn, sau khi thăm dò một chút, lông mày của hắn ta xoắn lại thành một cái bánh quai chẻo: “Tại sao vậy? Bừa bãi lộn xộn, đấu đá lung tung, nếu không phải nội lực của đệ cường hãn thì không biết linh lực của đệ đã tiết ra ngoài đến mức nào rồi.”
“Xảy ra chút ngoài ý muốn thôi, không thể khống chế được nên mới biến thành bộ dạng như giờ, nhưng cũng may đã tốt hơn nhiều rồi, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể vận công được.”
“Cái gì mà đã tốt hơn, bộ dạng này của đệ thực sự không thể tệ hơn được nữa rồi, chỉ một mình đệ thì khi nào mới có thể khống chế nổi? Nương tử thần y của đệ đâu rồi, sao lại mặc kệ đệ thế này?”
Lăng Tễ Phong tức giận trừng mắt với hắn, Vệ Giới lại lập tức cắt lời hắn: “Được rồi, không phải ta cũng không gặp vấn đề lớn gì sao? Đúng rồi, có cái gì ăn không, ta đói…”
“Đệch,  có phải lòng dạ nữ nhân kia có phải quá ác độc rồi không, thậm chí đến cả cơm cũng không đệ ăn à?”
“Không phải là nàng không cho ta ăn mà là do tự ta không muốn ăn, mấy ngày nay không phải ta đang bế quan điều khí sao?”
“Ha ha, đệ còn bảo vệ cho nàng à, chờ đến một ngày nàng bán đệ đi, đệ còn có thể giúp nàng đếm tiền đấy!”
Tuy rằng lời nói ra đầy oán giận, nhưng nhìn thấy hắn như vậy Lăng Tễ Phong cũng không đành lòng, hắn ta lập tức đứng dậy, nhìn hồ nước dưới núi: “Đệ đợi đấy, ta đi bắt mấy con cá cho đệ.”
Vệ Giới vô lực nhẹ gật đầu với hắn ta rồi ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, tiếp tục điều khí.
Gần đây thân thể vô cùng suy yếu, mệt mỏi, khiến hắn thật sự cũng không có tâm trạng nghĩ đến cái khác, cũng không rảnh lo tới mấy thứ khác.

Dù Linh Diên quan trọng với hắn hơn nữa thì ở cửa khẩu này hắn cũng không thể không dừng lại.

Bởi vì thân thể thật sự đã tê đến mức không thể tệ hơn được nữa.
Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần, lúc đó, một con dâm thú bay giữa không trung đang chở đi một vị đang nữ tử váy đỏ quyến rũ, nàng ta nhìn hắn từ trên cao.
“Chậc chậc, thật không ngờ, ở nơi đến phân chim cũng không có mà lại có một nam nhân cực phẩm thế này.”
“Chủ nhân, hơi thở của hắn yếu quá, cảm giác sắp chết rồi…”
“Tên ngu nhà người, chẳng qua hơi thở của hắn chỉ không ổn định thôi, yếu chỗ nào? Không hiểu cũng đừng có giả bộ hiểu, chỉ số thông minh của các ngươi là bao nhiêu chứ? Bớt ở đây khoe khoang đi!”
Bị nữ tử váy đỏ dạy dỗ như vậy, dâm thú bên dưới thức thời ngậm miệng, nữ tử váy đỏ nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh nam nhân này không có ai nữa, lập tức huýt sáo: “Đi, bắt nam nhân này về cho ta, không được phép làm hắn bị thương, lão nương muốn hắn còn sống!”
“Thế nhưng chủ nhân, chúng ta còn phải chạy tới Phượng Trì sơn trang, không phải người định…”
“Con khốn kia, chờ lão nương quay về rồi chỉnh đốn cũng không muộn, khó khăn lắm mới gặp được một nam nhân cực phẩm không thể bỏ lỡ vậy được, mau lên, mang nam nhân này về cho ta!”
Nhận mệnh lệnh của nàng ta, hơn mười dâm thú không dám hó hé gì nữa, lập tức lao xuống phía Vệ Giới như bay.
Vệ Giới đang nhắm mắt dưỡng thần, bởi vì lực lượng của toàn thân đều tập trung ở đan điền thế nên cảm giác với xung quanh của hắn bị hạ xuống cực thấp, chờ đến khi hắn nhận ra mối nguy hiểm thì đã bị những dâm thú tướng mạo xấu xí này vây quanh rồi.
Ánh mắt của hắn đột nhiên vô cùng sắc bén, như một thanh lợi kiếm đâm thẳng về phía nữ tử váy đỏ đang bay giữa không trung.
Hiển nhiên nữ tử váy đỏ cảm thấy vô cùng hứng thú với hắn, thấy hắn nhìn nàng ta, dung nhan xinh đẹp lập tức nở một nụ cười quyến rũ tự cho là có thể mê đảo chúng sinh.
“Ngươi rất không tệ, có nguyện ý đi theo bổn cung không?”
Con mắt màu đen tịch mịch của Vệ Giới khẽ chớp, muốn rút lực lượng trên người ra khỏi đan điền, thế nhưng sau khi cảm nhận được năng lượng bị tắt nghẽn trên người, động tác của hắn cứng đờ, gương mặt anh tuấn đầy vẻ ảo não.
Chết tiệt, vậy mà hắn lại tự đặt mình vào tình cảnh thế này.

Còn đụng phải đối thủ khó giải quyết như thế, chỉ sợ lần này khó có thể an toàn rút lui.
Sư huynh đâu rồi, tên Lăng Tễ Phong đáng chết này, thời khắc mấu chốt thì hắn ta như xe bị tuột xích, cuối cùng có phải là huynh đệ tốt hay không đấy?
Quả nhiên, trông chờ vào hắn ta còn không bằng tự dựa vào chính mình.
“Này, nói ngươi đấy, cung chủ nhà chúng ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi tên là gì?”
Không nghe vệ Giới trả lời, nữ tử váy đỏ giữa không trung chau mày.

Vừa nhìn thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt này, đám dâm thú hiểu rằng chủ tử đang rất không vui, lập tức nhấc chân đá Vệ Giới một cước, thử thu hút sự chú ý của hắn.
“Không có hứng thú.” Vệ Giới từ từ ngước mắt, lạnh lùng liếc nữ nhân rồi nhắm mắt lại.
Hồng Mị Nhi chưa từng bị nam nhân xem nhẹ như thế, huống hồ tên nam nhân này còn đến từ hạ giới, nàng ta cũng không chê năng lực của hắn yếu kém bạc nhược mà hắn lại dám lộ ra vẻ mặt như thế trước mặt nàng.
Nam nhân đáng chết này, rốt cuộc hắn có ý gì?
Hồng Mị Nhi nổi giận, gương mặt xinh đẹp bỗng nở một nụ cười khát máu: “Ngươi không có hứng thú nhưng bổn cung lại rất hứng thú, người đâu, trói tên nam nhân không biết tốt xấu này lại cho bản cung!”
Đôi mắt Vệ Giới đột nhiên mở ra, phóng ra một cỗ áp lực mạnh mẽ về phía Hồng Mị Nhi: “Ngươi dám!”
Không ngờ sau khi Hồng Mị Nhi cảm nhận được sức mạnh của hắn, chẳng những không có chút sợ hãi nào mà nụ cười trên mặt lại càng thêm rộ.
“Ngươi thật sự rất mạnh, quả nhiên bổn cung không nhìn lầm ngươi, như vậy mới hay chứ.

Mấy người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Trói lại!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui