Rõ ràng hắn ta là huynh trưởng của bọn họ, tại cái cọng lông gì mà lại cảm thấy mình giống như đệ đệ.
Đặc biệt nếu vị muội muội này của hắn ta sinh lòng tàn nhẫn, cả hắn ta cũng phải mất bình tĩnh!
Hiện tại hắn ta chỉ muốn đưa hai cái đứa không bớt lo này rời khỏi đây, ngặt nỗi Linh Diên quá cố chấp, Công Tử Diễn còn chưa lên tiếng, nàng đã dùng sức lau nước mắt, làm bộ đáng thương nhìn sang: “Không được, nếu đã đến sao có thể không làm gì đã đi.
Ta không đồng ý!”
Mặc Uyên hít sâu một hơi, có chút bất lực: “Muội không đồng ý cũng phải đồng ý, nơi này không nên ở lâu, ta chỉ vì tốt cho các muội, hiểu chưa?”
“Không hiểu.
Cái gì cũng không chịu giải thích mà bắt ta tin hả? Nhị ca, huynh không cảm thấy lời này của huynh chẳng thuyết phục chút nào sao?”
Mắt thấy hai huynh muội lại bắt đầu tranh chấp, Công Tử Diễn xoa xoa Thái Dương, khẽ chau mày: “Dù gì cũng phải cho bọn ta một lý do, nếu không theo tính tình của Diên Nhi, chỉ sợ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.”
Mặc Uyên bị Công Tử Diễn làm nghẹn họng, môi mỏng mím thật chặt.
Hắn ta nghĩ đến chuyện lần này hai muội tử chợt xuất hiện ở Long đế quốc không biết sẽ tạo thành chấn động gì.
Lần trước lúc đi bọn họ dùng cấm chế, nhưng lần này là do hai người tự chạy tới…
Hai tỷ muội nhìn sắc mặt thay đổi thất thường của Mặc Uyên, âm thầm trao đổi một ánh mắt, không ai lên tiếng, ngay cả Linh Diên cũng dần dần bình tĩnh lại.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Mặc Uyên ngẩng đầu lên, trịnh trọng nhìn hai người rồi nói: “Nữ nhân bên dưới là người sư muội quái dị của Hồng Tà và Độc Quỷ, đồng thời cũng là nữ nhân của Long Khôn.
Sau khi Long Khôn và sư huynh sư phụ của nàng ta đều ra đi, nàng ta dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai đem Độc cung ngày xưa càng phát triển lớn mạnh hơn, trở thành khối u ác tính mà đế quốc làm sao cũng không thể diệt tận gốc.
Hòn đảo này chính là nơi nàng ta thường ở, trên đảo không chỉ có cơ quan trải rộng, độc vật sinh sôi, bệnh khuẩn khắp nơi, ngay cả cao thủ cũng nhiều đến mức trước nay chưa từng có, hơn nữa phần lớn đều là phi nhân loại đã được cải tạo.
Ta nói vậy, hai muội đã hiểu chưa?”
Linh Diên kinh ngạc nhướng mày, “Hồng Tà vậy mà còn có sư muội sao? Tên nàng ta là gì?”
“Hồng Mị Nhi.” Mặc Uyên bĩu môi, dường như gọi tên nàng ta cũng cảm thấy là sỉ nhục bản thân.
“Nàng ta lợi hại lắm hả? Ta cảm giác hình như nàng ta đã phát hiện ra ta.”
“Đương nhiên nàng ta đã phát hiện ra muội, chung quanh đây ẩn giấu rất nhiều thế lực, nếu không phải ta cảm nhận được cách đó không xa, chỉ sợ bây giờ đã sớm xông tới rồi.”
Công Tử Diễn gật đầu, “Ca ca bày kết giới, đối phương không nhìn thấy chúng ta, nhưng không có nghĩa là bọn họ không tồn tại.
Diên Nhi, ta thấy chuyện này không thể giải quyết được trong chốc lát đâu, chi bằng chúng ta tìm nơi an toàn bàn bạc kỹ hơn nhé?”
Linh Diên có chút do dự, “Nhưng… thương thế trên người Vệ Giới, lỡ như…”
Mặc Uyên nghe xong lập tức nhướng mắt, “Hắn bị trọng thương chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất nữ nhân kia muốn làm nhục hắn, hắn cũng có lòng mà không có sức đúng không? Yên tâm đi, nam nhân như Vệ Giới, Hồng Mị Nhi tuyệt đối sẽ không buông tha đâu, ít nhất trước khi thương thế hắn lành lại, nàng ta sẽ không động vào hắn, bây giờ muội đang quan tâm mù quáng đấy.”
“Nói gì thì vết thương trên người hắn cũng là vì ta mới… Nếu ta thấy chết không cứu, vậy chẳng phải là…”
“Được rồi được rồi, cái gì mà vì muội nên hắn mới bị thương? Cứ nhắc mấy chuyện này có ý nghĩa không? Muội cũng không nghĩ thử bản thân đã làm bao nhiêu cho hắn, lần này cho dù không có muội, hắn cũng có thể bỏ chạy, muội đừng quên sư phụ, sư huynh đệ của hắn là ai.”
Công Tử Diễn nghe hắn ta nhắc tới đám Lăng Tễ Phong cũng có chút tò mò: “Minh vực này lợi hại lắm hả?”
Mặc Uyên hiếm khi không trêu chọc, thậm chí con ngươi cũng nháy mắt thâm thúy hơn nhiều.
“Minh vực nổi lên từ Tây Vực, bốn năm trước bọn họ không phát huy được bao nhiêu sức mạnh, ban đầu bọn ta vẫn cho rằng đó là một thế lực không đáng nhắc tới.
Nhưng không ngờ rằng từ khi Minh vực chuyển đến Long đế quốc, địa bàn của bọn họ không ngừng mở rộng, khuếch trương, đó là một thế lực cực kỳ có nội tình.
Tử Hạc, Lăng Tễ Phong, Lận Ngọc Đường cũng có phạm vi thế lực của mình, ngay cả Vệ Giới kia, các muội đừng xem thường hắn, hắn có thể liếc mắt đã nhận ra Diên Nhi không chỉ dựa vào cảm giác, chỉ sợ sau lưng đã sắp xếp chu đáo chặt chẽ rồi.
Một người như vậy, muội cảm thấy hắn sẽ chịu bao nhiêu thiệt thòi?”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Linh Diên vẫn không yên, vô cùng bất an và lo lắng.
Nàng không biết sao mình lại trở nên như vậy, cho dù nàng cố gắng hết sức khống chế bản thân cũng không đạt được hiệu quả mong muốn.
Giờ phút này nàng mới biết nam nhân kia đã bất tri bất giác xâm nhập lục phủ ngũ tạng, cốt tủy huyết dịch của nàng.
Hắn là nạn của nàng trong kiếp này, không thể nào lẩn tránh, cũng không thể nào thoát khỏi.
Nghĩ tới đây, bỗng dưng Linh Diên ngẩng đầu, nhìn Mặc Uyên chăm chú: “Ca, ta không biết trên người ta và tỷ tỷ là tương lai đáng sợ cỡ nào, nhưng huynh thật sự cảm thấy tiếp tục trốn tránh như vậy là tốt cho bọn ta sao? Nếu bọn ta cả dũng khí đối mặt với tương lai cũng không có, vậy còn nói tương lai gì nữa?”
Mặc Uyên trầm mặc, trong lòng hắn ta như có một tảng đá lớn đè ép, nặng trịch, rõ ràng có ngàn vạn câu muốn nói nhưng lời lên đến khóe môi vẫn chật vật nuốt xuống.
Sao hắn ta lại không biết làm vậy chỉ có thể bảo vệ bình an nhất thời, nhưng không bảo vệ được cả đời?
Có điều bọn họ hiện tại giống như chim non mới ra khỏi vỏ, không chịu được sóng to gió lớn, sơ sẩy một cái có thể là kết cục vạn kiếp bất phục.
Nếu hắn ta để mặc bọn họ như vậy, chờ đợi hắn ta sẽ là cái gì, hắn ta không dám nghĩ tới.
Trong lúc Mặc Uyên đang vì chuyện này mà lãng phí vô số tế bào não cũng không đưa ra được quyết định, đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói lạnh lùng vô tình của Mặc Ngân: “Để bọn nó xuống dưới đi!”
Tất cả dây thần kinh của Mặc Uyên chợt đứt phựt, hắn ta nhìn xung quanh theo bản năng, thậm chí sử dụng sức mạnh ẩn giấu của mình, nhưng hắn ta không phát hiện hơi thở của lão đại nhà mình.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ Mặc Ngân không hề ở đây, vậy hắn ở đâu?
“Không cần tìm, ta không ở quanh đây.
Cứ làm theo lời ta nói, để bọn nó tự mình quyết định.
Đệ cũng không cần ở lại giải quyết hậu quả, trở về đi!”
Mặc Uyên thoáng cái luống cuống, “Nhưng mà lão đại, với thực lực hiện tại của Diên Nhi, xuống đó chính là chịu chết!”
“Đó là muội ấy tự chuốc lấy, muội ấy phải trả giá cho quyết định của mình!”
Dường như Mặc Ngân đã hạ quyết tâm, bất kể Mặc Uyên nói thế nào hắn cũng không đáp lại một lời.
Kết quả này khiến Mặc Uyên trong lúc nhất thời ngổn ngang cảm xúc, không nói ra được là cảm xúc gì.
Hắn ta cảm thấy bất mãn vì sự liều lĩnh của Diên Nhi, nhưng cũng cảm thấy vui mừng vì sự can đảm của nàng.
Hơn nữa xưa nay nàng cũng không chịu nhận sự giúp đỡ, muốn rời khỏi sự kiểm soát của gia tộc tự do phát triển, những người làm ca ca như bọn họ còn nói gì được nữa?
Có lẽ lần này chính là một cơ hội!
Cho dù trong lòng Mặc Uyên bất an thế nào, nhưng nghĩ tới kẻ địch mà tương lai bọn họ phải cùng đối mặt, hắn ta liền vô thức chọn trầm mặc.
Nếu ngay cả nhân vật như Hồng Mị Nhi mà hai tỷ muội cũng không xử lý được, vậy còn đối đầu với đại ma vương cuối cùng thế nào được nữa?
Nghĩ tới đây, Mặc Uyên lập tức bỏ cấm chế xung quanh.
Trong nháy mắt hơi thở lọt ra ngoài, hắn ta lập tức cưỡi tọa kỵ của mình, nhìn xoáy vào hai tỷ muội rồi biến thành một luồng sáng xanh, biến mất trước mặt bọn họ.
Đối với sự thay đổi đột ngột này, Linh Diên và Công Tử Diễn có chút không kịp phản ứng.
Thế này là sao? Ban nãy còn khá tốt mà, sao nói đi là đi rồi?
“Các ca ca muốn để mặc chúng ta rồi.
Diên Nhi, tiếp theo phải dựa vào chính chúng ta thôi.”
Sau khi hơi thở của bọn họ lọt ra ngoài, Công Tử Diễn cảm giác được rõ ràng xung quanh mình có vô số uy áp của cao thủ đang tới gần.
Linh Diên biến sắc, lập tức bày tư thế ứng phó.
Nên tới vẫn sẽ tới, bọn họ bế quan nhiều năm như vậy không phải là để có thể làm một trận súng thật đạn thật thế này hay sao?
Các ca ca thật sự nghĩ thông rồi ư?
“Thấy rồi, thấy rồi, quả nhiên lão đại nói không sai, bọn họ không có cơ hội trốn.
Mau, dùng đội hình chữ khẩu bọc đánh bọn họ bên trong.
Lão tử muốn xem thử là tên ngốc nào, thiên đường ở đó không đi, nhất quyết phải vào địa ngục của chúng ta!”
Rất nhanh, dâm thú đến từ bốn phương tám hướng nhanh chóng bao vây bọn họ.
Bên trên dâm thú có cánh đều là cao thủ tử cấp trở lên, đối với hai thiếu nữ đột ngột xuất hiện trong khu vực cấm của hòn đảo, rõ ràng đối phương cũng hơi kinh ngạc.
“Lão đại, sao lại là hai ả nữ nhân? Chật chậc, dáng vẻ cũng không tệ, lần này đám thú chúng ta có nguồn năng lượng rồi.
Ha ha ha, đúng là đưa tới tận cửa!”
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, rõ ràng vừa nãy ta cảm giác được xung quanh đây có uy áp của cường giả nhưng thoáng chốc đã biến mất.
Không ổn, vô cùng không ổn! Từng người các ngươi cảnh giác cho lão tử, tuyệt đối đừng để bị hai nữ nhân này lừa!”
“Chẳng lẽ thiếu nữ cưỡi ngân long theo lời cung chủ là bọn họ? Nhưng không đúng, rõ ràng là một người, ở đây lại có hai, còn là phượng hoàng thất thải nữa.
Chẳng lẽ chúng ta tìm lộn người?”
Linh Diên nhìn người biến dị liên tục lại gần bọn họ, hai người theo bản năng tựa lưng vào nhau, đồng thời tụ sức mạnh trên người đến đan điền, chuẩn bị tùy thời xuất kích.
Lúc này hai người hiển nhiên không biết từng hành động của mình đã sớm rơi vào mắt hai huynh đệ Mặc Ngân và Mặc Uyên quanh quẩn cách đó chừng năm mươi dặm.
“Ca, nhất định phải làm thế sao?”
Sau khi Mặc Uyên rời khỏi Linh Diên chẳng bao lâu đã cảm ứng được vị trí của ca ca nhà mình, lập tức chạy như bay tới.
Trong tấm gương phản chiếu giữa không trung, Linh Diên và Công Tử Diễn đang đánh nhau với kẻ địch.
So với Công Tử Diễn thoải mái ứng phó, rõ ràng Linh Diên có chút vất vả, thậm chí thỉnh thoảng động tác còn cứng ngắc trước nay chưa từng có.
Cũng may nha đầu kia phản ứng nhanh nhẹn, hơn nữa sở học cực kỳ lộn xộn, đặc biệt là am hiểu cận chiến, ngược lại cũng cho mình cơ hội chạy thoát.
Tới tới lui lui, dần dần nàng cũng ứng phó thành thạo.
Trên hình ảnh trong gương, vầng sáng màu xanh và đen mực bao quanh lấy hai tỷ muội trong ánh sáng trắng tím, nhìn từ xa giống như đom đóm lúc lên lúc xuống, khi thì thân mật không khoảng cách, khi lại như kẻ thù.
Bên ngoài tấm kính, vẻ mặt của hai huynh đệ cũng chênh lệch khá lớn.
So với cái mặt đơ vạn năm không thay đổi của Mặc Ngân, vẻ mặt của Mặc Uyên lại đặc sắc hơn nhiều.
Đương nhiên, xuất hiện nhiều nhất chính là sốt ruột và lo lắng.
“Bọn nó muốn làm thì để cho bọn nó làm!”
“Nhưng như vậy chẳng phải cách lúc bại lộ không còn xa sao?”
“Nếu cả một bước này bọn nó cũng không bước ra được, còn nói tương lai gì nữa?”
Mặc Uyên nghẹn họng, rõ ràng là không thể nào phản đối lời ca ca mình nói, nhưng lòng của hắn ta vẫn không kìm được lo lắng.
Đuôi mắt Mặc Ngân khẽ cong, tiện tay gạt bỏ cảnh tượng giữa không trung, xoay người định rời khỏi, Mặc Uyên lập tức kéo hắn lại: “Ca, huynh không được đi, ít nhiều gì cũng phải đợi bọn nó bình an chứ?”
Mặc Ngân quay đầu lại, thờ ơ nhìn hắn ta, cho đến khi người nào đó sởn hết gai ốc, cộng thêm áp lực thở hổn hển mới đành phải buông ra.
Mặc Ngân bỏ đi, đi không chút lưu luyến, nhưng Mặc Uyên biết không phải lòng hắn tàn nhẫn.
Nếu lòng hắn thật sự lạnh lùng như đá thì đã không xuất hiện ở đây, lại càng không mở kính.
“Rõ ràng lo muốn chết còn muốn giả bộ lạnh lùng, huynh sống như vậy có mệt hay không?”
Mặc Uyên nhìn xoáy vào hướng hai tỷ muội đang đánh nhau, thở dài nặng nề, “Mà thôi mà thôi, lão mụ tử như ta có lẽ cũng nên lùi về sau rồi.
Các muội tử, hai muội nhất định phải, tuyệt đối phải chịu đựng được đó!”
Tiếng đánh nhau kịch liệt giữa không trung hiển nhiên thu hút sự chú ý của người trên hòn đảo, trong đó tất nhiên bao gồm Mạnh Linh.
Đáng tiếc bọn họ cách đây quá xa, nàng ta không thể thấy rõ mặt, nhưng cũng nhìn ra được là mười người biến dị đang bao vây tấn công hai người.
Vậy thì hai người kia chắc hẳn là kẻ xâm nhập mà cung chủ nói lúc trước nhỉ? Linh Diên ư?
Cùng lúc đó, bên kia hòn đảo, Hồng Mị Nhi không có lòng dạ đi nhìn trận chiến trên trời.
Nàng ta nhìn dáng người màu trắng đứng cách đó không xa, ấn đường nhíu chặt tới mức con muỗi bay tới cũng có thể kẹp chết.
Giọng nói không kiên nhẫn của nàng ta còn xen lẫn cảm xúc tiêu cực, “Sao tỷ lại tới nữa? Có phiền không vậy?”
“Hương Quân…”
“Đừng gọi ta là Hương Quân, ta đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi? Ta là Hồng Mị Nhi, không phải Mặc Hương Quân, tỷ có thôi đi không? Tỷ muốn làm gì Hồng Mị Nhi ta có cản trở không? Tại sao ta làm gì tỷ cũng thấy ngứa mắt, cũng muốn chen một chân vào vậy? Tỷ như vậy chỉ khiến ta cảm thấy chán ghét mà thôi, cuối cùng tỷ có hiểu hay không?”
“Ta không hiểu, ta chỉ biết muội không thể tiếp tục chấp mê bất ngộ như vậy nữa! Bất kể muội là Hương Quân hay là Mị Nhi, muội cũng là muội muội của ta.
Muội có thể hận ta, cũng có thể giận ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc muội tiếp tục như vậy!”
Mặc Hàn Y thương tiếc nhìn người muội muội giống mình tới tám phần phía đối diện, trong mắt là vô số bất đắc dĩ và tiếc hận..