Nhắc đến nỗi khổ phải chịu vì thi độc mấy năm nay, còn cả hàng vạn lê dân bách tính biến thành tang thi, trái tim Ngọc Ngân liền lạnh đi.
Năm đó, khi độc tang thi trải rộng khắp cả đại lục Tứ Phương, Công Tử Diễn và Linh Diên đều đang ở trong cấm địa của Mặc gia, tất nhiên không thể nào tự thân thể nghiệm cảm giác từ bàng hoàng ban đầu đến hoảng loạn, thậm chí là tuyệt vọng cuối cùng.
“Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Tuy ta không có những trải nghiệm như ngươi nhưng cũng đã tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của loại thi độc đó rồi.
Dù sao thì năm ấy Bất Dạ Thành của ta cũng là một trong số những người bị hại.
Giờ thì tốt rồi, trời cao không phụ người có lòng, thuốc giải của thi độc đã được muội muội ta nghiên cứu ra rồi.
Chỉ cần chúng ta kiên trì thêm chút nữa, còn có thể khôi phục được sự phồn hoa của ngày xưa nữa đấy.”
Nhưng Ngọc Ngân lại không hề nghĩ như vậy.
Có một thì sẽ có hai, đặc biệt là những kẻ bệnh hoạn muốn dựa vào thi độc để khống chế cả quốc gia kia.
Tuy Hồng Tà đã bị tiêu diệt, nhưng không phải giờ cũng có một sư muội gì đó nhảy ra rồi đây sao?
Thậm chí, sư muội này còn nghiên cứu ra dâm thú còn khó xử lý hơn là tang thi.
Tuy hiện giờ những dâm thú này vẫn chưa bật ra sức phá hoại có ảnh hưởng sâu xa, nhưng như vậy cũng chẳng nói lên điều gì cả.
Bọn họ tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác.
“Những điều ngươi lo lắng đó, muội muội nhà ta cũng đang đi sâu vào nghiên cứu.
Thuốc giải thi độc chỉ là bước đầu của muội ấy thôi, bước tiếp theo muội ấy còn muốn nghiên cứu ra kháng thể có thể chống lại những loại kiểu như bệnh độc truyền nhiễm nữa.
Chỉ cần những người khỏe mạnh chúng ta truyền những kháng thể này vào, tỷ lệ bị bệnh độc lây nhiễm sẽ giảm đi rất nhiều.
Đến lúc đó chỉ cần cho chúng ta thời gian, bất cứu bệnh độc nào cũng không còn đáng kể nữa.
Cho nên ngươi không cần phải mặt ủ mày chau như vậy đâu.
Con người luôn phải nhìn về phía trước, ai biết ngày mai sẽ ra sao? Nếu đã không biết, âu sầu cũng sẽ qua một ngày, mà cười cũng sẽ qua một ngày, tại sao không vui vẻ lên chứ? Đừng tự tạo áp lực lớn như vậy cho mình.”
Ngọc Ngân nghe Công Tử Diễn nói, đôi mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Hắn ta nhìn về phía nàng ấy, nàng ấy cũng đang nở một nụ cười mà nàng ấy chưa từng nhận ra.
Công Tử Diễn trước đây nhìn thấy hắn ta thì đều trốn đi xa hơn bất cứ ai.
Nhưng bây giờ nàng ấy lại lên tiếng khuyên giải hắn.
Đây là lần đầu tiên trong cả quá trình nàng ấy và hắn ta chung sống đó!
Không tệ, chỉ cần tiếp tục duy trì, Ngọc Ngân Hắn đâu còn phải lo không ôm được mỹ nhân về chứ?
“Diên Nhi thế này, chúng ta không cần quan tâm sao?”
Ngọc Ngân nhìn Linh Diên đã bị băng sương làm đông thành một cái bánh chưng hình người, sự lo lắng bộc lộ ra trong lời nói.
Công Tử Diễn lắc lắc đầu, vẻ mặt bất lực: “Giờ muội ấy như vậy, chúng ta còn chưa làm rõ được chuyện là thế nào, không thể hành động thiếu suy nghĩ được, cứ xem tình hình trước đã vậy.
Đứa trẻ này phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ hóa nguy thành an.”
Năm đó sau mỗi lần nàng bị thương nặng, Hắc Ngột Lân đều sẽ tự điều trị, tự hút độc khiến thân thể của nàng luôn duy trì được trạng thái lý tưởng sạch sẽ và thoải mái nhất dù là trong lúc nào và ở đâu đi chăng nữa.
Nay tuy loại độc ấy đã biến mất không còn thấy sau khi Diên Nhi sống lại, nhưng Hắc Ngột Lân lại đem đến cho cơ thể của nàng những lợi ích bất ngờ.
Hơn nữa mỗi phát hiện đều khiến người ta kinh ngạc.
Có lẽ trạng thái bây giờ cũng có liên quan đến thể chất của nàng.
Nhưng điều Công Tử Diễn và Ngọc Ngân không biết là sau khi tảng băng đông cứng thành một cái khuôn hình người, thân thể của Linh Diên đã được Tiểu Băng Dực cưỡng ép đưa vào không gian, ném vào trong hồ Lam Thủy mới xuất hiện do được thăng cấp trong không gian.
Đúng vậy, mới thăng cấp.
Không ai ngờ tới được, lần này Linh Diên bị đánh, bị thương nặng, vậy mà lại kích thích khiến lực sinh mệnh mạnh mẽ trong cơ thể nàng bùng lên hơn, mà lực sinh mệnh này lại chính là thứ mà không gian Huyền Băng cần.
Vì vậy, không gian chữa trị của nàng lại thăng cấp rồi.
Từ cấp bảy mươi ban đầu thoáng chốc đã thăng lên cấp bảy mươi hai, chỉ còn cách cấp tám mươi mốt chín cấp nữa thôi.
Hồ Lam Thủy này chính là vùng đất mới được mở ra một lần nữa sau khi thăng cấp.
Băng Dực liền căn cứ theo sự nhắc nhở của hệ thống không gian, sau khi Linh Diên đóng băng, nó liền kéo nàng vào không gian, ném xuống hồ Lam Thủy.
Hồ Lam Thủy là một cái hồ nhỏ cỡ bằng sân bóng rổ, nước màu xanh nhạt, xinh đẹp vô cùng, một khoảng xanh mênh mông, khiến người ta vô cùng thích thú.
Sau khi Linh Diên nhảy xuống hồ Lam Thủy, Tiểu Băng Dực lập tức cảm nhận được sự dao động năng lượng mạnh mẽ dưới đáy hồ.
Nó cả kinh trong lòng, vội vã tới sát gần bên hồ.
Không ngờ, một luồng sáng chói mắt bất chợt lóa lên đã bao bọc cơ thể Linh Diên lại.
Trong tiếng hô kinh ngạc của Băng Dực, luồng sáng xanh đó rất nhanh đã bị kéo vào trong nước.
Từ sự dao động sóng năng lượng cực lớn ban đầu, rất nhanh, mặt hồ đã yên lặng trở lại, cho đến khi khôi phục lại vẻ yên ả hoàn toàn.
Tất cả ập đến quá nhanh, cho dù là Băng Dực cũng không có thời gian phản ứng.
Nếu không phải nó vẫn còn có thể cảm nhận được nhịp tim của Linh Diên thì chỉ e khi nãy cuống lên nó đã nhảy xuống rồi.
Mà hồ nước xanh nhạt nhìn có vẻ rất nông này lại dường như không nông như nó tưởng tượng.
Bởi vì sau khi Linh Diên bị kéo xuống, nó căn bản không nhìn thấy bóng dáng nàng.
Nhưng hồ nước lại vẫn giống như lúc trước, róc rách, mênh mang màu nước hồ xanh lam.
Rốt cuộc Linh Diên đi đâu rồi?
Lại nói, sau khi Linh Diên bị kéo xuống, rất nhanh đã bị từng sợi dây leo như rắn xanh quấn lấy.
Đến cuối cùng chỉ để lại một cái bọc bằng dây leo xanh lục như xác ướp.
Thân thể của Linh Diên, đừng nói là mũi với mắt nữa, ngay cả quần áo cũng không lưu lại.
Đúng vậy, nàng đã hoàn toàn bị quấn trong dây leo.
Ngay sau đó, dây leo xanh lục đã tản ra ánh sáng màu lục xanh biếc, từng tầng từng tầng mở rộng ra bên ngoài, rồi lại từng tầng từng tầng cứ tỏa ra lại thu vào, thu vào lại tỏa ra, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác không hề biết chán.
Sau đó ánh sáng màu lục biến thành màu xanh đen, xanh lam, màu tím, màu trắng, thời gian duy trì của mỗi một loại màu cũng không giống nhau.
Thời gian của ánh sáng từ màu tím trở xuống rất ngắn, thời gian của ánh sáng màu trắng sau màu tím thì lại khá lâu.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cường độ dao động dưới nước cũng dần dần tăng lên…
Nhưng tất cả những điều này, bên ngoài không gian lại không ai biết được.
Bởi vì những người tiến vào hòn đảo nhỏ này đã náo loạn cả lên với những người canh giữ đảo rồi.
Ngày đó, khi Công Tử Diễn và Ngọc Ngân canh giữ trong hang động số hai, Lăng Tễ Phong lại không hề chịu ngoan ngoãn như bọn họ, bắt đầu mượn cơ hội tốt khó khăn lắm mới có được này mà đi lung tung khắp đảo.
Đương nhiên trong thời gian đó những người trên đảo không ít lần đi hỏi Hồng Mị Nhi, bởi vì là người do Hồng Mị Nhi đích thân đưa lên, không ai dám làm gì bọn họ.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là để bọn họ tùy tiện chạy lung tung trên đảo.
Vì thế mỗi khi Lăng Tễ Phong đến một nơi nào đó thì để sẽ bị mọi người đưa tay ra ngăn cản.
Những nơi nào Hồng Mị Nhi cho phép hắn ta tới thì hắn mới có thể vào được.
Những nơi không được cho phép thì ngay cả cửa hắn ta cũng không được đụng vào.
Lăng Tễ Phong thì sao?
Bị ngăn cản cũng không giận, lại còn thông minh mà ghi nhớ những nơi này lại, định đợi đến khi đêm khuya yên tĩnh sẽ thăm dò sau.
Cùng lúc đó, Mặc Hàn Y và Hồng Mị Nhi lại cãi vã một lần nữa.
Lý do tất nhiên là vì nay có thêm một Lăng Tễ Phong, Vệ Giới này càng không phải người nàng ta muốn đụng vào liền có thể đụng.
Nhưng Hồng Mị Nhi lại hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Mặc Hàn Y.
“Đây là địa bàn của ta, tỷ có thể đứng ở đây thì nên thấy may mắn vì tỷ họ Mặc đi.
Nếu tỷ không có cái họ này, tỷ nghĩ ta sẽ cho phép tỷ đứng đây nói chuyện với ta sao?”
“Quân Nhi, sao muội lại biến thành thế này? Trước đây muội không phải như vậy, trước đây chúng ta tốt đẹp biết bao chứ?”
“Ha ha, trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, đừng có lấy trước đây ra để so sánh với bây giờ.
Tỷ nói bản thân tỷ xem, đang yên lành làm tiểu thư Mặc gia, tại sao lại cứ muốn nhập bọn với hạng bại hoại tiếng tăm bê bối, còn bị đuổi ra khỏi nhà như ta chứ? Tỷ đi đi, đừng đến đây nữa, thật đấy.
Ta thật sự không chịu nổi cái kiểu mật ngọt chết ruồi của tỷ đâu.
Tỷ cứ để một kẻ không quan trọng như ta tự sinh tự diệt đi.
Sau này chuyện của ta không liên quan đến tỷ, Mặc gia các người cũng đừng xem ta như người cùng phe nữa, đều uổng công vô ích cả thôi, biết không?”
“Quân Nhi.”
Mặc Hàn Y không ngờ Hồng Mị Nhi đã tuyệt tình đến mức này, nhất thời vừa hận lại vừa bất lực.
Hận vì rõ ràng bọn họ là tỷ muội ruột, nhưng lần nào cũng đối chọi gay gắt giống như kẻ thù vậy; bất lực vì sở dĩ Mặc Hương Quân đi tới bước đường này không phải chỉ là lỗi của một mình nàng ta.
Chính vì đủ kiểu bất lực của Mặc gia năm đó nên mới đuổi nàng ta ra khỏi nhà.
Một mặt là vì không hi vọng những hành vi của nàng ta, những chuyện trong giới của nàng ta liên lụy đến Mặc gia.
Mặt khác là hi vọng sau khi nàng ta rời khỏi Mặc gia thì sẽ có thể sống mà không chịu bó buộc gì, không còn nỗi lo về sau nữa.
Nhưng bọn họ không ai ngờ được rằng vì tội danh xấu xa rõ ràng bị đuổi ra khỏi nhà này mà lại đẩy một người đang yên đang lành tới bờ vực tuyệt vọng.
Mặc Hương Quân đã được thả tự do, không còn phải kiêng kị gia tộc, nhưng ùn ùn kéo tới theo đó lại là sự đánh dẹp dành cho nàng ta.
Những người không cách nào làm gì được Mặc gia đó đều đổ hết thù hận lên Mặc Hương Quân.
Dù sao thì Mặc Hương Quân năm đó cũng là một trong số hai đứa con gái của dòng chính Mặc gia.
Ở Mặc gia có một loại gen di truyền mà không ai có thể giải thích được, đó chính là trong những người của gia tộc họ Mặc, chỉ có ai có thể sinh ra hai cô con gái sinh đôi thì mới có thể trở thành người làm chủ gia tộc.
Mà trong số hai cô con gái này, một người phải kết duyên vợ chồng với Long gia, trở thành hoàng hậu duy nhất của Long gia.
Đương nhiên mỗi đời hoàng đế đều chỉ có thể cưới một trong số hai cô con gái sinh đôi của Mặc gia.
Một khi cô gái này chết sớm cũng không thể cưới người khác nữa.
Nói cách khác, hoàng hậu Long gia chỉ có thể là con gái Mặc gia nữ, hơn nữa mỗi đời hoàng đế đều chỉ được cưới một người.
Cô con gái còn lại sẽ ở lại Mặc gia, để Mặc gia chọn ra một nam tử ưu tú nhất sánh đôi với nàng, sinh ra con trai thì do bên nam nuôi dưỡng, sinh ra con gái thì bên nữ nuôi dưỡng.
Vì thế ở Long đế quốc, vẫn luôn có một lời đồn rằng: “Ở Mặc gia, nữ là tôn quý nhất.”
Trong các gia tộc khác đều là nam tôn quý hơn, nhưng ở Mặc gia thì nữ vẫn luôn hiếm có.
Bọn họ một là sinh đôi, hai là không sinh.
Vì thế, người có thể sinh hai con gái sinh đôi bình thường đều là thần nữ được gửi gắm hi vọng trong gia tộc.
Đúng vậy, chính là thần nữ.
Trong Long đế quốc, chỉ có người của tộc Thần Nữ mới họ Mặc.
Trở thành một chi duy nhất được Long đế quốc tôn sùng là gia tộc quyền thế ở ẩn, chính là Mặc gia bọn họ.
Vì sao con gái Mặc gia lại quý giá như vậy, đương nhiên phải bắt đầu nói từ vị nhiếp chính vương phi dũng mãnh nhất của Mặc gia – Mặc Mễ thị.
Nghe nói Mặc Mễ thị năm đó vẫn luôn muốn sinh con gái, nhưng sinh liên tục hai đứa con đều là con trai.
Hơn nữa lần nào sinh con cũng đều khiến nàng phải dạo qua quỷ môn quan một vòng.
Chịu nhiều cực khổ như thế, vậy mà đều sinh ra mấy thằng nhóc ngang tàng.
Khi ấy Mặc Mễ thị luôn không được vui.
Cho nên nàng đã định sẽ không sinh nữa.
Nhưng cứ nói thế, vậy mà lại mang thai một cách đáng hận.
Mang thai rồi thì phải làm sao? Không thể bỏ đứa bé đi được.
Hết cách, chỉ có thể lại sinh ra thôi.
Nhưng trước khi sinh, Mặc Mễ thị đã nói với nhiếp chính vương khi đó rằng: “Nếu đứa bé này lại là con trai thì sau này ta không sinh nữa.
Nếu chàng còn khiến ta mang thai, ta sẽ cắt của chàng đó!”
Bị vợ mình hung hăng uy hiếp một trận, nhiếp chính vương lập tức giơ tay lên thề: “Ta bảo đảm, cái thai này của nàng chắc chắn là con gái, hơn nữa còn là sinh đôi.
Nàng cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có con trai nữa đâu.”
Tất nhiên vương phi không tin mấy lời hoang đường của hắn, vì thế, bất chợt nảy ra ý nghĩ mà nói với hắn: “Chàng nói xem, rốt cuộc chàng thích con gái hay thích con trai?”
Nhiếp chính vương nghe vợ mình nói tới con gái trước, nếu hắn nói hắn thích con trai, vậy chẳng phải là tự tìm đòn sao?
Vả lại, vì muốn con gái mà vợ hắn đã cho hắn ăn không ít thịt, nếu lại sinh con trai nữa thì sau này hắn còn có thịt để ăn không?
Vì cuộc sống chăn gối của mình được tốt đẹp hơn, đương nhiên Nhiếp chính vương liền trả lời một cách không thể chối từ: “Con gái.
Chắc chắn phải vậy rồi, con gái là tri kỷ thân thiết của mẹ, chúng ta không chỉ phải sinh con gái, còn phải sinh một lần hai đứa.
Nàng một đứa, ta một đứa, thân thiết cả đời.”
“Chỉ nói không làm thì không được đâu.
Chàng phải dùng hành động thực tế để chứng minh.”
“Làm sao để chứng minh?”
“Ta không quan tâm ca ca đệ đệ chàng thế nào, dù sao thì sau này, chi của chúng ta buộc phải coi nữ tử là tôn quý.
Con gái của mỗi nhà đều phải được các ca ca đệ đệ nâng niu che chở mà trưởng thành.
Ta muốn chàng lập quy định cho bọn họ, bắt buộc phải lập!”
Nhiếp chính vương nghe vậy, thấy ý kiến này khá mới mẻ.
Dù sao thì hắn có con trai mà, cũng không lo bị đứt đoạn hương hỏa.
Vả lại, gia tộc Mặc gia có sản nghiệp lớn, chút chuyện nhỏ này còn cần nói sao? Cho dù sau này nhà nào cũng là con gái đứng đầu gia đình thì có các ca ca đệ đệ ở bên, mấy người con rể còn không bị xử lý thỏa đáng hay sao?
Hắn lập tức vỗ bàn quyết định: “Được, vợ nói gì thì chính là như thế.”
Nhiếp chính vương đáng thương lại không biết vì một câu nói này mà khiến Nhiếp chính vương phi khi ấy đã trực tiếp đụng chạm vào gen của hắn, hơn nữa từ khi hắn định ra quy tắc ấy, trong số con cháu đời sau, tất cả đều chỉ có chi của bọn họ mới có con gái song sinh.
Bởi vậy, những con cháu khác của Mặc Gia tất nhiên cũng vì “tác phẩm” này của nàng mà nếu sinh con gái thì đều là sinh một, tuyệt đối không xuất hiện con gái song sinh.
Tự nhiên cũng bảo đảm được việc chi của bọn họ nắm giữ cục diệc toàn cục của Mặc gia..