Cả thế hệ Mặc gia kéo dài từ đời này đến đời khác, đến thế hệ của Mặc Hàn Y tự nhiên đã sinh ra hai nữ oa là Mặc Hàn Y và Mặc Hương Quân.
Điều này cũng có nghĩa quyền hạn tuyệt đối thuộc về bọn họ.
Khi Mặc Hương Quân còn rất nhỏ thì nàng ta chỉ biết mình sẽ gả vào hoàng thất, mà khi đó Long Khôn lại được gửi gắm kỳ vọng rất cao.
Nàng ta vốn tưởng người nàng ta phải gả sẽ là Long Khôn nhưng nàng ta không thể ngờ là sau đó lại xảy ra nhiều biến hóa hủy thiên diệt địa như vậy.
Long Khôn bị lão hoàng đế bí mật hành hình, mà nàng ta vì qua lại quá sâu với Long Khôn, thậm chí còn là đồ đệ của Quỷ lão, là sư muội của Hồng Tà mà mang tiếng xấu theo, dẫn đến gia tộc cũng bỏ mặc nàng ta.
Ngay thời khắc ấy, Mạnh Hương Quân đã nếm trải được tình người ấm lạnh ra sao, trái tim cũng vì tất cả đều phản bội mà chìm vào hàn băng tê tái.
Hai tỷ muội Mặc gia, Hương Quân là muội muội, Hàn Y là tỷ tỷ, hai người đứng hàng thứ chín và thứ mười trong gia tộc.
“Hương Quân, muội phải thả người kia ra, hắn là người lục ca muốn bảo vệ, muội không thể động vào hắn được.
Nếu muội không muốn lục ca đích thân đến giải quyết thì tốt nhất hãy nghe lời thả người đi.”
Mặc Hàn Y thấy Mặc Hương Quân cứng đầu như vậy, nàng đã nói hết lời rồi mà nàng ta không nghe vào bất cứ điều gì, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể lấy tên Mặc Ngân ra.
Nếu là trước kia thì chỉ cần nghe đến cái tên đó Mặc Hương Quân sẽ sợ đến mức run lên, chỉ là qua mấy năm gian khổ, cái tên Mặc Ngân này đã trở nên xa lạ.
Dù giờ cái người tỷ tỷ này có lấy hắn ra uy hiếp nàng ta thì cũng chẳng có tác dụng như trước.
Thậm chí nàng ta còn bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn Mặc Hàn Y: “Tỷ nghĩ rằng ta vẫn sợ hắn sao? Đến đi, cũng lắm thì cá chết lưới rách thôi, dù sao các người cũng đâu xem ta là muội muội, ta cần gì phải đối xử với các người như người thân chứ?”
“Hương Quân, đâu phải muội không biết tính tình của lục ca, năm đó Long Khôn…”
“Đúng vậy, tỷ không nhắc đến thì ta cũng quên, năm đó nếu không phải do lục ca thì không chừng Long Khôn đã sớm chạy thoát rồi, thù này sớm muộn gì ta cũng sẽ báo.
Mặc Hàn Y, thức thời mau cút đi, đừng ép ta phải dùng sức mạnh với tỷ!”
“Muội, rốt cuộc muội có hiểu tình thế hiện giờ không vậy? Chẳng lẽ muội chưa nghe nói sao? Thi độc đã có thuốc giải rồi, không bao lâu nữa đại lục Tứ Phương sẽ khôi phục lại, dù giờ muội có những dâm thú kia thì sao chứ, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy, muội nói xem muội cứ làm loạn ở đây làm gì? Không thể sống một cuộc sống thật tốt, làm những chuyện nữ tử chúng ta nên làm sao?”
“Thuốc giải thi độc? Ha ha, các ngươi đừng làm trò hề chứ, thi độc không dễ dàng bị hóa giải như vậy đâu.
Còn người nghiên cứu ra thuốc giải thì rất không may, nàng đã bị ta khống chế rồi.
Nhân tài có thể dùng ta cũng đâu thể vứt bỏ không được, phải giữ nàng lại để trả thù Long đế quốc các ngươi chứ.
Ta muốn Long đế quốc phải như đại lục Tứ Phương vậy, bị hủy hoại chỉ trong tích tắc!”
Các ngươi không cho nam nhân của ta sống tốt thì ta cũng không để các ngươi sống yên ổn đâu, không tin thì chúng ta cứ để mà xem, xem thử ai là người cười cuối cùng.
Mặc Hàn Y sửng sốt trước giọng điệu thách thức lớn lối của Mặc Hương Quân: “Ý muội là, thiếu nữ vừa nãy muội mang về chính là người nghiên cứu ra thuốc giải, Phượng cô nương Phượng Nguyên?”
Hồng Mị cười lạnh: “Thế thì thế nào, tỷ có thể lấy người từ trong tay ta sao? Tỷ tỷ ngốc của ta ơi, tỷ vẫn nghĩ là mình có mấy phần trọng lượng ở chỗ này của ta sao? Nếu không phải ta ngầm cho phép thì tỷ cho là tỷ có thể cứu được bọn họ sao?”
“Muội…” Mặc Hàn Y vẫn luôn nhẫn nhịn nay thật sự nổi giận.
Bi kịch của đại lục Tứ Phương là do sư phụ và sư huynh của nàng ta tạo ra, bọn họ không thể trách nàng ta được, nhưng sự việc dâm thú đúng là bắt nguồn từ chỗ nàng ta, nếu nó thật sự lan tràn như thi độc thì Long để quốc sẽ lâm vào kết cục đáng sợ đến thế nào chứ?
Mặc Hàn Y thật sự sợ hãi, nhưng cố tình Mặc Hương Quân chẳng nghe lọt lời của ai cả, nàng không biết làm thế nào, lại không thể dựa vào thực lực bản thân chống lại nàng ta được, chỉ có thể tức giận rời đi.
Mặc Hàn Y không biết sau khi nàng rời khỏi thì đảo nhỏ vốn đang lộ diện lại dần dần biến mất dưới tác dụng của trận pháp.
Mà những người bị nhốt trên đảo ngoại trừ Công Tử Diễn, Ngọc Ngân, Linh Diên và Vệ Giới thì còn có một Lăng Tễ Phong đứng về phía bọn họ.
Nếu đánh nhau thật thì bọn họ không hề chiếm được chút lợi lộc nào.
Hơn nữa người có thể khiến Mặc Hương Quân kiêng kị phần nào đã đi rồi, những người còn lại này Mặc Hương Quân hoàn toàn không để vào mắt.
Dù ở đây có một người của Lăng gia cũng vậy.
Lăng Tễ Phong không chút kiêng dè đi dạo trên đảo.
Mới đầu những dị nhân này còn thành thật theo, nhưng sau dần cũng không phối hợp nữa.
Thậm chí lúc hắn ta không chú ý còn bị một người cố ý đẩy vào trong trận pháp.
Nhìn thấy Lăng Tể Phong đang trôi nổi trên trận pháp nổi trận lôi đình, Mặc Hương Quân lạnh lùng cười.
“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây chờ đi, có bản lĩnh thì đi ra, không có bản lĩnh à, ha ha, thì đợi biến thành thuộc hạ của ta cùng các con của ta đi!”
Kết quả là, Lăng Tễ Phong thảm rồi.
Giải quyết xong hai mối họa lớn nhất, Mặc Hương Quân xoay người nhắm mục tiêu về phía Vệ Giới.
Vệ Giới này, vốn nàng ta còn nghĩ đã vô tình tìm được một cực phẩm, nhưng thế nào cũng không ngờ lại là một kẻ phiền toái, ngay cả lục ca cũng nghĩ đến hắn.
Vậy thì đúng là không ổn tí nào.
Đừng thấy nàng ta nói to mồm với Mặc Hàn Y nhưng trong lòng vẫn rất kiêng kị Mặc Ngân.
Không vì gì khác cả, chỉ vì lục ca nhà bọn họ chính là một trong số ít cao thủ đột phá địa giai của Long đế quốc, một cao thủ như vậy dù có hai mươi cao thủ thiên giai mặc giai bao vây tấn công thì cũng không trụ nổi mười chiêu của hắn.
Hắn là con át chủ bài của Mặc gia, là người khiến cả kinh thành Long đế quốc phải kiêng kị.
Tuy Mặc gia là gia tộc lớn ẩn mình và luôn coi trọng nữ nhân nhưng không ai dám coi thường dòng dõi truyền thừa của Mặc gia cả.
Trong số những người họ Mặc khác, có lẽ ngươi có thể tìm ra một kẻ đặt tâm mình ra ngoài, nhưng trong dòng chính Mặc gia thì mấy trăm năm nay chỉ có mỗi một kẻ kỳ lạ như nàng ta thôi.
Mà Mặc Ngân này chưa bao giờ vô duyên vô cớ nhắm đến ai cả, cũng không vô duyên vô cớ thiên vị ai.
Vì thế nàng ta vô cùng hiếu kỳ, bắt đầu từ khi nào thì Vệ Giới này lại lọt vào mắt Mặc Ngân chứ?
Mấy ngày sau, tình huống của Vệ Giới rõ ràng đã tốt hơn lúc vừa đến nhiều, thậm chí còn tỉnh lại giữa chừng một lần, chỉ là hình như hắn không mấy hiếu kỳ với việc mình lại xuất hiện ở một nơi lạ lẫm.
Sau khi xác nhận tính mạng bản thân không có gì nguy hiểm thì hắn lại chuyên tâm tu luyện.
Lúc này Vệ Giới vẫn không biết, người mà hắn tâm tâm niệm niệm thương nhớ giờ đang ở trong sơn động số hai cách đó không xa.
Lúc Mặc Hương Quân đến thì chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy luồng khí màu đen di chuyển xung quanh Vệ Giới.
Vừa nhìn thấy luồng khí này thì ánh mắt nàng ta đột nhiên thay đổi, mới đó mà đã khôi phục đến thực lực mặc giai rồi sao?
Khó trách lại lọt được vào mắt Mặc Ngân, thực lực của nam nhân này không tệ đâu!
Phải biết là phạm vi xung quanh đảo nhỏ này của nàng ta là nơi tu luyện tốt nhất, Vệ Giới này cũng không ngốc, không tiếc bất cứ giá nào lợi dụng hoàn cảnh xung quanh mình, dù bị rơi vào trong tay người khác thì cũng có thể giữ được sự bình tĩnh hiếm thấy.
Luồng khí màu đen quay xung quanh Vệ Giới ước chừng sáu vòng thì đột nhiên ngừng lại, như cảm nhận được có người xâm nhập, Vệ Giới đột nhiên mở mắt, vừa ngước lên thì đã đối diện với đôi mắt quyến rũ có thể mê hoặc lòng người kia của Mặc Hương Quân.
“Ngươi chính là sư muội của Hồng Tà?”
Ánh mắt Mặc Hương Quân chợt lóe lên, nở một nụ cười đủ để quyến rũ chúng sinh, lắc lắc dáng người xinh đẹp đến gần Vệ Giới.
“Đứng lại, dám tiến lên một bước nữa thì cẩn thận ta chặt đứt tay chân ngươi!”
Lời nói lạnh lùng của Vệ Giới đầy sự uy hiếp không thể bỏ qua.
Dù giờ hắn đã lâm vào tình thế làm tù nhân nhưng cũng không cho phép người ngoài đụng vào điểm mấu chốt của hắn.
Mặc Hương Quân cũng đủ thức thời, nàng ta đứng yên cách đó ba thước, nhướng mày đầy hứng thú nhìn hắn không chớp mắt.
“Đúng vậy đó, ta chính là Hồng Mị Nhi, sư muội của vị sư huynh vô dụng mà ngươi đã đốt thành tro bụi.
Không ngờ ta lại có thể đối mặt nói chuyện với vị tướng quân toàn thắng tiếng tăm lẫy lừng của đại lục Tứ Phương, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà!”
Vệ Giới chán ghét hạ mắt xuống: “Ngươi muốn thế nào?”
“Ôi, coi nhiếp chính vương nói kìa, ta có thể làm gì ngài chứ, ta kính trọng ngài còn không kịp nữa là, sao có thể làm gì ngài được? Hơn nữa, dựa vào bản lĩnh của ta thì ngươi cảm thấy ta có thể làm gì ngươi mới được đây?”
Vệ Giới cười lạnh: “Bớt nói vòng vo đi, mục đích của ngươi là gì?”
“Ta không có mục đích gì hết!” Dù trước đó có thì sau khi Mặc Hàn Y cảnh cáo thì nàng ta không thể từ bỏ tâm tứ đó, nhưng mà một nam nhân cực phẩm như vậy, nàng ta không muốn bỏ qua chút nào, thôi cứ để nuôi rồi nói sau, đợi đến lúc cần thì tìm biện pháp nuốt vào bụng.
Vệ Giới cho nàng ta một biểu cảm khinh thường “ngươi lừa đồ ngốc à?” rồi nhắm mắt lại, tiếp tục điều dưỡng.
Ngươi đã không muốn nói thì ông đây còn thoải mái ung dung hơn nữa, tuy rằng chất lượng không khí ở đây hơi kém nhưng cũng may linh khí nhiều, cũng đủ để hắn bị lăn qua lăn lại một phen như vậy.
Vệ Giới không để ý đến nàng ta, Mặc Hương Quân cũng không quan tâm, nàng ta đi vòng qua sơn động số hai bên cạnh.
Nàng ta không khách khí với người bên trong như Vệ Giới, mà Công Tử Diễn cũng không cho nàng ta cơ hội khách khí, ngay khi nàng ta vừa xuất hiện thì đã lập tức đánh về phía nàng ta.
Sau một thời gian ngắn sửng sốt, Mặc Hương Quân nhanh chóng nở nụ cười: “Ồ, nhiều năm như vậy rồi, ngươi là người đầu tiên chủ động khiêu khích ta ở địa bàn của ta đấy.
Cũng tốt, vậy thì bổn cung chủ sẽ xem thử vị thành chủ đại nhân của Bất Dạ thành này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!”
Vết thương của Công Tử Diễn đã khỏi được bảy tám phần nhờ vào viên thuốc của Ngọc Ngân, nhưng thực lực vẫn chưa đạt được đến như thời đỉnh cao, Ngọc Ngân không thể ngăn cản được nên chỉ có thể kiên trì giúp đỡ Công Tử Diễn.
Thực lực của Hồng Mị Nhi không thấp, gần như có thể đánh ngang tay với Công Tử Diễn, điều khiến nàng ta ngạc nhiên chính là người ngoài sau khi vào đảo thời gian càng dài sẽ trúng độc càng sâu, nhưng hai người trước mặt rõ ràng không hề ăn viên thuốc mà ban đầu nàng ta nói mỹ danh là thuốc giải.
“Các ngươi không uống thuốc?”
Công Tử Diễn khinh thường liếc nhìn Hồng Mị Nhi có vẻ mặt lộ liễu như cách nàng ta ăn mặc: “Thứ ngươi cho, bọn ta ngại bẩn!”
Có Ngọc Ngân ở đây, chút độc đó nàng ấy không sợ, lại nói dù không có Ngọc Ngân thì nàng ấy cũng từng sống chung với các loại độc dược nhiều năm, còn có một muội muội thần y, thể chất của nàng ấy đã sớm không giống mấy năm trước, chỉ chút khí độc không làm khó được nàng ấy.
“Hừ, lại đến một tên không biết trời cao đất rộng là gì nữa.
Được, nếu ngươi đã không biết điều như vậy thì bổn cung sẽ cho ngươi lĩnh giáo thử đạo đãi khách của đảo Thạch Đầu bọn ta.” Nói rồi, khóe miệng nàng ta hơi cong, một tiếng huýt sáo nghe hơi phức tạp vang lên.
Công Tử Diễn và Ngọc Ngân nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, hai người tựa lưng vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm xung quanh mình.
Quả nhiên, sau tiếng huýt sáo của Hồng Mị Nhi, những thứ như giòi bọ nhanh chóng xuất hiện từ bốn phương tám hướng của sơn động.
Da đầu Công Tư Diễn và Ngọc Ngân lập tức run lên, hai người thầm siết tay: “Cẩn thận.”
Đám giòi bọ màu trắng này nhanh chóng bao trùm lồng phòng hộ băng của Linh Diên cách đó không xa.
Thấy đám ghê tởm này sắp đến gần hai người họ, hai con phượng hoàng đột nhiên hiện thân, đồng loạt phun lửa vào đám xấu xí ghê tởm đó.
Nhìn thấy phượng hoàng xuất hiện, Hồng Mị Nhi hơi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Làn sóng giò bọ của nàng ta có thể bị lửa tấn công, nhưng chỉ cần chúng không sợ mệt cứ tiếp tục ồ ạt lao vào là được.
Dù sao thì mấy thứ này nàng ta có rất nhiều, chỉ không biết thể lực của bọn họ có thể đối phó được với làn sóng giòi bọ này không thôi!
Thế là, tình cảnh nghiêm trọng này như được phân cấp ra, Hồng Mị Nhi bên này vắt chân ngồi trên một tảng đá xem náo nhiệt, Ngọc Ngân, Công Tử Diễn và hai con phượng hoàng bên kia thì đang bận rộn không ngừng nghỉ để đối phó đám giòi bọ.
Cũng giống như thi độc, đám giòi bọ này cũng không có linh lực, nhưng không thể chịu nổi số lượng khổng lồ của chúng, thấy bất cứ thứ gì đều cắn cả!
Chúng nó là phượng hoàng chứ đâu phải rồng, lửa cũng đâu phải lúc nào cũng có được, mới đầu bọn họ còn có thể ứng phó, nhưng dần dần cũng hơi bất lực.
“Ầy, còn tưởng các ngươi có bản lĩnh ghê lắm chứ, mới đó đã không chống đỡ được rồi à? Vậy thì các ngươi phải nhanh lên đi, đừng trách ta không nói cho các ngươi biết, dù có thể nào cũng đừng để chúng nó cắn, nếu không thì có một sẽ có hai, có một trăm rồi một vạn, mấy chục vạn con giòi bọ, trong vòng một khắc, à không, thậm chí còn chưa đến một khắc đâu, các ngươi sẽ hóa thành bộ xương trắng! Được rồi, bổn cung còn có việc, không ở lại xem thảm kịch của các ngươi nữa, mong là lát nữa khi ta đến còn có thể nhìn thấy các ngươi còn sống!”
Hồng Mị Nhi đi rồi, để lại Ngọc Ngân và Công Tử Diễn, họ mang theo tất cả sự chán ghét và phẫn nộ, dùng hết sức lực bản thân để chống lại những con giòi bọ vốn đã khiến người ta ghê tởm mà sau khi biến dị lại trở thành vũ khí sát thương lợi hại này..