Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Công Tử Diễn tự hỏi, trong mắt lóe lên một tia vui sướng: “Vậy nên ý của Diên Nhi là đám dâm thú kia chỉ là để lừa người thôi sao?”
Linh Diên khoát tay: “Cũng không thể nói như vậy, đám dâm thú đó vẫn có tác dụng nhất định, chẳng qua chúng ta đã chiến đấu với tang thi rất lâu nên đã tích lũy được kinh nghiệm thôi.

Để chống lại chúng ta thì thực lực yếu quá, hơn nữa dâm thú không có năng lực tư duy, gọi bọn chúng là dâm thú chứ thực tế chúng là một thể biến dị của nhân loại mà thôi, năng lực có thể phát huy cũng có hạn.”
Vì đa số những người bị lây nhiễm đều là người thường, dù trong số đó cũng có một số tu luyện giả bị nhiễm, thực lực mạnh hơn người bình thường, nhưng chỉ cần bọn họ còn một chút ý thức thì sẽ tự mình kết liễu bản thân.

Nếu không kịp, trở thành dâm thú thì cũng không sao, có rất nhiều người muốn mổ xẻ bọn họ.
Nói đi nói lại thì dù là tang thi hay dâm thú cũng chỉ là con người tàn sát lẫn nhau, người được lợi sau cùng vẫn là kẻ đứng sau.
Nhưng mà… những thứ dưới mười tám tầng địa ngục kia đã không thể dùng từ nguy hiểm để hình dung nữa rồi.
Chó địa ngục, tang thi báo, hổ, sư tử, sáo, cá sấu, tang thi mãng xà… sự tồn tại của những loài động vật này trước khi đột biến đã khủng khiếp lắm rồi, huống chi là sau khi biến dị?
Chỉ đám giòi bọ thôi đã khiến bọn họ hiểu được sự đáng sợ của những con thú biến dị này, nếu những đám dã thú kia được thả ra thì đại lục này còn có ngày yên tĩnh không?
Sợ là không bao lâu sau nữa ngày tận thế sẽ đến.
“Tỷ, tỷ nói xem, một Hồng Mị Nhi có thể có năng lực lớn thế sao? Còn nữa, dù có thêm sư phụ và sư huynh của nàng ta thì ta cũng không nghĩa là bọn họ có thể thực hiện được công trình với quy mô lớn như vậy được.

Ở đây, nếu không tính những sinh vật biến dị ngoài biển thì nghiên cứu này cũng phải theo đuổi ít nhất trong mười đến hai mươi năm.”
Công Tử Diễn nhìn xung quanh, ánh mắt ngày càng trầm xuống: “Muội nói đúng, có thể tạo ra căn cứ ngầm mười tám tầng dưới đảo nhỏ này đúng là không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều được, nói không chừng căn cứ bị phá hủy trước kia căn bản không phải là sào huyệt chân chính, mà nơi này mới chính là căn cứ nghiên cứu thực sự của bọn họ!”
Vậy thì vấn đề ở đây rồi, nếu Hồng Mị Nhi không có năng lực này thì là ai ở phía sau chống lưng cho bọn họ chứ?
Hai tỷ muội trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy được sự u sầu dày đặc trong mắt nhau.
Linh Diên mím môi do dự một lát: “Tỷ, tỷ nói xem nếu chúng ta đem tất cả những thứ này đi thì sẽ có chuyện gì xảy ra hả?”
“Muội sẽ bị bại lộ mất!” Đó là chuyện không cần thiết, ngoại trừ chủ nhân của không gian có được năng lực này thì không nghĩ ra được ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đem đám người thú biến dị kia đi mà không có bất kỳ động tĩnh nào.
Theo dõi mấy ngày nay, Hồng Mị Nhi cũng thường thường nhìn xung quanh, rõ ràng là có cảm giác có người nào đó theo dõi nàng ta, nhưng nàng ta lại không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhưng khi Linh Diên mang mấy thứ này đi thì kết quả sẽ khác.


Bọn chúng sẽ nghĩ đến không gian đầu tiên.
“Vậy làm sao bây giờ?” Linh Diên hơi đau đầu: “Khó khăn lắm chúng ta mới vào đến đây, nếu không làm gì cả thì có phải quá uất nghẹn rồi không?”
Công Tử Diễn che lại hành lang đen kịt, quan sát từ bên này sang bên kia, đám thú biến dị này nhìn thấy nàng ấy đều nhe răng phát ra tiếng gầm rú hung dữ, nhìn gương mặt đen như máu ghê tởm của bọn chúng, dịch dạ dày của nàng ấy lại bắt đầu quay cuồng.
“Nếu không thì chúng ta không lấy toàn bộ, mỗi một loại thú biến dị mang đi một phần được không?”
Sau khi Linh Diên tự hỏi thì lại to gan quyết định.
Công Tử Diễn không phản đối gì với quyết định này, chỉ là: “Muội mang chúng nó đi để làm gì? Nghiên cứu hả? Hay là đút nó Linh Đằng của muội?”
“Cứ đem mấy thứ này vào không gian trước rồi nói sau.”
Sau khi nhận được sự tán thành của Công Tử Diễn, Linh Diên không hề do dự bắt đầu lựa chọn từ tầng thứ nhất rồi đi thẳng xuống.

Hễ chỗ nào nàng chạm tay vào đều được thu vào không gian cả, mỗi một loại thú biến dị thu vào hai con, đợi sau khi hai người tiến vào không gian lại thì bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến rung động.
Đám thú biến dị, người biến dị và tang thi đó đều có một điểm giống nhau là vừa xấu xí vừa thối, ghê gớm kinh tởm vô cùng, chúng nó có kích thước khổng lồ, tổng cộng là ba mươi sáu con lấp đầy cả không gian rộng lớn.
Thân là chủ nhân của không gian, đám thú này sẽ không làm gì Linh Diên, chỉ là khi nhìn thấy một người sống là Công Tử Diễn thì có một con như được tiêm thuốc kích thích lao về phía nàng ấy.

Công Tử Diễn kinh hãi, Linh Diên lập tức hét lớn về phía Băng Dực: “Mau khống chế chúng nó lại!”
Tiểu Băng Dực mặt mày buồn bực dần dần hiện ra giữa không trung, một tấm phù chú màu xanh giáng từ trên trời xuống, đánh về phía đám thú biến dị kia.

Không gian dần dần yên tĩnh, đám thú biến dị kia cũng từ từ im lặng, mềm nhũn dưới đất, con thì lè lưỡi con thì phun lưỡi lưỡi, ngoan ngoãn vô cùng.
“Chủ nhân, đã nói cho người cách sử dụng chú ngữ rồi sao người vẫn còn không biết chứ!”
Linh Diên xấu hổ gãi gãi đầu: “Không phải là tới thời gian mấu chốt thì quên mất ư? Nếu lỡ như đọc sai chẳng phải là chậm trễ mất rồi sao? May mà có ngươi đó, tình yêu à, vất vả quá rồi!”
Nói rồi không quên kéo nó vào trong lòng, vô cùng thân mật vuốt một phen.

Cái đuôi Tiểu Băng Dực vểnh lên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, tìm một tư thế vô cùng thoải mái nằm xuống rồi thản nhiên giơ móng vuốt lên chỉ chỉ đám đồ chơi xấu xí kia.
“Mỗi loại người chọn hai con là định làm gì sao?”
Linh Diên đưa tay vỗ cái bép: “Tất nhiên rồi, đi thôi, chúng ta ném một nửa vào hồ trước, cấp bậc của đám thú biến dị này cao hơn đám bên ngoài nhiều, mười tám con này thực lực không đồng đều, con mạnh nhất thì thực lực đã đến thanh giai, chắc chắn có thể bồi bổ cho nó một phen.”
Hai chủ nhân và sủng vật vừa nói xong thì bên kia đã bắt đầu ra tay, kỳ thật đều là do Băng Dực ra tay, người nào đó phụ trách chỉ huy.
Là người bảo vệ của không gian Huyền Băng, Tiểu Băng Dực có năng lực chỉ huy toàn bộ không gian, bên này chỉ tay một cái, theo một đường cong màu lam, đối tượng bị chỉ sẽ rơi ùm xuống hồ.
Mười tám loại thú, chỉ năm phút đồng hồ thôi đã được xử lý toàn bộ.
Thấy đám thú này rơi xuống hồ nước, Linh Diên lo lắng nhìn Băng Dực: “Không phải Linh Đằng đang ngủ say sao? Có có thể cảm nhận được không?”
Băng Dực đảo mắt xem thường, đang định nói chuyện thì giữa đám thú biến dị chen lấn hỗn loạn trong hồ nước đột nhiên vươn ra vô số dây leo duỗi ra cuốn lấy con mồi, chớp mắt cái đã kéo sâu con mồi vào trong hồ nước.

Chỉ trong nháy mắt, mặt hồ đã khôi phục lại sự tĩnh lặng.

Mà nước hồ bị nhiễm màu đen đã được tinh lọc bằng tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Linh Diên nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này: “Thật thần kỳ!”
“Đương nhiên, cấp bậc không gian của người càng cao thì số lượng dây leo cũng sẽ không ngừng tăng lên.”
“Diên Nhi, mau nhìn kìa!” Đột nhiên, Công Tử Diễn kêu lớn, Linh Diên nhìn theo hướng tay nàng ấy chỉ lên bầu trời, vừa nhìn thấy thì đã sửng sốt lần thứ hai.
Trên bầu trời của không gian đột nhiên xuất hiện một hàng chữ rất rõ ràng, mà nội dung của hàng chữ đó là về mười tám con thú biến dị mới vừa bị tha xuống hồ nước kia.
Nội dung bao gồm các loại gen, độc tố trong cơ thể đám thú biến dị kia, thậm chí còn cả phương pháp nghiên cứu ra, trình độ chính xác này đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có trong không gian y học.
Linh Diên nhìn mà trợn tròn mắt, cười toe toét.

Trời ạ, nàng cũng chỉ mới nghĩ thôi mà, sao mà ngờ được Linh Đằng thật sự có thể cho nàng số liệu chứ?
Đúng vậy, lúc ở bên ngoài nàng đã quyết định ném những thứ này xuống cùng một lúc cho Linh Đằng cũng là muốn biết bệnh độc trên người đám quái vật này và quá trình tiến hóa.


Đương nhiên, điều này cần nàng nghiên cứu, nhưng nàng không thể ngờ được Linh Đằng hấp thu rồi lại chủ động bảo cho nàng biết tất cả những điều nàng muốn biết.
“Băng Dực, mau, mau vứt đám còn lại xuống đi, không cần nữa rồi.”
Có số liệu quan trọng như vậy rồi, nàng còn cần nghiên cứu gì nữa?
Linh Diên và Công Tử Diễn đồng loạt lấy bút ra, bắt đầu chép lại số liệu trên không trung.
Băng Dực cũng biết tầm quan trọng của số liệu này với chủ nhân, nó không khách khí nữa, đưa đám đồ ăn còn lại đến miệng Linh Đằng.
Sau khi hai người chép xong thì bên hồ xanh cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng, Băng Dực nhìn hồ nước yên ả, nói với Linh Diên.
“Lần này Linh Đằng ăn no lắm rồi, để nó tiêu hóa đi.”
Linh Diên gật gật đầu, giơ số liệu trong tay lên: “Đi thôi, chúng ta phải nghiên cứu số liệu này thật kỹ mới được.”
Có số liệu đầy đủ nhất rồi thì việc nghiên cứu phát hiện ra các loại thuốc khắc chế không khó chút nào, mà mục tiêu của nàng không chỉ như vậy.
Theo như những dữ liệu này thì đám thú biến dị này không giống với những tang thi bên ngoài mà lại giống đám dâm thú hơn, đều bị con người khống chế.
Đúng vậy, chúng nó đều có thể khống chế được, tất cả những yếu tố không ổn định đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, một khi người đứng sau lưng trao quyền cho kẻ bên dưới ra lệnh thì những con thú biến dị này sẽ tấn công những mục tiêu đã xác định trước.
Mà chuyện nàng phải làm chính là hủy đi khả năng khống chế của đối phương và thiết lập lại mệnh lệnh của nàng, kể từ đó nếu không có lệnh của nàng thì đám thú biến dị đó sẽ không làm việc cho bọn họ.

Cứ như vậy thì có thể giết đối phương trở tay không kịp.
Công Tử Diễn nghe xong kế hoạch của Linh Diên, lập tức phấn khởi hứng thú hẳn lên: “Thật tốt quá, nếu có thể thay đổi DNA của bọn chúng thì có thể tương đương với không chiến mà thắng.

Mau, mau xem thử ta cần làm gì?”
“Tỷ tỷ không cần làm gì cả, không gian của chúng ta cái gì cũng có, máy phát điện, các loại thiết bị dụng cụ, cái gì cần cũng có.

Giờ ta mới phát hiện giao mấy thứ này cho ta là anh minh cỡ nào mà, ha ha ha!”
Linh Diên mừng như điên chạy đến phòng thí nghiệm của mình nghiên cứu số liệu, Công Tử Diễn không có việc gì cả cũng đi vào theo, thuận tiện có thể trợ giúp.
Khi hai người trong không gian đang bận túi bụi thì Hồng Mị Nhi bên ngoài không gian cứ luôn cảm thấy bất an không yên, hơn nữa bất luận nàng ta làm gì thì ba người Ngọc Ngân cứ như đã biến mất khỏi khoảng không vậy, không chút dấu vết.

Thậm chí ngay cả Lăng Tễ Phong bị mắc trong bẫy cũng biến mất thần không biết quỷ không hay.

Đúng là muốn chọc nàng ta tức chết mà, nàng ta vừa vận dụng tất cả lực lượng tìm kiếm những người này vừa phải thường xuyên chú ý đến tình hình của Vệ Giới.
Nói đến Vệ Giới, Hồng Mị Nhi không thể không bội phục hắn, trong hoàn cảnh này mà hắn có thể không ăn không uống nghỉ ngơi dưỡng thần, mỗi lần nàng ta quá đó người ta còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên nhìn, lại càng không muốn nói chuyện với nàng ta.

Ngay cả khi nàng ta biết hắn có thể nghe thấy được thì nàng ta cũng chẳng thể làm được gì.
Không phải là nàng ta không muốn làm gì hắn mà là sau khi biết thân phận của hắn thì nàng chẳng thể làm được gì hắn cả.
Nếu không ăn được vào miệng thì cũng chỉ có thể thả hắn đi, Hồng Mị Nhi vô cùng buồn bực hạ cấm chế với sơn động số một, đồng thời ra lệnh cho mười cánh quân trông coi ở đây, ngay cả con ruồi cũng không lọt vào được.
Nàng ta không biết là sau khi nàng ta rời khỏi thì Lăng Tễ Phong vốn nên nằm trong cái bẫy lại lẳng lặng xuất hiện bên cạnh Vệ Giới: “Này, người đi rồi, đệ còn giả bộ gì nữa, mau mau trò chuyện với ca đây đi, mấy ngày nay ca đây buồn chán chết mất!”
Vệ Giới từ từ mở mắt ra, liếc hắn ta một cái nhìn không tí cảm xúc nào: “Tra thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào? Còn có thể thế nào? Ta nói cho đệ nghe, đảo này quỷ dị lắm, những nơi ta có thể đi vào cũng đã vào rồi, nơi không thể đi vào cũng vào.

Chỉ là ta cảm thấy đảo nhỏ này không như vẻ bề ngoài chúng ta nhìn thấy, đệ không biết đâu, giờ bên ngoài đảo đều một màu xám, khác hoàn toàn với lúc chúng ta mới đến, ta cảm thấy có lẽ chúng ta đã gặp phải đối thủ rồi.”
“Nơi này là Quỷ vực?”
Lăng Tễ Phong gật mạnh: “Đúng rồi, chính là Quỷ vực trong truyền thuyết, huống chi đám đó đúng là rất lợi hại, đúng là tà môn quỷ dị mà!”
“Vết thương của đệ thế nào rồi?”
“Cũng gần ổn rồi, nhưng nếu tạm thời không ra được thì linh khí ở đây sung túc như vậy, lợi dụng tu luyện thì có hại gì chứ?”
Lăng Tễ Phong sặc một ngụm nước miếng: “Không thể nào, sao đệ lại có thể bình tĩnh như vậy chứ, chẳng lẽ đệ không biết tức phụ của đệ cũng đuổi theo đến đây sao?”
Sắc mặt Vệ Giới đột nhiên thay đổi, hắn đột ngột quay đầu lại túm lấy cổ áo Lăng Tễ Phong: “Huynh nói cái gì? Diên Nhi cũng đến đây?”
“Đúng, đúng vậy, đệ bị nữ tiện nhân kia bắt đi, ta cũng đâu biết nên mới đến Phượng Trì sơn trang hỏi.

Vừa nghe nói đệ không quay về thì tức phụ của đệ đã cùng ta đã đến chỗ đệ mất tích, sau khi nàng xác định vị trí của đệ thì lập tức cưỡi ngân long đuổi theo.

Đệ không biết tức phụ của đệ máu lạnh đến thế nào đâu, mang theo ta thì có mất gì chứ? Vậy là nàng lại tự bay đi luôn, làm cho ông đây phải chạy theo dưới đất suýt tắt thở, may mà sau đó đã gặp được nàng.”
Không đợi hắn ta lải nhải xong thì đã cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại, lạnh đến mức khiến mũi hắn ta ngứa ngáy hắt xì một cái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận