Hiển nhiên họ không biết trong không gian họ không nhìn thấy được, Linh Diên đang ngạc nhiên dang hai tay ra nhìn: “Cái này, sao làm được vậy?”
Một chiêu kia của Độc Quỷ, nếu như Lăng Tễ Phong mà thật sự đối chọi với gã thì không chết cũng thành hấp hối!
Lăng Tễ Phong mà chết thì ai sẽ bảo vệ Vệ Giới chứ!
Theo bản năng, nàng liền làm ra chuyện khiến chính nàng cũng kinh ngạc.
Nàng không ngờ chưởng lực đánh ra từ không gian lại có thể vô tình tạo ra vòng phòng hộ cho bọn Vệ Giới.
Có thể đánh chưởng ra từ không gian thì thôi, vậy mà còn có thể ngăn cản được thế công của Độc Quỷ.
Lần này, người nào đó không thể bình tĩnh nổi.
Thế là nàng lập tức lôi Tiểu Băng Dực ra, hỏi thăm nguyên nhân.
Nào ngờ nó nghe xong thì cạn lời nhướng mày: “Thực lực của chính người, chẳng lẽ người không rõ?”
Linh Diên muộn màng phát hiện, thực lực của nàng thế mà đã đạt đến…
“Linh Đằng này không phải Linh Đằng bình thường.
Thân thể đã được nó cải tạo thì càng không bình thường nữa.
Hơn nữa ta vẫn chưa nói cho người biết sao? Theo cấp bậc không gian liên tục tăng lên, linh khí sẽ ngày càng dày lên.
Dù người đứng đấy không nhúc nhích cũng sẽ mang lại cho người lợi ích không thể tưởng tượng nổi.
Trước kia người yếu là vì cấp bậc không gian thấp.
Dù người có thiên phú tốt nhưng nói đến linh lực thì vẫn sẽ bị không gian áp chế.
Còn giờ thì khác, cấp bậc không gian của người đã qua cấp bảy mươi.
Lại có hai lần hỗ trợ của Linh Đằng, thực lực của người không tăng mới là lạ.”
Khóe miệng Linh Diên giật một cái: “Người khác thăng cấp đều nhờ vào tu luyện, ta đây thăng cấp lại dựa vào không gian chữa bệnh?”
Băng Dực gật đầu: “Đúng rồi, không gian Huyền Băng là một thể với người, thể chất của người và những người khác không giống nhau.
Người khác mỗi khi chịu thương tổn thì đều làm nguyên khí đại thương, mà người, mỗi một lần chịu tổn hại thì đều là kỳ ngộ.”
Vốn chỉ là suy đoán của nàng nhưng hôm nay nghe Băng Dực nói ra, Linh Diên thật sự không biết nên nói gì cho phải.
“Chẳng lẽ lúc ta muốn thăng cấp thì bắt buộc phải bị thương thì mới được?”
Băng Dực nghe vậy, nhịn không được liếc xéo nàng: “Trên nguyên tắc thì đúng vậy, nhưng mà cũng không hẳn là thế.
Nếu như người thật sự phải bị thương để thăng cấp được thì hiển nhiên là không thể.
Cụ thể là thế nào vẫn phải dựa vào năng lực của bản thân người quyết định.
Thăng cấp quá nhanh cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”
Bên này Linh Diên cái hiểu cái không, Băng Dực bên kia đã rời đi.
Nhìn Hồng Mị Nhi và Độc Quỷ bên ngoài không gian trở nên căng thẳng vì mình ra tay, Linh Diên cắn môi, đầu óc vận chuyển thật nhanh.
Những năm nay tinh lực của nàng chủ yếu đều đặt trên y thuật, nàng chưa bao giờ quá để tâm đến việc thăng cấp, cũng chưa từng nỗ lực đi tu luyện, khác hẳn với những người khác.
Thậm chí tỷ tỷ của nàng còn nói thực lực của nàng đúng là dựa vào y thuật để kiếm được.
Trường hợp như vậy, nàng chưa bao giờ trải qua.
Có một câu Băng Dực nói đúng, thực lực đều dựa vào tích lũy kinh nghiệm.
Nàng không có kinh nghiệm chiến đấu, dù là thực lực hôm nay của nàng đã đạt đến bậc thềm cấp chín, sắp thăng lên thiên giai nhưng luận kinh nghiệm chiến đấu thì sợ là ngay cả tỷ tỷ nàng cũng không sánh nổi.
Mà vừa mới rồi nàng có thể đánh lui Độc Quỷ đã đạt tới địa giai chủ yếu là nhờ vào công lao của không gian.
Hai người bên ngoài, nếu như chỉ dựa vào Lăng Tễ Phong thì hiển nhiên sẽ không đánh lại được.
Sơ xuất một cái còn ảnh hưởng cả Vệ Giới.
Nếu nàng luôn ở trong không gian, có lẽ tạo cho đối phương áp lực tâm lý nhất định, nhưng một lúc sau thì khó bảo đảm đối phương không phát hiện ra.
Nếu việc này mà ảnh hưởng đến không gian vậy thì được không bù nổi mất.
Nhưng nếu nàng đi ra ngoài thì sẽ chỉ tự bại lộ bản thân!
Lăng Tễ Phong còn không đánh lại, nàng đi ra ngoài sẽ bị giết trong nháy mắt!
Cái này không được, cái kia cũng không xong, Linh Diên gấp sắp phát điên rồi.
Lúc này, giọng nói lười biếng của Tiểu Băng Dực truyền đến.
“Hình như ta chưa nói cho người biết, nếu như người nhắm mắt rồi đi ra ngoài thì người sẽ vào trạng thái ẩn thân.
A, đây cũng là ưu điểm mà cấp bảy mươi mang lại.”
Linh Diên: …
Ẩn thân?
“Ngươi không đùa ta đấy chứ?”
Tiểu Băng Dực không trả lời, chắc là chẳng muốn đáp lại.
Còn Linh Diên thì không bình tĩnh được: “Ngươi nói rõ ra xem nào, bảo ta nhắm mắt đi ra ngoài, chả nhẽ muốn ta phải nhắm tịt mắt suốt sao? Nếu mở mắt ở bên ngoài thì ta sẽ hiện thân, đúng không?”
Băng Dực hít sâu một hơi: “Bảo nhắm mắt rồi đi ra ngoài là có thể vào trạng thái ẩn thân, chứ có bảo sau khi ra khỏi không gian vẫn phải nhắm mắt đâu.
Nhắm mắt rồi thì đánh đám người xấu kia thế nào được, sao người lại ngốc thế nhỉ.”
Linh Diên lại im lặng, điều Băng Dực nói khiến nàng chịu kích thích không nhỏ.
Hiện tại nàng có thể ẩn thân, trời ạ, quá nghịch thiên rồi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như đối phương không nhìn thấy nàng thì có lẽ nàng có thể xử lý hai tên khốn này được.
Nghĩ tới đây, Linh Diên không thể đợi được nữa, mà trùng hợp lúc này nàng nhìn thấy cái con cóc kia đang không cam lòng tìm tới khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tễ Phong.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Linh Diên lập tức nhắm mắt lại bước ra khỏi không gian.
Khi hắc trảo của Độc Quỷ chỉ cách Lăng Tễ Phong một mét thì nàng đột ngột ra tay vào giữa hai người.
Chém xuống cánh tay buồn nôn của gã.
Một kích này nàng dùng mười thành công lực, đối phương lại không có chút phòng bị gì khi bị tấn công, hiệu quả rất tốt.
Lúc tiếng kêu thảm thiết của Độc Quỷ vang lên, Linh Diên nhìn cánh tay rơi xuống đất vẫn đang không ngừng trào ra máu đen, nàng không thèm nghĩ ngợi cầm Hóa Cốt phấn ra.
Trong phút chốc, cánh tay xấu xí liền hóa thành một vũng máu bẩn.
Một màn này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, thậm chí ngay cả Độc Quỷ cũng phải trợn trừng con mắt tam giác nhăn nheo vặn vẹo.
Gã khó tin hét to xung quanh mình: “Là ai, là ai ám toán sau lưng lão tử? Cút ra đây, ngươi cút ra đây cho ta!”
Linh Diên nhếch miệng, khi mới bắt đầu thì hơi sợ nhưng lúc này nàng đã hoàn toàn bình tĩnh, dù sao gã cũng đâu nhìn thấy nàng, nàng muốn làm gì mà chả được.
Độc của Độc Quỷ có lẽ là trí mạng với người khác nhưng đối với nàng thì… Ha ha, từ cái Hóa Cốt phấn vừa rồi có thể nhìn ra độc trên người gã cũng không quá đáng sợ.
Độc có mạnh hơn nữa cũng là độc, không phải độc có tính lây lan như thi độc nhưng chỉ cần là độc, dù nó nó có độc hơn nữa thì nàng cũng có biện pháp giải quyết.
Nhưng mà chặt một cánh tay của gã thì gã vẫn sẽ tiếp tục tác quái, chẳng bằng…
Độc Quỷ co quắp dưới đất, tuy rằng Hồng Mị Nhi là đồ đệ nhưng vì trên người gã chỉ toàn độc nên ngay cả tới gần nàng ta cũng không dám.
Cánh tay bị chém đứt một cách khó hiểu, máu phun ra ngoài như suối, làm thế nào cũng không cầm máu lại được.
Nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt Độc Quỷ liền thay đổi.
Hồng Mị Nhi ở một bên lo lắng suông, Độc Quỷ dùng tay phải ôm cánh tay trái, mặt đề phòng trừng mắt nhìn xung quanh bản thân.
Gã có cảm giác, trừ họ ra thì ở đây còn có người thứ năm, mà thực lực của người này…
Độc Quỷ theo bản năng im lặng, là ai, rốt cuộc là ai mà có bản lĩnh lớn như vậy.
Có thể lặng yên không tiếng động lên đảo, thậm chí vô thanh vô thức tiếp cận chính mình.
Nếu như người này mà tồn tại thật, vậy lúc này rất có thể đã để mắt tới gã…
Nghĩ tới đây, trái tim Độc Quỷ đập điên cuồng, lấy tốc độ nhanh nhất bò dậy từ dưới đất, không để ý cánh tay đang chảy máu như trút của mình, vọt ra ngoài gần như là bay.
Linh Diên sợ hết hồn với cử động bất thình lình của gã.
Nàng nhìn trường kiếm trong tay mình, lại nhìn hình dáng đối phương chật vật chạy trối chết, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên: “Gã cũng khôn đấy, không lẽ đã biết mình nhắm vào đầu gã ngay từ đầu?”
Ha ha, nghĩ chạy là an toàn sao?
Khóe miệng Linh Diên cong lên, ung dung bước ra ngoài.
Đã có vết máu dẫn đường càng giúp nàng đỡ tốn sức đi tìm gã.
Lúc này Độc Quỷ đang ở trong phòng tối của mình, bôi thuốc lên cánh tay.
Cảm nhận được Linh Diên đang tới gần, gã đột nhiên xoay người, đôi mắt tam giác vặn vẹo như ra đa quét nhìn bốn phía.
Đáng tiếc là dù gã có trừng đến khi ra hoa thì cũng không nhìn thấy nàng được.
Ngược lại là bọn họ đến chỗ này làm Linh Diên phát hiện không ít thứ tốt.
Mà những vật này không có cái nào là không liên quan đến độc.
Từng lọ từng bình chồng chất như núi, chủng loại cũng cực kỳ nhiều, Linh Diên nhìn mà không nhịn được tán thưởng.
Nếu như gã không dùng những độc chất này đi hại người thì tên Độc Quỷ này có thể được xưng tụng là một bậc thầy.
Đáng tiếc, thực lực của gã là dùng đường ngang ngõ tắt để tăng lên.
Kể từ đó, dù gã có được bản lĩnh tốt đến đâu cũng uổng công.
Linh Diên không nhúc nhích, Độc Quỷ quan sát một lát rồi mới thận trọng tìm một nơi chỗ ngồi xuống.
Vừa bôi thuốc, vừa thỉnh thoảng giương mắt quan sát quanh.
Bộ dạng trông gà hoá cuốc như thế làm người nào đó đang nhìn phải mỉm cười.
Không ngờ cái người không sợ trời không sợ đất này cũng biết sợ chết.
Nàng bước về trước một bước, Độc Quỷ liền đứng phắt dậy.
Năng lực cảm ứng nhạy cảm như thế, dù là Linh Diên cũng không nhịn được phải vỗ tay khen ngợi.
Chẳng qua dù gã có nhanh nhạy đến đâu thì cũng không thể nhìn thấy nàng.
Thấy gã đã sắp băng bó xong, không biết kế tiếp sẽ gây ra chuyện gì ồn ào nữa, vì để tránh phiền toái không cần thiết, còn có tai họa lớn như Độc Quỷ, Linh Diên bước nhanh vài bước đến trước mặt gã.
Mà Độc Quỷ giống như cũng cảm ứng được sự hiện hữu của nàng, gần như là không chút nghĩ ngợi công kích đến hướng Linh Diên đứng.
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay Linh Diên cũng hướng về phía đầu của gã, bổ xuống….