Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Một canh giờ sau khi hai huynh đệ quay lại, Linh Diên và Công Tử Diễn đã tắm gội xong, đang được đôi bàn tay khéo léo của mấy nha hoàn chải đầu trang điểm, trên mặt không hề có vẻ khó chịu, chỉ là gương mặt vô cảm của mỹ nhân lại khiến bọn họ thấy xót xa một cách khó hiểu.
Công Tử Diễn đỡ hơn một chút, dù sao tính tình của nàng ấy vốn lạnh nhạt, trừ khi có quan hệ đặc biệt tốt mới khiến nàng ấy bộc lộ sắc thái tình cảm, những người khác trong mắt nàng ấy đều chẳng khác gì người xa lạ.

Vì vậy lúc này trên gương mặt chưa trang điểm của nàng ấy cũng không nhìn ra nguyên do.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tương tự trên mặt Linh Diên, với huynh đệ bọn họ cũng không phải chuyện gì tốt.
Khuôn mặt của hai tỷ muội đều thuộc loại đẹp tinh tế khiến người ta liếc mắt một cái là không thể rời mắt được nữa, đẹp đến mức không có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, ba trăm sáu mươi độ không góc chết thì cũng thôi, mấu chốt là làn da cũng đẹp đến mức khiến bất kỳ nữ nhân nào nhìn cũng ghen tỵ.
Vẻ đẹp của Công Tử Diễn mang theo một chút lạnh lùng, ở trước mặt người ngoài, nàng ấy mãi mãi giữ gương mặt không biểu cảm, tuy đẹp nhưng là đẹp một cách vô hồn, đẹp đến mức có chút kháng cự người khác ra xa ngàn dặm.
So ra thì tính cách của Linh Diên đa dạng hơn rất nhiều, trong vẻ đẹp của nàng hoặc mang theo giảo hoạt, hoặc mang theo nhanh nhẹn, hoặc mang theo điên cuồng, nhưng chỉ riêng đờ đẫn như ngày hôm nay là chưa từng xuất hiện.

Điều này khiến hai huynh đệ rất bối rối, thậm chí âm thầm trách bản thân, có phải đã gần đầy đã ép nàng quá mức rồi không?
Bọn họ luôn cho là Linh Diên kiên cường, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng cũng có lúc yếu ớt, cũng có lúc kháng cự việc gì đó.

Cố tình bọn họ lại không để ý tới sự quan tâm của nàng.

“Diên Nhi, muội không sao chứ?”
Linh Diên mặt không thay đổi nói với hai người trong gương: “Không sao, các ca ca yên tâm, ta sẽ hoàn thành toàn bộ quá trình trọn vẹn.”
Trong lòng Mặc Ngân đau nhói, giọng nghẹn ngào: “Thật xin lỗi Diên Nhi, bọn ta cũng hết cách rồi, khiến muội, khiến muội chịu khổ rồi!”
Linh Diên không cho là đúng nhìn thẳng vào hắn ta trong gương: “Ca ca không cần như vậy, đây không phải là lỗi của huynh.”
Sau khi nói xong, nàng không chủ động nói thêm câu nào.

Mặc Uyên mấy lần muốn khuyên bảo, tuy nhiên đều bị Công Tử Diễn dùng ánh mắt ngăn cản.
“Các ca ca rảnh rỗi thì ra ngoài đi, chẳng mấy chốc bọn ta sẽ chuẩn bị xong.

Nhất định bên ngoài có rất nhiều việc cần làm, không cần để ý bọn ta, bọn ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.

Hôm nay là ngày trọng đại của Mặc gia, không thể qua loa được.”
Công Tử Diễn nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Mặc Hàn Y, sau khi Mặc Hàn Y nhận được liền kéo hai huynh đệ ra khỏi phòng.
“Y Nhi, mọi chuyện đành nhờ muội.

Ta biết trong khoảng thời gian này hai đứa nó đã chịu khổ, có thể trong lòng sẽ phản kháng, nhưng việc này, việc này…”
“Được rồi cửu ca, huynh không cần nói, điều này bọn ta cũng biết, tâm tư của hai muội muội sâu sắc hơn bất kỳ ai.

Bọn họ hiểu hết, chỉ có điều sẽ để lộ một chút biểu hiện tự nhiên.

Điều này, ta cảm thấy các huynh không nên can thiệp thì hơn, nếu không thật sự sẽ ép người tới điên!”
“Như vậy liền làm phiền Y Nhi khuyên bảo nhiều hơn.”
“Tỷ muội nhà mình, không cần khách sáo như vậy.

Được rồi, nhất định khách khứa đã tới, lục ca và cửu ca vẫn nên đi mau đi, bên này có ta, bọn họ chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Khó khăn lắm mới tiễn được hai người đi, Mặc Hàn Y đứng ở cửa viện, nhìn bộ dạng lưu luyến của hai người, trong lòng không khỏi cảm thán.

“Nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng, nếu không phải số phận như thế, ai bằng lòng dâng hiến cuộc đời mình cho cấm địa Mặc gia lạnh băng không có sự sống chứ? Ai bằng lòng gả cho một người mình vốn không hề thích? Vậy mà lại vì quy chế của tổ tiên, buộc phải gả, buộc phải ở.

Ha ha, thần nữ của Thần Nữ tộc, quả nhiên là địa vị tối cao châm chọc nhất thế gian này!”
Sau khi ổn định tâm trạng, Mặc Hàn Y mới hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, giúp đám nha hoàn và ma ma bắt đầu trang điểm cho hai người bắt mắt nhất hôm nay…
Lúc này trong Thần Nữ tộc được trang hoàng đầy màu sắc lễ hội, vừa đèn lồng đỏ, vừa thảm đỏ, ngay cả khăn trải bàn dùng để chiêu đãi khách khứa cũng là màu đỏ chói mắt, rực rỡ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua đồng phục gia tộc màu đen khiến người ta cảm thấy nặng nề của Thần Nữ tộc, vậy thì càng hoàn mỹ.
Lúc nhóm người Linh Vận đến, cửa ra vào của Thần Nữ tộc đã đậu đầy xe ngựa, dưới sự chỉ huy của hộ vệ Thần Nữ tộc đang bị kiểm tra đâu vào đấy.
Đây là lần đầu tiên Linh Vận tới Thần Nữ tộc, vừa xốc một góc rèm xe lên đã bị núi non chập chùng nối liền ở phía xa làm kinh ngạc.
“Thảo nào phải dậy sớm như thế, thường nói Thần Nữ tộc chiếm gần một nửa phạm vi của kinh thành, bây giờ xem ra lời đồn cũng không phải phóng đại!”
Linh Vận hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn sang Mộ Thiến: “Nương, người có cảm thấy linh khí ở nơi này dồi dào hơn chỗ khác không?”
Mộ Thiến gật đầu, “Sở dĩ Thần Nữ tộc chiếm địa vị quan trọng ở đế quốc như vậy cũng là vì linh khí.”
“Vì linh khí? Nghĩa là sao, chẳng lẽ Thần Nữ tộc có thể khống chế linh khí của đế quốc chúng ta?”
Mộ Thiến nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nhưng theo lời truyền xuống của tổ tiên, một khi Thần Nữ tộc hủy diệt, toàn bộ đế quốc sẽ diệt vong.”
Linh Vận kinh ngạc đến mức suýt rớt cả cằm, “Không phải chứ nương, nghiêm trọng vậy sao?”
Mộ Thiến không chắc chắn lắm nhìn ra bên ngoài, ánh mắt sâu xa.
“Tổ tiên truyền xuống, mặc dù không có văn tự đặc biệt nói rõ, nhưng hẳn là không có lửa làm sao có khói.


Nếu không con cho rằng tại sao Thần Nữ tộc chiếm gần một nửa phạm vi kinh thành, hơn nữa phạm vi này còn trùng hợp được chia ở chính giữa như vậy? Con nhìn những dãy núi kia đi, gần như bao trọn Thần Nữ tộc bên trong, đó có phải là nơi linh khí phát ra không?”
Linh Vận ngước mắt xem thử, mây trên bầu trời ba hướng Đông Tây Bắc của Thần Nữ tộc rõ ràng dày nặng hơn những chỗ khác một chút, hơn nữa cả dãy núi đều bị mây mù vờn quanh, từ xa nhìn lại giống như đặt mình vào trong tiên cảnh.
“Nếu thật sự là vậy, vậy từ nay về sau, chẳng phải Diên Nhi thật sự gánh trách nhiệm nặng nề rồi sao?”
Tuy rằng nàng không biết cuối cùng thần nữ của Thần Nữ tộc phải gánh vác trách nhiệm thế nào, nhưng nhìn mỗi đời thần nữ cả ngày nhốt mình trong cấm địa Thần Nữ tộc, nghĩ thôi cũng biết cuộc sống tương lai của Linh Diên gian nan bao nhiêu.
Diên Nhi nàng là một người hướng tới tự do bao nhiêu, nhưng tương lai của nàng lại phải bị nhốt trong lồng như chim.
Nghĩ đến đây, trái tim Linh Vận liền nhói đau, “Nương, con muốn đi gặp Diên Nhi, con muốn trò chuyện với muội ấy.

Con sợ qua hôm nay hai tỷ muội bọn con sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Nương, người giúp con một chút được không, để con đi gặp Diên Nhi, chỉ một lát thôi cũng được.”
Linh Vận chưa bao giờ vội vã muốn gặp Linh Diên như lúc này.

Hai tỷ muội bọn họ chưa từng gặp lại từ năm năm trước, nàng rất sợ, rất sợ Linh Diên sẽ giống với những thần nữ khác, sau khi vào cấm địa liền không ra được nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận