Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Thấy Linh Vận, trong đôi mắt hơi đờ đẫn của Linh Diên nháy mắt đã đầy nước mắt, cho dù Linh Vận kêu nàng đừng khóc, nhưng nước mắt vẫn theo đau khổ phải chịu mấy hôm nay ào ào rơi xuống như hạt ngọc đứt dây.
“Tỷ tỷ.” Linh Diên mới mở miệng, giọng nói khàn khàn thô ráp đã khiến trái tim Linh Vận thoáng cái thắt lại, nàng vội vươn tay nắm chặt tay Linh Diên.
“Muội muội ngoan, đã nói không khóc rồi mà, sao càng nói muội càng khóc dữ hơn vậy? Ngồi xuống đi, tỷ tỷ lau cho muội.

Nghe lời taa, không thể khóc nữa, khóc nữa sẽ không đẹp.”
Nói xong, nàng lấy khăn tay từ trong tay áo ra, cẩn thận dịu dàng lau nước mắt cho Linh Diên.

Linh Diên cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, cổ họng khô khốc, như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lời đến khóe miệng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Linh Vận cũng cảm giác được ý định của nàng, nhẹ nhàng xua tay.
“Muội không cần nói gì hết, ta biết hết, cũng hiểu hết.

Yên tâm, tình cảm hơn mười năm của tỷ muội chúng ta sẽ không vì hoàn cảnh mà thay đổi.

Ta chỉ cần muội còn sống, ta chỉ cần muội sống hạnh phúc.

Diên Nhi, mấy năm nay muội chịu khổ rồi, gia gia, phụ thân mẫu thân, và cả ca ca cũng đều rất lo lắng cho muội.

Lúc trước khi ta ở trên không của đảo Thạch Đầu có nhìn thấy muội, nhưng khi đó muội đang đóng vai Phượng Nguyên, ta không biết đó là muội, hai tỷ muội chúng ta cứ thế bỏ qua nhau.

Diên Nhi, mấy năm nay muội sống tốt không?”
Linh Diên rưng rưng gật đầu: “Tỷ tỷ yên tâm, ta rất khỏe, tất cả mọi người có khỏe không? Thật xin lỗi, ta không đi gặp mọi người.”
“Nói gì ngốc nghếch thế, bây giờ tình huống của muội thế nào, bọn ta rõ ràng hơn ai hết, đừng khách sáo như vậy.

Phải rồi, hôm nay là ngày trọng đại, tuyệt đối không thể làm trễ nãi.”
Dứt lời, Linh Vận nhanh chóng quay đầu nhìn nha hoàn bên cạnh: “Xin lỗi, làm phiền ngươi giúp muội muội trang điểm trước.”
“A, không phiền không phiền, cô nương, mời người đi theo nô tỳ, chúng ta cần phải tắm rửa.”
Nhưng Linh Diên lại nghiêm mặt, không chịu nhúc nhích.

Nha hoàn kia nóng nảy, vội vàng nhìn Linh Vận như cầu cứu.

Linh Vận nắm tay Linh Diên, dịu dàng nói: “Muội đã chịu khổ nhiều năm như vậy, khổ gì cũng đã chịu hết, nếu lúc này bỏ gánh giữa chừng, muội có biết sẽ có hậu quả gì không? Diên Nhi, ta biết trong lòng muội có trách, cũng có giận, nhưng bây giờ muội đã không còn lựa chọn nữa, đúng không?”
Linh Diên ngẩng đầu, nước mắt vừa ngừng lại không kìm được rơi lã chã, trong giọng nói mang theo tiếng khóc tràn đầy luống cuống và bàng hoàng thuộc về thiếu nữ.
“Tỷ, không phải ta cố ý làm khó mọi người, ta cũng không biết sao mình lại như vậy nữa, nhưng ta thật sự thật sự rất buồn, rất khó chịu.

Ngày nào ta cũng ở trong trạng thái bàng hoàng, không thể ngủ yên.

Chỉ cần ta nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện lên đủ loại gánh nặng, những trọng trách đó đè ta tới không thở nổi.

Ta căn bản không làm được, nhưng bọn họ lại cứng rắn muốn ép ta làm.

Chẳng những phải làm, còn phải làm thật tốt.

Tỷ, ta thật sự rất khó chịu, thật sự rất khó chịu, hu hu…”
Linh Diên luôn đè nén bản thân cuối cùng cũng không kìm được òa khóc.

Nàng mặc kệ tất cả mà trút hết cảm xúc như vậy, cho dù là Công Tử Diễn cũng chưa từng thấy, huống chi là Mặc Hàn Y chỉ mới ở chung một hai tháng.
Cảnh tượng này khiến những người chứng kiến cũng bất giác rơi nước mắt.

Các nha hoàn và ma ma thấy Linh Diên khóc đau đớn như vậy, ai ai cũng rất khó chịu.

Những người này đều là người được Mặc Ngân và Mặc Uyên lựa chọn cẩn thận, mặc dù đáng tin nhưng tình hình như thế, bất luận thế nào bọn họ cũng không ở lại được nữa, dứt khoát lẳng lặng lui ra ngoài.
Sau khi người không liên quan đi hết, nước mắt của Công Tử Diễn cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống Mặc Hàn Y vừa thấy liền vội vàng bước qua an ủi nàng ấy.
“Ai nha, sao nhỏ khóc, lớn cũng khóc.

Nhan Nhi, sao muội cũng khóc vậy?”
“Hàn Y, tỷ nói xem, có phải ta quá không hợp cách rồi không? Trong khoảng thời gian này muội muội áp lực đến thế, ta cũng không quan tâm muội ấy thêm một câu.

Tỷ coi bây giờ muội ấy khóc đau lòng như vậy, sao ta lại cảm thấy lòng mình như bị lửa thiêu, vừa đau vừa khổ.

Rõ ràng ta mới là tỷ tỷ ruột, nhưng ở chỗ của ta, muội ấy lại chưa bao giờ mở rộng cửa lòng như ngày hôm nay.

Tỷ nói xem, có phải vì người làm tỷ tỷ là ta không đủ tư cách hay không?”
Mặc Hàn Y lắc đầu, “Linh Vận tỷ tỷ và muội ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, có lẽ càng thấu hiểu muội ấy hơn chúng ta.

Mặc dù muội là tỷ tỷ ruột của muội ấy, nhưng dù sao thời gian hai người ở chung vẫn không nhiều bằng bọn họ, hơn nữa, hơn nữa có một điểm…”
“Điểm gì?”
“Trong mắt muội, muội đã bất giác ngầm chấp nhận thân phận hôm nay, vì vậy muội sẽ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho Mặc gia, cho các ca ca, nhưng Diên Nhi lại không phải thế.

Có lẽ muội ấy muốn thổ lộ với muội, nhưng những gì nghe được từ muội lại là muốn hiến dâng cho gia tộc giống như các ca ca, lâu dần, muội cảm thấy muội ấy còn có thể thổ lộ với mọi người ư?”
Lời nhắc nhở của Mặc Hàn Y khiến sắc mặt Công Tử Diễn lập tức trắng bệch, bởi vì sự việc thật sự giống như Mặc Hàn Y nói.

Vừa nghĩ tới mình đã làm gì, trái tim Công Tử Diễn như bị lửa bừng bừng đốt cháy, đau đến mức lục phủ ngũ tạng của nàng ấy cũng muốn quấn vào nhau.
“Diên Nhi, Diên Nhi, thật xin lỗi, ta có lỗi với muội…”
Công Tử Diễn đứng bật dậy, muốn đến chỗ phòng tắm của Linh Diên, không ngờ lại bị Linh Vận phản ứng nhanh chóng túm lấy.
“Muội là Công Tử Diễn à? Chào muội, ta là Linh Vận, rất hân hạnh được gặp muội.

Thật không ngờ rằng bây giờ chúng ta lại gặp nhau bằng cách này.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng lay tay Công Tử Diễn, cười dịu dàng với nàng ấy: “Ta biết muội rất lo lắng cho muội ấy, nhưng bây giờ cảm xúc của muội ấy hơi bất ổn, mà sau đó hai người phải hoàn thành nghi lễ rất phức tạp, vì vậy ta cảm thấy, có chuyện gì vẫn nên chờ sau buổi lễ hẵng nói cũng không muộn, có đúng không?”
Mặc Hàn Y nghe xong bất giác cong đôi môi đỏ: “Vận Nhi tỷ tỷ nói đúng lắm, Nhan Nhi, muội nên ngồi xuống trước đi.”
Dứt lời, nàng ta bất giác nhìn sang Linh Vận, trong mắt lóe lên kích động lờ mờ: “Xin chào, muội là Mặc Hàn Y, rất hân hạnh được gặp tỷ.”
Mặc Hàn Y?
Vừa nghe thấy cái tên này, cơ thể Linh Vận đột nhiên run lên, ánh mắt lập tức nóng bỏng nhìn sang Mặc Hàn Y.
Lúc nàng thấy rõ dung mạo của nàng ta, hốc mắt bất giác đỏ lên, “Giống, giống quá, thật sự rất giống.”
Mặc Hàn Y chớp mắt mấy cái, tiếng Linh Vận nỉ non cũng không nhỏ, vì vậy nàng nghe thấy rõ, chỉ mới mở miệng nàng đã biết, vị tỷ tỷ trước mắt có lẽ đã biết thân phận của mình rồi.
Khóe môi Mặc Hàn Y khẽ cong, nhẹ nhàng khụy người hành lễ với Linh Vận: “Tỷ tỷ, thay muội gửi lời hỏi thăm tới người nhà.

Muội mọi chuyện đều ổn, sau buổi lễ muội sẽ cùng hai muội muội thăm hỏi.”
Giọng Linh Vận nghẹn ngào, bàn tay kéo Mặc Hàn Y hơi thu lực, “Được, được, tỷ chờ, cả nhà đều chờ.”
Bốn mắt nhìn nhau, nỗi niềm khó nói gì đó, dường như đã yên lặng hòa tan dưới tình huống không nói gì.
Đến khi Linh Diên bước ra, biểu cảm trên mặt đã được khống chế ở trạng thái hoàn mỹ.

Linh Vận rất vui vì điều này, sau khi cười dịu dàng với nàng thì nhẹ giọng hỏi thăm.
“Sau buổi lễ nếu tiện tỷ tỷ lại đến với muội, bây giờ việc muội cần làm chính là không phụ thời gian và công sức của muội trong khoảng thời gian này.

Còn nữa, Mặc gia có rất nhiều người đang quan tâm muội, muội không phải chiến đấu hăng hái một mình, muội còn có bọn ta.”
Đôi mắt đẹp của Linh Diên híp lại, hơi gật đầu với Linh Vận, lạnh lùng mở miệng: “Ta hiểu, tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ không giở tính nữa, tỷ cho bọn họ vào đi, nếu không e rằng bọn họ sắp phát điên rồi.”
Khóe môi Linh Vận cong cong, cười hài lòng: “Rất tốt, muội muội của ta vẫn có tâm trạng nói giỡn, chứng minh nguồn gốc rối rắm của muội đã tan thành mây khói.

Nhan Nhi, Y Nhi, hiện tại các muội có thể yên tâm rồi!”
Dứt lời, nàng liền xoay người đi tới cửa, mở cửa ra: “Mọi người vào đi, cô nương nhà các ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Đám người bên ngoài như kiến bò trên chảo nóng nghe thấy thế như được đại xá, cảm kích nhìn Linh Vận rồi quy củ bước vào.
Lúc bọn họ bắt đầu bận rộn, Linh Vận lặng lẽ gật đầu với Mặc Hàn Y sau đó âm thầm ra ngoài.
Trong sân, người của Mặc Uyên còn đang chờ.

Thấy Linh Vận, người nọ không hề nói gì, yên lặng làm tư thế mời, một đường che chở Linh Vận tới hậu viện.

Trên đường đi không nhìn thấy Mặc Uyên, vì vậy Linh Vận chỉ có thể nói với thị vệ kia.
“Báo cho chủ tử nhà ngươi biết, trạng thái của hai vị cô nương nhà các ngươi rất tốt, chắc hẳn hôm nay nhất định có thể hoàn thành trọn vẹn toàn bộ quá trình.”
“Đa tạ cô nương giúp đỡ.”
Linh Vận cười khéo léo với hắn ta rồi bước vào hậu viện nơi nữ quyến ở.
Nhìn đám người như thoi đưa trong hoa viên, Linh Vận khiếp sợ, đồng thời cười khổ theo bản năng.
“Diên Nhi, cuối cùng ta cũng biết áp lực của muội đến từ đâu rồi.”
Bây giờ mới thời gian hai ba chung trà đã có nhiều người tới như vậy, đủ để thấy được sự coi trọng của toàn bộ đế quốc đối với Mặc gia, với Thần Nữ tộc.

Cứ tiếp tục như thế, chẳng phải Diên Nhi nhà bọn họ phải ở lại chỗ này vĩnh viễn sao?
Diên Nhi, thật hy vọng muội có thể sớm thoát khỏi điểm mấu chốt trong lòng mình, bởi vì, bọn ta không ai có thể giúp muội.
Linh Vận quay lại không khiến người bên cạnh chú ý.

Thứ nhất là vì từ trước đến nay nàng khiêm tốn, thứ hai là vì hôm nay Mặc gia tụ tập khách quý, kiều khách càng người này đẹp hơn người kia, khí chất kiểu Linh Vận trong đám đông thoạt nhìn đúng là không thu hút sự chú ý, nhưng đối với Mộ Thiến luôn chú ý tới con gái lại khác.
Con gái đi đâu, bà rõ hơn ai hết, trái tim này từ lúc tiến vào Mặc gia đã luôn căng thẳng, cho dù bà được người của quý phủ bao vây, trong đầu cũng chỉ mãi nghĩ tới con gái.

Vì vậy vừa thấy con gái lớn trở về, bà không thèm quan tâm đến xã giao đã đứng bật dậy đi tới chỗ Linh Vận.
Tất nhiên không ai dám nói gì về động tác này của bà.

Dù sao quan hệ của Lăng gia và Mặc gia cũng giống như quan hệ của Lận gia, Tuyết gia và Long gia vậy, là thứ nằm ngoài tầm với của bọn họ.
Tứ đại gia tộc luôn nổi bật trong các gia tộc ở đế quốc, là thế gia đại tộc gần với hoàng quyền và linh quyền nhất.

Cho dù bọn họ chỉ là nhị phòng của Lăng gia, nhưng vì Lăng lão gia tử tự mình đón về nên không ai dám xem thường nửa phần.
Trong số các thế gia tới đây hôm nay, trừ phu nhân của mấy gia tộc khác, bất cứ một gia tộc nào thuộc bát đại hào môn hay mười sáu dòng họ bên dưới đều không có tư cách ngồi ngang hàng với Mộ Thiến.

Vì vậy cho dù Mộ Thiến bị đày tới Tứ Phương nhiều năm như vậy cũng không ai dám láo xược trước mặt bà.
Bên này bà vừa xoay người, mấy phu nhân thế gia ngồi chung với bà cũng lần lượt đứng dậy.
“Vận Nhi, con về rồi.

Sao rồi? Không sao chứ?”
Mộ Thiến đi rất nhanh, thấy Linh Vận, vẻ mặt căng thẳng giữ chặt tay nàng, ân cần hỏi han.
Linh Vận hành lễ vãn bối với Mộ Thiến rồi cười đáp: “Nương, con có thể có sao được? Muội muội rất tốt, mẫu thân yên tâm đi.”
Dứt lời, nàng vẫn không quên nháy mắt mấy cái với Mộ Thiến, ghé vào tai bà nói khẽ: “Y Nhi chính miệng nói với con, sau buổi lễ sẽ tới cửa thăm hỏi.

Muội ấy còn gọi con là Vận Nhi tỷ tỷ, chắc là đã biết rồi!”
Hốc mắt Mộ Thiến lập tức đỏ lên, giọng nói vì kích động nên có chút không khống chế được cao lên một chút.
“Thật, thật hả? Đứa bé kia, nó, nó nhận con rồi sao?”
Linh Vận liếc đám phu nhân đi tới phía sau, nhẹ gật đầu với Mộ Thiến: “Nương, con gái chưa bao giờ nói dối.

Người đó, cất trái tim vào bụng đi.

Nhưng hiện tại con cảm thấy có lẽ chúng ta phải giữ vững tinh thần xã giao.

Người xem, tới rồi kìa.”
Mộ Thiến không hổ là thiên kim nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, trong nháy mắt xoay người vẻ mặt đã máy móc trở lại, “Xin lỗi, con gái ta rất ít tham gia những yến hội như vậy, vừa nãy rời khỏi một lát, ta vô cùng lo lắng, khiến các vị phu nhân chê cười rồi.”
“Phu nhân khách sáo quá, thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Chúng ta ấy mà, từ nhỏ đã là số quan tâm rồi.

Ha ha, thì ra đây chính là đại tiểu thư Lăng gia mọi người.

Ôi, đúng là xinh đẹp, bao nhiêu tuổi rồi? Có làm mai chưa?”
Mộ Thiến cười nhạt với bọn họ, “Chuyện này phải xem ý của khuê nữ, nhà bọn ta không can thiệp.

Nào Vận Nhi, bái kiến các vị phu nhân đi.”
Linh Vận biết mình không tránh được, dứt khoát thoải mái mặc cho bọn họ nhìn, mà trong góc cách đó không xa, tứ phu nhân của Tuyết gia nhẹ giọng hỏi thăm nha hoàn bên cạnh: “Vị cô nương xinh đẹp mặc quần áo màu thiên thanh kia chính là đại tiểu thư Lăng gia à?”
“Bẩm phu nhân, đúng là nàng!”
“Cũng không tệ, giơ tay nhấc chân cũng rất có ý vị hàm súc.

Nàng rất phù hợp với cái tên này, ánh mắt tướng công xem như không tệ.”
Nha hoàn mím môi cười, “Phu nhân, không chỉ ánh mắt của lão gia tốt, quan trọng nhất là ánh mắt của thiếu gia nhà chúng ta tốt.”
Tứ phu nhân nghe vậy không biết nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Haiz, cũng không biết tiểu tử kia có phúc khí này hay không.”
“Phu nhân…” Nha hoàn vốn định khuyên giải, tứ phu nhân lại xua tay: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đã thấy người, trong lòng ta cũng yên tâm.

Về phần có duyên phận này hay không, vậy phải xem tạo hóa giữa chúng ta nữa.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc các gia tộc đang nhân cơ hội này bận rộn xã giao, đột nhiên tháp chuông chính giữa Mặc gia phát ra ba tiếng chuông vang “doong… doong… doong…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui