Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Đột nhiên, một tấm thảm đỏ rộng mười mét chậm rãi lăn từ Tây sang Đông tới đây.

Khiến người ta bất ngờ là hai bên thảm không có người đẩy, giống như bị người khác khống chế, từng chút từng chút trải dài về phía Đông, cho đến khi kéo dài đến sâu trong khu rừng nơi không thể nhìn thấy.
Sau đó, tiếng nhạc du dương vang lên, tất cả tộc nhân của Mặc tộc mặc đồng phục gia tộc màu đen, xếp thành hai hàng bước hai bên thảm đỏ, nam trái nữ phải, phân chia cực kỳ rõ ràng.

Chính giữa thảm đỏ lại không có ai bước lên.
Trong giây phút này tất cả mọi người đều có một cảm giác, người có thể đi trên tấm thảm đỏ này, chắc chắn chính là thần nữ lần này.
Đây là một buổi lễ âm thầm, không có ai nói cho ngươi biết bước tiếp theo là gì, mà mắt của ngươi chỉ cần chuyển động theo giọng nói là đủ.
Tộc nhân Mặc thị bước hai bên thảm đỏ đều là nhân vật vô cùng quan trọng trong tộc, những người còn lại đến sau bọn họ đều bước ra từ vị trí tương tự, di chuyển ra phía sau khách mời, từng dãy từng nhóm, đưa mắt nhìn qua đã trở thành một khối.
Bên này người cuối cùng vừa vào chỗ xong, bên kia tiếng chuông lại đúng lúc vang lên, tiếp theo chính là giọng nói lạnh lùng quen thuộc của tổng quản Mặc tộc.
“Cho mời thần nữ đời thứ mười tám của Mặc tộc Mặc Thanh Ca, cho mời thần tư đời thứ mười tám của Mặc tộc Mặc Khuynh Nhan tiến vào!”
Giọng nói này vừa dứt, đám người đứng ngoài xem đều sợ hãi.

Không chỉ người của Mặc tộc mà ngay cả người của tất cả những thế gia thế lực khác cũng đều trừng to mắt, vẻ mặt ngơ ngác “Không phải ta nghe nhầm rồi chứ”.
Mặc Thanh Ca? Mặc Khuynh Nhan?
Đó là ai?
Thần nữ đời này không phải tên Mặc Hàn Y, thần tư không phải tên Mặc Hương Quân hả?
Đến lúc nào rồi mà bọn họ còn đổi tên?
Không, không đúng, đã là người trong gia phả, làm sao tên có thể nói đổi là đổi được?
Trong nháy mắt, hiện trường vốn im ắng yên tĩnh dần dần vang lên tiếng bàn tán không cao không thấp, hướng thảo luận của bọn họ dĩ nhiên là về tên thật của thần nữ đời thứ mười tám.
Đáng tiếc, không ai có thể giúp bọn họ giải đáp nghi vấn, bởi vì Mặc tộc lớn như vậy, trừ mấy người Mặc Ngân cực kỳ tín nhiệm ra thì không ai biết quá trình của đại điển kế thừa hôm nay.

Thế nên hiện trường chỉ xôn xao chưa tới một khắc đồng hồ đã bị Mặc Ngân đột ngột xuất hiện dập tắt.
Dưới ánh mặt trời, Mặc Ngân mặc trường bào màu đen đứng trong gió, thân hình cao lớn cộng thêm dung nhan anh tuấn không gì sánh bằng, chỉ vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lúc ánh mắt của mọi người tập trung vào hắn, bọn họ đột nhiên phát hiện nam nhân hệt như thần mặt trời trong lòng các nữ nhân lại bất chợt xoay người, đưa đôi tay thon dài sạch sẽ về phía sau.
Ngay sau đó, một bàn tay trắng ngần không khuyết điểm như bạch ngọc chậm rãi đặt vào lòng bàn tay của hắn, đám nữ tử vì đôi tay này mà lập tức bùng nổ.
Chẳng mấy chốc, trong mắt mọi người đã xuất hiện một bóng người duyên dáng mảnh khảnh như cành liễu, khí chất thoát tục.

Chỉ thấy nàng ấy mặc đồng phục gia tộc phức tạp khí phái, dưới sự dìu dắt của Mặc Ngân, nhẹ nhàng đi tới thảm đỏ từng bước một.
Khi nàng ấy vững vàng đứng trên thảm đó, lúc này mọi người mới phát hiện dưới chiếc khăn che mặt màu đen mỏng như cánh ve kia lại có một gương mặt hoàn mỹ ba trăm sáu mươi độ không tỳ vết, đôi mắt duy nhất lộ ra ngoài kia, trong hờ hững mang theo lạnh lùng, trong lạnh lùng lại mang theo như chế giễu như mỉa mai.

Khí tràng phát ra từ người nàng ấy hoàn toàn không thua kém Mặc Ngân đứng bên cạnh, ánh mắt lơ đãng lướt qua kia lại khiến bọn họ vô cùng áp lực mà câm như hến, tất cả hiếu kỳ và khiếp sợ đều biến thành ngơ ngác.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp thở ra một hơi thì ngay sau đó Mặc Uyên đã lên sân khấu.

Tuy rằng khí tràng của Mặc Uyên yếu hơn Mặc Ngân rất nhiều, nhưng ở nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp như đế quốc, bản lĩnh của Mặc Uyên chỉ đứng sau Mặc Ngân.

Trong mắt người khác, hắn ta vẫn là người được ngước nhìn.
Dưới bầu không khí nghiêm túc như vậy, cho dù là Mặc Uyên Mặc cửu công tử thường ngày khôn khéo, gương mặt anh tuấn hôm nay cũng lạnh lùng, sắc mặt như một miếng băng mỏng.
Nữ tử được hắn ta đỡ bước ra cũng không hề kém vị trước đó chút nào, chỉ có điều so với sự hờ hững của ai kia thì vị này thoải mái hơn rất nhiều, tổng thể khiến người ta cảm thấy bình thản ung dung, từ đầu tới cuối cả lông mày cũng không động môt cái.

Về phần dung mạo, người xem cẩn thận đều có thể nhìn ra dung mạo của hai người gần như có thể đạt tới tình trạng lấy giả tráo thật, nếu thực sự đặt hai người cùng một chút, đúng là không dễ phân biệt, người nào là Mặc Thanh Ca, người nào là Mặc Khuynh Nhan.
Lúc bốn người đi ngang qua nhóm trưởng lão Mặc tộc, đại trưởng lão Mặc gia đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay ngăn cản.
“Lục thiếu, có phải ngài còn điều gì chưa giải thích rõ hay không? Hai người này là ai?”
Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Ngân lành lạnh, hắn lạnh nhạt mở miệng, giọng nói không nghe ra buồn vui, lại dịu dàng êm tai.
“Bây giờ không có thời gian giải thích với các người, hậu quả xáo trộn tử tự ta rõ hơn ông.

Huống chi, bọn họ một người là thần nữ, một người là thần tư, là thật là giả, lên đài tế tự sẽ biết.”
Hiển nhiên đại trưởng lão Mặc gia không hài lòng với lí do thoái thác này, chẳng qua khi ông ta muốn hỏi tới, Mặc Uyên ở bên cạnh hơi nhíu hàng mày anh tuấn đẹp mắt: “Đại trưởng lão, thời gian tổ chức điển lễ đã được tính toán, ông xác định ông muốn tiếp tục trì hoãn sao? Nếu sau đó xảy ra vấn đề gì, ông sẽ chịu trách nhiệm tới cùng hả?”
“Cửu thiếu, chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không nên cho bọn ta một lời giải thích hợp lý ư?”
Mặc Uyên nghe xong cười lạnh: “Giải thích? Các người muốn giải thích cái gì? Hay là, các người có thể thay bọn ta hoàn thành buổi tế tự này? Nếu vậy, bọn ta sẽ đi ngay, mọi chuyện cứ giao cho đại trưởng lão xử lý, được chứ?”
“Ngài…” Đại trưởng lão bị lời nói của Mặc Uyên chọc giận tới gương mặt già đỏ lên, nhưng lúc ông ta muốn lý luận tiếp, nhóm trưởng lão phía sau lại đột nhiên tiến lên, một trái một phải kéo ông ta về vị trí ban đầu, nhị trưởng lão còn nhẹ gật đầu với Mặc Ngân.
Đại trưởng lão cảm thấy phổi mình sắp tức tới nổ tung, nhưng dưới sự liên thủ của nhị trưởng lão và tam trưởng lão, ông ta không thể nhúc nhích mảy may.

Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người Mặc Ngân từng bước đi về phía tế đàn.
Chẳng qua, rõ ràng nói là tế tự, vì sao ngoại trừ rừng rậm và hồ nước ra thì không có gì cả chứ?
Chẳng lẽ cái gọi là tế tự của Mặc tộc bọn họ phải cử hành trong rừng?
Nhưng phỏng đoán của mọi người nhanh chóng được xác minh.

Chỉ thấy dưới sự nâng đỡ của Mặc Ngân và Mặc Uyên, sau khi bốn người đi được sáu phần mười của thảm đỏ liền ngừng lại.

Ban đầu mọi người còn khó hiểu, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến bọn họ trợn trừng trong nháy mắt.
Bốn bóng người rõ ràng như vậy, nhưng trong quá trình bốn người bước lên thảm đỏ, tiến về phía hồ nước, mọi người chỉ thấy được nửa người trên của bọn họ, nửa người dưới lại bị một đám mây mù bao vây, không thấy rõ lắm, nhưng động tác kia nhìn sao cũng giống như đang đi trong trận pháp, cố tình lại không thấy rõ bước chân của bọn họ.

Dựa vào nửa người trên, căn bản không đoán được góc độ của trận pháp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui