Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Người có thể tàn nhẫn với chính mình mới thật sự là tàn nhẫn.

Hiển nhiên, Long Diệc chính là loại người thâm tàng bất lộ như vậy.

Hắn sẽ không bày ra tất cả những át chủ bài của mình trước mọi người mà luôn khiến người ta vào lúc cảm thấy hắn không còn gì nữa lại dùng tư thái nghiền ép tuyệt đối vả mặt tất cả mọi người.
Trong trận đấu mười sáu năm trước giữa hắn và Thương Úc, tuy Thương Úc đã thắng, cũng bắt cóc được Mặc Tử Hoàng đi, nhưng đối với những đứa con của hắn Thương Úc lại chưa từng buông tha.
Trong mười sáu năm nay, ông ta không tin hắn ta chẳng làm gì, nếu không thì việc Mặc Hương Quân bị khai trừ khỏi gia tộc rồi chết là sao?
Buồn cười là hắn ta tính kế tới lui, lại bị Long Diệc và Mặc Tử Hoàng tính kế ngược.
Mười sáu năm trôi qua, chẳng những nhi tử và nữ nhi của bọn họ vẫn còn sống rất tốt mà còn hoàn thành đại điển kế thừa thành công.
Khi hắn ta cho là hắn ta đã hủy được Mặc tộc thì thiên chi kiêu tử hôn mê mười sáu năm lại trở về, vừa ra tay chính là tư thái nghiền ép hắn ta.

Long Diệc vẫn phúc hắc, vẫn thích hành hạ lòng người như năm đó.
Lần này dù Thương Úc có bất tử, chỉ sợ cũng phải rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Một nam nhân đáng sợ như con gián đánh mãi không chết như vậy, chỉ cần ngươi cho hắn một chút hy vọng sống là hắn có thể phanh thây xé xác ngươi, ngươi dám dây vào không?
Hắn đã thiếu thốn tình cảm phu thê, nhi nữ mười sáu năm, hiển nhiên là muốn bù lại những năm qua, ngươi lại vội đòi nữ nhi nhà người ta vào lúc này không phải là điếc không sợ súng rước họa vào người sao?
Ngộ ra được điều này, đám người Long Tường và Long Khiếu mới tạm thời ngừng tâm tư đó, nhưng nếu nói bọn họ cứ từ bỏ như vậy chỉ sợ là không thể.

Dù sao tương lai vẫn còn rất dài, ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, nam nhân được Long Hạo Thiên kính phục kia dưới sự dẫn đường của Thương Úc rốt cuộc cũng đến được cấm địa Ma tộc đã vây nhốt Mặc Tử Hoàng suốt mười sáu năm.
Khoảnh khắc hai phu thê được ôm nhau chân thật sau mười sáu năm, tất cả những người hầu hạ đứng xung quanh cũng nhịn không được rơi nước mắt.

Khi bọn họ quay người tránh đi bất ngờ thấy Thương Úc bị chủ tử nhà mình tùy tiện ném một bên đã bùng nổ lửa giận ẩn giấu mười sáu năm qua trong giây lát, hầu như không chút nghĩ ngợi, mười sáu người hầu đã quyền đấm cước đá với Thương Úc.
Thương Úc đáng thương bị Long Diệc dùng dây thừng đặc biệt trói chặt không thể động đậy, vừa tiếp đất đã bị kết giới vây lại, vì vậy dù giờ hắn ta đang ở trong địa bàn của mình cũng bó tay đối mặt với công kích, chỉ có thể cứng ngắc chịu đựng tấn công lăng mạ từ mọi phía.
Mà trong tiểu trúc giữa hồ cách đó không xa, trên dung nhan tuỵêt mỹ của Mặc Tử Hoàng đẫm nước mắt.

Nàng vươn tay dè dặt sờ mặt Long Diệc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu.
“Gầy, Diệc ca ca của ta gầy đi rồi, Diệc ca ca, Diệc ca ca của ta đã về thật rồi, không phải là ta đang nằm mơ chứ?”
Hốc mắt Long Diệc cũng đỏ hoe nhìn chằm chằm Mặc Tử Hoàng, bàn tay thô ráp ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của nàng, cẩn thận vuốt ve nâng niu, đồng thời dùng trán thân mật cọ cọ gò má bóng loáng nhẵn nhụi của nàng.
“Hoàng Nhi, Tiểu Hoàng của ta, sao nàng lại đang nằm mơ chứ? Ta đã trở về, Diệc ca ca của nàng đã trở về rồi.

Thật xin lỗi, là lỗi của ta, để nàng đợi nhiều năm như vậy.

Thật xin lỗi, là ta khiến nàng chịu khổ rồi…”
Mặc Tử Hoàng khẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuyệt mỹ không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào của nàng đầy yêu thương và nhung nhớ hắn.
Ánh mắt nàng nhìn từng chỗ từng chỗ trên mặt hắn, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, mãi đến khi khắc sâu khuôn mặt của hắn mười sáu năm sau từng chút một vào đầu mình mới nghẹn ngào vùi sâu vào lòng hắn.
“Không khổ, Tử Hoàng không khổ chút nào, thật sự khổ là chàng và bọn nhỏ, là ta có lỗi với bọn chúng, cũng có lỗi với chàng.

Diệc ca ca, ta không phải một mẫu thân hợp cách, càng không phải là một thê tử hợp cách.

Nếu không phải tại ta thì sao lại khiến cha con chàng chia cách một lần là mười sáu năm.

Mười sáu năm, đó là một vòng luân hồi, ta và chàng cũng không còn trẻ nữa, mà ta ngay cả hài tử của mình trông như thế nào cũng không biết.”
Nói đến chỗ kích động, Mặc Tử Hoàng lại rơi lệ lã chã, Long Diệc đau lòng lau nước mắt trên gò má nàng, không nhịn dịu dàng an ủi.
“Nha đầu ngốc, bọn nhỏ sẽ không trách nàng, ta lại càng không.

Chúng ta không cố ý, chúng ta có nỗi khổ tâm mà, bọn chúng sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.

Ngoan, ở đây đã đủ rồi, ta mang nàng đi được không?”
Mặc Tử Hoàng kích động nhìn hắn: “Chàng, chàng đánh bại hắn ta rồi sao?”
Long Diệc buồn cười nhìn nàng: “Đương nhiên rồi, chuyện như vậy, bổn vương tuyệt đối không cho phép xảy ra với chúng ta lần thứ hai, nỗi khổ mười sáu năm ly biệt, ta đã chịu đủ rồi.”
“Vậy chàng làm gì hắn ta rồi?” Mặc Tử Hoàng đột nhiên nghĩ đến kết cục của Thương Úc, theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo có thể thấy đáy như chiếu vào sâu trong đôi mắt thâm trầm của hắn.
“Nàng muốn ta xử trí hắn ta thế nào? Phanh thây xé xác hắn ra hay là ngũ mã phanh thây hắn ta, hoặc là chúng ta cũng có thể cắt đứt gân tay gân chân của hắn ta, nhốt hắn ta dưới địa ngục tra tấn đến chết.”
Long Diệc nói một câu, sắc mặt Mặc Tử Hoàng liền trắng thêm một phần, nhưng nếu muốn hỏi cuối cùng nàng muốn làm gì hắn ta, Mặc Tử Hoàng lại rối rắm.
Không sai, nàng hận Thương Úc, là loại hận đến thấu xương, nhưng hết lần này đến lần khác người có thù sâu hận lớn với phu thê bọn họ lại là phụ thân của nhi tử nàng, nàng đã biến mất trong cuộc đời của nó mười sáu năm, nếu giờ ngay cả phụ thân nó cũng…
Mặc Tử Hoàng không làm được đến vậy, cuối cùng dứt khoát chôn mặt trong ngực Long Diệc, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta không biết, Diệc ca ca, chàng có thể đồng ý với ta một việc không?”
“Nàng muốn ta giao người này cho Mặc Ngân xử lý sao?”
Mặc Tử Hoàng kinh ngạc ngẩng đầu, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ: “Quả nhiên, trên thế giới này người hiểu rõ ta nhất chỉ có Long Diệc chàng.

Đúng, ta nghĩ như vậy, người này bất luận là giao cho ta hay chàng thì kết cục của hắn ta cũng không tốt lành gì, thay vì giữ lại trong tay chúng ta để chúng ta phát tiết lửa giận thì chẳng bằng giao cho Mặc Ngân tự xử lý.

Hài tử đã lớn rồi, cũng có năng lực quyết định chuyện này, cũng chỉ có giao cho Mặc Ngân mới không khiến cả đời nó tiếc nuối.”
“Nàng nghĩ vậy thật sao?”
Long Diệc nhướng mày khiến lòng Mặc Tử Hoàng hơi thắt lại, càng thêm khó chịu: “Chẳng lẽ Diệc ca ca cho rằng ta có gì đối với hắn ta sao?”
“Đồ ngốc, xem nàng bị dọa rồi kìa, ta chỉ nói vậy thôi.

Người này, ta và nàng ra tay còn làm ô uế tay chúng ta.

Yên tâm, ta đã phân phó xuống rồi, kết cục cuối cùng của hắn ta là gì không do chúng ta định đoạt, nên nàng cũng không cần mang gánh nặng trong lòng.

Đi thôi, chúng ta về nhà, chỗ này đã giam cầm nàng mười sáu năm rồi, không bằng châm một mồi lửa đốt đi.”
Đối với việc này, Mặc Tử Hoàng không có ý kiến gì.

Long Diệc thấy nàng không phản đối, ngón tay khẽ phất lên, một ngọn lửa lập tức bùng lên đốt cháy tấm màn che bay lên, chỉ trong chốc lát đã đốt sạch mọi thứ trong phòng.
Mọi thứ ở đây đều do Thương Úc tỉ mỉ sắp xếp, trái tim Mặc Tử Hoàng không ở trên người hắn ta, dù ở đây mười sáu năm cũng không có chút tình cảm nào.

Vì vậy, khi ngọn lửa lớn dần lan ra, lòng nàng bỗng nhiên nhẹ hẳn, khuôn mặt vốn luôn căng chặt cũng nở nụ cười đã mất từ lâu.
Thương Úc nhìn chằm chằm bọn họ từ xa, khi nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Mặc Tử Hoàng, trái tim một ao nước tù đọng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui