“Chúng ta có thể nghĩ ra được, ta tin rằng những người khác cũng có thể nghĩ ra, chỉ có điều chưa đạt được mục đích mà thôi.”
Mà bọn họ có thể thành công là do danh tiếng của chủ nhân bọn họ đã vang dội khắp nơi.
Không có thứ này, chỉ sợ đến Phượng Trì sơn trang cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.
Phân tích của Thanh Dạ ngay lập tức được ngầm của mấy người khác ngầm đồng ý.
Nhưng phải nói rằng, mặc dù những năm gần đây danh tiếng của chủ nhân khá tàn bạo nhưng vẫn bảo vệ bách tính.
Danh vọng trong bách tính dù là ai cũng không thay thế được.
Đặc biệt, gia chủ hắn quản lý thuộc hạ cực nghiêm, quân dân hòa thuận, chưa từng xảy ra chuyện đốt phá, giết chóc, cướp bóc.
Dân chúng chỉ tin tưởng những gì tận mắt chứng kiến, với những tin tức lưu truyền kia, kẻ truyền bá thì ít người tin thì nhiều.
Điểm này có thể nhìn ra được từ những bách tính thỉnh thoảng tiếp tế cho họ trong quân doanh.
Thật ra ngẫm lại cũng đúng.
Nếu làm tốt thì sớm muộn gì cũng được công nhận, còn thứ gọi là là danh vọng do một số người cố tình dựng nên, chỉ cần chủ tử nhà bọn họ không để ý, bách tính không để ý, người khác để ý hay không cũng có quan hệ gì với bọn họ?
“Còn nữa, năm năm trước Phượng Trì sơn trang mới dần có có thanh danh.
Dựa vào tuổi của lão thái thái, nếu như thành danh thì đã sớm hơn Linh Vô Nhai mới đúng.
Thế nhưng sự thật không phải thế, điều này nói rõ gì nào?”
“Đúng rồi, ta cũng luôn cảm thấy kỳ lạ.
Mà có nhiều ý kiến khác nhau liên quan đến dung mạo của Phượng Trì.
Có người nói bà ta là một ông già nhỏ, có người nói bà ta là một người tàn tật, lại có người nói bà ta là một thằng nhóc.
Bây giờ nhìn lại, vóc dáng bà ta không cao, về phần tuổi, đúng là không dễ đoán được.”
“Không phải nói Phượng Trì sơn trang còn một vị tiểu thư sao? Tại sao không nhìn thấy?”
Thời điểm mấy tên hộ vệ chúi đầu với nhau, trong đầu Vệ Giới không tự chủ nhớ đến tiểu nha đầu mặt đen ngày hôm đó.
Mặc dù hắn ra tay đánh nàng bị thương, nhưng cuối cùng vẫn giữ cho nàng ta một hơi thở.
Vậy mà nàng chỉ liếc mắt đã nhìn ra độc ở trong người mình, trình độ hiển nhiên không hề thấp, chỉ là không có bổn phận của một người làm thầy thuốc, chết không có gì đáng tiếc.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lúc đó hắn không hề cầu cứu người ta.
Hắn không cầu, sao người ta phải vội vàng đi gặp hắn.
Mà chỉ cần là một cô nương, nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn ít nhiều sẽ hơi sợ hãi.
Nói đến vết sẹo dữ tợn trên mặt này, không thể không nói đến mười lăm năm trước của Vệ Giới.
Nếu như nói Vệ Du Sâm là con cưng của trời thì Vệ Giới là thiên tài độc nhất vô nhị.
Không chỉ vẻ ngoài đẹp như trích tiên, còn có tài năng không ai sánh bằng.
Cho dù là văn hay võ, đều là người nổi bật trong đám đồng lứa, thậm chí có thể cách xa bọn họ mấy con phố.
Sau khi hắn lớn lên, cho dù là mặt đơ, nhưng khí chất bẩm sinh của hắn tuyệt đối có tính áp đảo người khác, khí phách của hắn tự nhiên mà có, uy phong lẫm liệt, trời sinh vương giả.
Cũng khó trách tiên đế để lại di chiếu như thế.
Nếu Vệ Du Sâm không có bản lĩnh giữ vững giang sơn của mình vậy sẽ truyền ngôi cho Vệ Giới.
Nếu như Vệ Giới kế thừa hoàng vị, Tư U lúc này đương nhiên không chỉ dừng lại ở việc thăng mấy cấp bậc.
Đều nói trời ghét hồng nhan.
Điều này đặt trên người nam nhân cũng không có gì sai.
Từ nhỏ đến lớn, rắc rối do khuôn mặt này gây ra là vô số.
Cho dù hắn nói năng lạnh nhạt lại vẫn không dọa được những oanh yến kia nhớ thương gương mặt này của hắn.