Nếu như chỉ là là nữ tử hoa si bình thường thì cũng bỏ đi, nhưng hết lần này đến lần khác còn có ở trong đó...
Vừa nghĩ đến những chuyện mình trải qua khi còn bé vì gương mặt này, sắc mặt Vệ Giới lập tức trầm xuống.
Sau đó trong một lần chiến đấu, hắn cố ý để đối thủ làm mặt mình bị thương.
Ngày đó biết rõ nếu như bôi thuốc mỡ sẽ làm cho vết thương thêm nghiêm trọng hơn thuốc bột, hắn cũng muốn bôi lên mặt.
Vậy nên dù đã năm, sáu năm đã trôi qua, vết sẹo này vẫn trông rất dữ tợn.
Không có khuôn mặt gây cho hắn vô vàn phiền toái, sau đó quả nhiên Vệ Giới không bị quấy rối nữa.
Cho dù bây giờ nghĩ lại, hắn cũng không hối hận vì hành động năm đó của mình.
Nếu như sống lại lần nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.
Từ sau khi khuôn mặt của hắn bị hủy, đủ mọi cách nói lén lút vang lên.
Không phải nói hắn không gần nữ sắc thì lại nói hắn thích nam nhân, thậm chí còn đưa ra danh sách nam nhân có quan hệ tốt với hắn.
Tóm lại, để có thể huỷ hoại thanh danh của hắn, người kia có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhờ đối phương ban tặng, bây giờ ở trong bốn nước, chỉ cần là người có chút thân phận và địa vị, vừa nhắc đến đại danh Vệ Giới của hắn, lại có ai không có tật giật mình chứ? Chỉ có những người không có xung đột lợi ích với hắn mới có thể dùng tâm trạng xem náo nhiệt quan sát chuyện này.
Mười lăm năm này, có thể nói hắn bộc lộ ra rất xuất sắc, từng bước đi vào lòng người.
“Đối phương có động tĩnh gì không?” Vệ Giới đột nhiên hỏi một câu.
Sắc mặt Thanh Huyền âm u, sát ý trong mắt như một thanh kiếm sắc: “Từ lúc chúng ta vào Phượng Trì sơn trang, bọn chúng đã ẩn nấp ở khu vực xung quanh.
Lần trước toàn quân bị diệt, lần này e rằng nhân số sẽ nhiều hơn lần trước.”
Vệ Giới khẽ cau mày, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua trong mắt phượng: “Muốn giết ta ở nước Mị? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy!”
“Vương gia, chẳng lẽ lần này hoàng thượng muốn lợi dụng ngài gây nên phân tranh giữa hai nước?”
Lời nói của Thanh Thần lập tức bị Thanh Dạ phủ nhận: “Nếu Tư U thiếu vương gia của chúng ta, chỉ sợ phải gần mười năm mới có thể khôi phục nguyên khí.
Lúc này hắn ta sẽ không ngu xuẩn dùng đá đập chân mình như thế.
Nếu như ta đoán không sai, nếu lần ám sát này thành công, hắn ta nhất định sẽ dùng việc này để khống chế quốc quân của nước Mị.
Nếu ám sát thất bại, nguyên khí của vương gia thương nặng, sau khi về nước sẽ thuận lý thành chương giao binh quyền.”
“Vô sỉ!” Thanh Dục âm thầm chửi mắng một câu.
“Hắn ta vô sỉ cũng không phải một ngày hai ngày.
Có một đệ đệ ưu tú luôn luôn nhắc nhở hắn, chỉ sợ hắn ta đi ngủ cũng sẽ không an ổn.”
“Thế nhưng không phải vương gia đã nói cho hắn ta biết, ngài ấy không hứng thú với hoàng vị sao?”
“Nếu như ngươi là hoàng đế, ngươi tin không?”
Thanh Thần nghẹn lời: “Thế nhưng những năm nay, việc vương gia làm chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều? Cuối cùng hắn ta nghĩ gì vậy chứ? Chẳng lẽ sứ mệnh kiếp này của hắn ta là phải nhanh chóng diệt trừ vương gia? Một ngày chưa diệt được, lòng hắn cũng không yên?”
“Lòng của đế vương vốn sâu không lường được.
Nếu như bỏ mặc một mối hoạ lớn ở bên người, ai cũng không yên ổn nắm vị trí.
Chỉ khi diệt trừ, dù phải trả giá đắt thì hắn ta cũng sẽ không chịu bỏ qua.
Đó là lý do vì sao đã qua nhiều năm như vậy, mặc kệ là trong tối hay ngoài sáng, mặc kệ là hắn ta hay không phải hắn ta, chỉ cần xảy ra chuyện ám sát, ít nhiều gì cũng sẽ có quan hệ với tên cẩu hoàng đế đó.
Lúc này thuật đế vương của hắn dưới sự giúp đỡ đã đạt đến trình độ đỉnh cao.
Xem đi, lần liên hôn này sẽ là cuộc đọ sức chân chính!”