Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi

“Thật xin lỗi, điều các ngươi cảm thấy không thể đã trở thành sự thật!”

Giọng nói không nhanh không chậm của nam nhân mang theo khí phách tự tin và bình tĩnh.

Nhưng rơi vào tai hai người khác lại có hơi sốc, trong đó Hoàng Phủ Thiên Hữu là phản ứng kịch liệt nhất.

“Sự thật? Bổn cung không cho rằng đó là sự thật.

Nếu là sự thật, vậy tại sao nàng lại mặc trang phục cô nương gia chứ không phải phu nhân đã thành thân? Vị huynh đài này, không phải ngươi đang nằm mơ chứ?”

Hoàng Phủ Thiên Hữu vừa nói vậy, Chúc Vô Song lập tức nhớ tới trang phục lúc trước của Linh Diên.

Hắn ta ôm ngực, có chút khó chịu đứng dậy, cùng Hoàng Phủ Thiên Hữu nhìn sang Vệ Giới, chờ lời giải thích của hắn.

Nhưng sao Vệ Giới có thể công khai tình cảm trong quá khứ của bọn họ được?

“Những gì nên nói bổn vương đã nói rồi, tin hay không tùy các ngươi.

Nhưng đám bại tượng các ngươi xác định có thể đánh thắng bổn vương sao?”

Sau trận chiến vừa rồi, đối thủ có thực lực gì, Vệ Giới đã quá rõ ràng.

Tuy rằng hắn chỉ cao hơn bọn họ một cấp nhưng đã đủ nghiền ép rồi.

Phải biết mỗi một cấp có mười cấp bậc, mỗi cấp bậc tu luyện đều phải tiêu hao vô số tinh thần sức lực, bây giờ cho dù bọn họ hợp tác cũng không làm gì được hắn.

Quả nhiên hắn vừa dứt lời, hai người đối diện đã đồng loạt đổi sắc mặt.

Vốn dĩ bọn họ còn kinh ngạc vì người này cùng cấp bậc với mình, nhưng sau khi giao chiến mới biết rõ ràng thực lực của nam nhân đối diện đã ở trên bọn họ.

Hắn vừa ra tay đã hành hạ hổ hoa ban của Hoàng Phủ Thiên Hữu chỉ còn một hơi thở, Chúc Vô Song chỉ đụng vào kết giới đã bị hất tới nội thương.

Thực lực như thế, chỉ sợ hai người bọn họ hợp tác cũng không phải đối thủ của hắn.

Bọn họ không nhìn ra giới hạn thực lực của hắn ở đâu, lại càng không nhìn ra cuối cùng cấp bậc của hắn cao bao nhiêu.

Càng như vậy bọn họ càng không chắc, nếu thật sự cứng đối cứng, nói không chừng hổ hoa ban của hắn ta sẽ bị nam nhân này làm cho hồn bay phách tán.

Đến lúc đó, có thể đẳng cấp vừa mới có đột phá của hắn ta sẽ vì cái chết của hổ hoa ban mà bị giảm mạnh.

Vì một nữ nhân, có thể đánh mất thành quả tu luyện nhiều năm của mình, Hoàng Phủ Thiên Hữu không chút do dự lựa chọn từ bỏ.

“Thả hổ của ta ra, ta sẽ đi ngay.”

Vệ Giới nhướng mày, hiển nhiên không ngờ rằng hắn ta cứ từ bỏ như vậy, thoải mái mà dứt khoát, lập tức không chút do dự châm chọc.

“Xem ra ngươi cũng không chân thành với Diên Nhi như trong tưởng tượng.

Hắn ta đã từ bỏ, còn ngươi thì sao?”

Không để ý tới sắc mặt lập tức tái nhợt của Hoàng Phủ Thiên Hữu, Vệ Giới nhìn về phía Chúc Vô Song.

Trong mắt hắn, hai người trước mặt đều là cá mè một lứa.

Không ngờ rằng Chúc Vô Song lại đăm chiêu nhìn hắn nói.

“Ta có thể từ bỏ, nhưng trước đó ngươi có thể nói cho bọn ta biết lai lịch của Linh Diên không?”

Không phải bọn họ chưa từng điều tra nàng nhưng đều bị người khác cưỡng ép ngăn cản, vì vậy đến bây giờ bọn họ vẫn không biết lai lịch thật sự của nha đầu kia.

Bọn họ chỉ cảm thấy nàng thần bí khó lường, đặc biệt là thực lực y độc quả thực sâu không lường được, tuy rằng dung mạo không đẹp đến mức choáng ngợp nhưng tuyệt đối là một nữ nhân có khí chất mạnh mẽ.

Đó cũng là lý do thực sự khiến nàng có thể đồng thời hấp dẫn sự chú ý của hai người bọn họ.

“Hoặc là ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi tới từ đâu?”

Vệ Giới chỉ cần động não một chút là biết vấn đề ở đâu rồi.

Long Diệc yên tâm để hai đứa con gái ra ngoài rèn luyện như vậy, làm sao có thể không chuẩn bị gì?

Ngoài mặt thì tám đại lục mỗi người một thể, không ai can thiệp ai, nhưng theo huyền vũ học thịnh hành, càng ngày càng nhiều cao thủ đều chọn ra ngoài rèn luyện, tự nhiên cũng sinh ra rất nhiều tổ chức tình báo, có thể tra ra được thì không đủ làm cơ sở, sợ là sợ những người có tra thế nào cũng không ra.

Không thể không nói, điểm này không chỉ Long Diệc mà ngay cả Mặc Ngân cũng làm rất tốt.

Nữ nhi và muội muội của bọn họ được loại bối cảnh thần bí khó lường này bảo vệ một cách hoàn hảo, hai người kia ngoài mặt thật sự có hứng thú với Linh Diên, nhưng ai biết trong loại hứng thú này có xen lẫn hiếu kỳ về bối cảnh hay không?

Bây giờ phía trước Linh Diên có hắn, con đường phía trước bị chặn lại, vậy con đường phía sau cũng phải biết được đôi chút đúng không?

Không ngờ Vệ Giới lại tiện tay ném hổ hoa ban cho Hoàng Phủ Thiên Hữu, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua sắc mặt hai người.

“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta dùng thực lực nói cho các ngươi biết bọn ta là ai.

Bây giờ, thật xin lỗi, muốn biết hả? Tự thăm dò đi!”

Dứt lời, hắn không thèm quay đầu đã trở vào sơn động, để lại Chúc Vô Song và Hoàng Phủ Thiên Hữu mặt mày uất nghẹn căm tức nhìn bóng lưng của hắn nhưng lại không thể làm gì.

Đang lúc bọn họ định quay người bỏ đi, giọng nói của Vệ Giới đột nhiên vang lên sau lưng.

“Lúc đi sẵn tiện mang người ở cửa đi luôn…”

Không đợi Vệ Giới nói hết lời, Hoàng Phủ Thiên Hữu đã trút hết những nhục nhã và lúng túng vừa rồi.

“Dựa vào đâu? Bọn ta cũng không phải người hầu của ngươi!”

Vệ Giới cười lạnh một tiếng, “Đó là người Linh Diên dốc sức liều mạng cứu, các ngươi xác định không muốn nhận chuyện này sao?”

Lời này vừa nói ra, hai người đồng thời sững sờ, sau đó quay đầu nhìn nam nhân bị mưa xối chật vật không chịu nổi.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại càng hoảng sợ, “Vậy mà là Mạc Ngôn, ta thế mà quên mất tên gia hỏa này.”

Chúc Vô Song muộn màng vỗ trán mình, sau đó nói với Vệ Giới: “Người này ta quen, ta dẫn hắn đi là được.”

Giọng nói không nhanh không chậm của Vệ Giới xuyên qua màn mưa truyền tới: “Vậy thì cảm ơn!”

Quen là tốt nhất, không quen hắn còn không biết phải ăn nói với Linh Diên thế nào!

Sau đó Vệ Giới không nói gì nữa, ngược lại là Hoàng Phủ Thiên Hữu ở bên cạnh có chút ghen ghét nhìn Chúc Vô Song.

“Hừ, ngươi đúng là phản ứng nhanh, mang theo phiền phức như vậy trở về.”

Chúc Vô Song lạnh lùng nhìn hắn ta, trực tiếp khom lưng cõng Mạc Ngôn bị trọng thương lên, tức giận hừ lạnh.

“Nếu không có hắn thì ngài có thể biết tin tức của Linh cô nương nhanh như vậy hả? Nói gì thì cũng là tin tức của hắn thu hút chúng ta tới đây, cũng đâu thể qua cầu rút ván đúng không? Nhưng linh lực của tên này không thấp, sao lại khiến mình chật vật như vậy?”

Hoàng Phủ Thiên Hữu thật sự không cam lòng, không ngờ bọn họ từ xa đuổi tới lại bị một tên vô danh cướp mất, nghĩ sao cũng thấy uất nghẹn vô cùng.

Nhưng bây giờ tình huống của hắn ta bày ra đó, hổ hoa ban bị trọng thương, không mất hai ba năm chưa chắc đã khôi phục lại.

Nếu nó chết thật, chẳng phải tâm huyết nhiều năm của mình uổng phí sao?

Linh Diên, nữ nhân khiến người ta không nhìn thấu, thậm chí gần mà không được kia rốt cuộc có lai lịch gì?

Còn nữa, vì cứu tên Mạc Ngôn này mà cược nửa cái mạng của mình lại là sao?

Trên trán hai người vẽ một dấu chấm hỏi to đùng.

Xem ra chuyện này chỉ có thể chờ sau khi Mạc Ngôn tỉnh lại để hỏi rõ.

Mặc dù không chiếm được lợi lộc gì từ tên Vệ Giới kia nhưng nữ nhân Linh Diên này quá thần bí, kêu bọn họ lập tức từ bỏ là không thể nào.

Rõ ràng là không thể đến gần, nhưng cũng không ngăn được âm thầm điều tra theo dõi đúng không?

Mưa càng lúc càng lớn, sau khi tất cả những người không liên quan đi hết, cuối cùng Vệ Giới mới an tâm can đảm nghỉ ngơi.

Cơ thể của hắn vì lôi điện thăng cấp mà bị thương nghiêm trọng ở những bộ phận khác nhau, nhất là nội thương, điều dưỡng ở Mặc tộc và trên đường đi căn bản không đủ, cộng thêm vừa rồi mới giao thủ với hai người kia, cả người đang trong tình trạng dựa vào một hơi thở để liều chết.

Bây giờ người đi hết, sau khi bố trí kết giới xong, hắn liền cảm thấy trời đất quay cuồng một trận.

Vệ Giới nhìn Linh Diên đang tự chữa trị, thật sự không nhịn nổi nữa nhắm mắt hôn mê.

Mưa rơi tí ta tí tách, xua đi cảm giác oi bức của mùa hè.

Một ngày, hai ngày, cả tám ngày trôi qua.

Hai người nằm thẳng băng trong sơn động cuối cùng cũng có chút thay đổi rất nhỏ.

Linh Diên vì cơ thể lúc nóng lúc nạnh trong khi tự chữa trị nên không biết mặt nạ da người đã lặng lẽ rơi mất từ bao giờ, để lộ dung nhan tuyệt sắc khiến người ta vừa nhìn đã không sao dời mắt được.

Trải qua tám ngày tự chữa trị, vết thương ngoài da của nàng cơ bản đã đóng vảy bong ra, để lộ da thịt màu hồng, thoạt nhìn phục hồi không tệ.

Chỉ là hiện tại nàng vẫn đang hôn mê, chắc là vì nội thương vẫn chưa khỏi hẳn.

Về phần Vệ Giới, ngoài mặt không nhìn ra được gì, nhưng sắc mặt rõ ràng hồng hào hơn tám ngày trước rất nhiều, có lẽ đan điền tự chữa trị vẫn khá thành công.

À, đúng rồi, đan điền tự chữa trị cũng là dị năng đặc biệt mới sinh ra từ khi tiến vào linh cảnh, chưa đạt tới cấp bậc này, cho dù ngươi bị thương nặng hơn, cứ bỏ mặc không quan tâm như vậy sẽ chỉ càng kéo dài càng nghiêm trọng, không thể tự mình chữa trị như bây giờ.

Sáng hôm sau, Vệ Giới hôn mê tròn tám ngày cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong hỗn độn.

Hắn nằm dưới đất, vừa mở mắt đã thấy sơn động đầy dây leo.

Một giây sau, cả người hắn từ dưới đất bật dậy, vừa nghiêng đầu đã thấy gương mặt khiến hắn nhung nhớ ngày đêm của Linh Diên.

“Diên Nhi.” Vệ Giới kích động chạy tới, quỳ trước mặt nàng, nhẹ nhàng nâng cổ tay nàng bắt mạch.

Sau khi hắn xác định tình huống của nàng đã có thay đổi rõ rệt so với tám ngày trước thì bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Giới cúi đầu nhẹ nhàng đỡ đầu nàng lên đặt trên đùi mình, sau đó dịu dàng vuốt tóc nàng như che chở trân bảo hiếm thấy.

“Lần này ta sẽ không buông tay nữa.

Diên Nhi, cầu xin nàng, cho ta thêm một cơ hội, một cơ hội cuối cùng…”

Trong khoảng thời gian còn lại, đôi tiểu phu thê đã chia lìa nhiều năm chưa từng nói chuyện đàng hoàng vậy mà cứ một người tỉnh táo, một người hôn mê trò chuyện, từ sáng cho tới bầu trời tối đen.

Tóm lại nhớ cái gì thì nói cái đó, cho dù không được đáp lời, Vệ Giới cũng vui vẻ chịu đựng hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc chỉ có hai người bọn họ.

Trong một đêm của hai ngày sau, Vệ Giới đang say ngủ nhẹ nhàng ôm Linh Diên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười thỏa mãn hoàn toàn không phát hiện người đã hôn mê trọn mười một ngày lại chậm rãi mở mắt trong đêm tối, chớp đôi mắt to linh động, chậm rãi nghiêng đầu qua.

Gương mặt tuấn tú của nam nhân đập vào mắt khiến nàng thất thần trong giây lát, đồng thời có chút mờ mịt, hình như đang thấy lạ, nàng và hắn gặp lại nhau trong tình trạng kỳ quái như vậy từ bao giờ.

“Vệ Giới?”

Giọng Linh Diên khàn khàn, nhẹ nhàng giơ tay đặt lên gò má có vẻ hơi thô ráp của nam nhân, trong mắt lóe ra ánh sáng không rõ nghĩa…

Sáng hôm sau, khi Vệ Giới tỉnh lại thì bên cạnh đã không một bóng người, mất mát và thấp thỏm lo âu lập tức lấp đầy cả trái tim hắn.

Khoảng lặng đẹp đẽ mấy ngày hôm nay nghiễm nhiên đã trở thành một giấc mơ vào giây phút này, cú sốc nặng nề như vậy khiến trái Vệ Giới trong nháy mắt thắt chặt.

“Diên Nhi, Diên Nhi, Diên Nhi của ta, sao nàng có thể, sao có thể, lại bỏ rơi ta?”

Linh Diên đi rồi, thật sự không từ mà biệt.

Sau khi Vệ Giới ngơ ngác chốc lát thì lập tức đứng dậy đuổi theo.

Hắn mặc kệ tại sao nàng không từ mà biệt, nhưng hắn biết nhất định mình phải đuổi theo.

Điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là người tên Mạc Ngôn kia.

Người có thể được Linh Diên bất chấp mọi giá bảo vệ như vậy nhất định có nguyên nhân của nàng.

Đáng tiếc đến khi hắn muôn vàn vất vả chạy tới Mạc gia lai được cho biết Linh Diên chỉ vừa đi một canh giờ.

Một canh giờ cũng có nghĩa là cách xa trăm dặm.

Vệ Giới bất đắc dĩ lại lần nữa đuổi theo, cứ một chạy một đuổi như vậy, không có con đường đặc biệt, chỉ dựa vào cảm giác, cuối cùng nửa năm sau trên đỉnh Tuyết sơn nổi tiếng của đại lục Thiên Lộc, hắn đã chờ được một vị tuyết tinh linh gần như hòa thành một thể với tuyết.

“Diên Nhi, là nàng thật sao Diên Nhi? Cuối cùng ta cũng chờ được nàng rồi, cuối cùng cũng tìm được nàng rồi.

Cầu xin nàng, cầu xin nàng đừng đi, cầu xin nàng đừng đi nữa được không?”

Tay Linh Diên nâng thiên sơn tuyết liên vừa mới hái, giống như tiên tử tình cờ xuất hiện trong tuyết, khiến người ta ngừng thở đợi nàng xoay người.

Áo lông cáo trắng tinh cùng quần áo trắng không tỳ vết khiến nàng càng linh động xuất trần, tuyết đọng dày đặc chôn cả nửa chân nàng trong tuyết, nhưng dù vậy cũng không thấy nàng có chút nặng nề và khó khăn nào, ngược lại mỗi bước chân đều khiến người ta cảm thấy như thần tiên đang đi lại trên đám mây bồng bềnh.

Vệ Giới toàn thân áo đen, trông có vẻ lạc lõng giữa thế giới tuyết trắng, nhưng hắn không quan tâm.

Điều duy nhất còn lại trong mắt và trong tâm trí hắn chỉ có nữ nhân khiến hắn ngày nhớ đêm mong, nóng ruột nóng gan nhiều năm.

“Tám năm rồi, từ khi gặp được nàng đến nay đã qua trọn tám năm.

Nàng từ tiểu nữ oa tâm sự nặng nề ngày xưa từng bước trưởng thành đến Nguyên nữ thần thần bí của tám đại lục bây giờ.

Diên Nhi, đi mệt rồi, chúng ta dừng lại nghỉ chân một chút, đừng ép bản thân liên tục hành tẩu, mệt nhọc vô cùng được không? Ta đau lòng, ta đau lòng nàng!”

Nói đến chỗ kích động, đường đường nam tử hán vậy mà rơi xuống những giọt nước mắt không biết là chua xót hay đau lòng.

Điều này khiến nữ nhân vẫn luôn quay lưng run rẩy trong giây lát.

“Đau lòng nàng” rõ ràng là ba chữ cực kỳ đơn giản, rơi vào tai nàng lại còn khiến nàng động lòng, khiến nàng cảm động hơn “Ta yêu nàng”.

Ấm ức và vất vả nhiều năm qua vào thời khắc này dường như đã tìm được chỗ trút bỏ.

Nước mắt chẳng biết đã lặng yên rơi xuống từ lúc nào, che mờ đôi mắt của nàng.

Nàng thử ngẩng đầu thu nước mắt trở về, không ngờ chẳng biết bông tuyết từ trên trời rơi xuống từ lúc nào, cảm giác lạnh buốt khiến cơ thể nàng căng thẳng theo bản năng.

Khi bông tuyết và vệt nước mắt khiến mặt nàng cảm thấy lành lạnh, chẳng biết từ bao giờ nam nhân mà nàng vẫn luôn trốn tránh đã đứng trước mặt nàng, bàn tay ấm áp âm thầm nâng mặt nàng, buộc nàng đối diện với dung nhan tiều tụy không chịu nổi nhưng phong thái anh tuấn vẫn không giảm kia.

Trong mắt hắn viết nóng bỏng và kích động trần trụi, hắn mềm nhẹ lau nước mắt trên khóe mi nàng, dịu dàng nhìn nàng, lẩm bẩm nói.

“Bảo bối, đừng khóc, từ nay về sau ta sẽ là vai của nàng, là chân của nàng.

Nàng muốn đi đâu ta sẽ đưa nàng đi, nàng mệt mỏi ta sẽ cho nàng dựa vào, nàng muốn nổi giận ta sẽ cho nàng phát tiết.

Nàng đánh ta mắng ta cũng được, chỉ là cầu xin nàng đừng rời khỏi ta được không? Ta biết, trong quá khứ là ta không đúng với nàng, nhưng dù sao nàng cũng phải cho ta một cơ hội bù đắp lỗi lầm.

Ta dùng nửa đời sau của mình để bù đắp được không? Nửa đời sau ta làm trâu làm ngựa cho nàng, chịu thương chịu khó, ta chỉ cầu xin nàng đừng rời khỏi ta, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều phải ở bên nhau được không?”

Đôi mắt sáng ngời mà trơn bóng rực rỡ của Linh Diên cứ vậy không chớp nhìn hắn, nghe hắn gằn từng chữ tỏ tình, nhìn hắn than khóc đầy xúc động, cuối cùng trên dung nhan tuyệt sắc đã sớm không kìm được kia hiện lên một chút rung động.

Sau hai năm rưỡi, cuối cùng Vệ Giới cũng nghe được giọng nói thanh thúy dễ nghe động lòng người như chim oanh của nàng.

“Được, từ nay về sau chân trời góc bể, chàng đi cùng ta.”

“Thật, thật sao? Diên Nhi, nàng nói thật ư?”

Vệ Giới không thể tin trừng to mắt, không hề che giấu căng thẳng và sợ hãi chút nào, khiến Linh Diên có chút không biết nên khóc hay nên cười.

“Tâm tưởng sự thành* không thể giả được.” (*chỉ cần trong lòng nghĩ đến thì có thể thành công)

Lời còn chưa dứt, mũi chân của Linh Diên đã nhẹ nhàng nhấn một cái, cặp môi thơm đỏ mọng không hề có điềm báo trước chặn đôi môi mỏng gợi cảm không ngừng run rẩy (hưng phấn) của người nào đó.

Nụ hôn ngây ngô của nàng thoáng cái đã khơi dậy dục vọng của hắn, ngay sau đó đã đổi từ bị động thành chủ động.

Bởi vì sự điên cuồng của hắn, cơ thể Linh Diên mềm nhũn, hai người cứ ở trong màn tuyết lãng mạn không dính bụi trần như vậy lăn thành một đống…

A, tình cảnh này, một chữ đẹp sao có thể hình dung được.

Cho dù đang ở trong băng thiên tuyết địa cũng không ngăn được sự phấn khích bắn ra bốn phía của đôi tình nhân cùng chung hoạn nạn này.

“Ngoan, mau nói cho ta biết, cuối cùng tên Mạc Ngôn kia là ai mà đáng để nàng phức tạp khó khăn cứu giúp như vậy?”

“Không có quan hệ gì đặc biệt, chỉ có điều hắn cực kỳ giống một người trong trí nhớ (đệ đệ mất sớm kiếp trước của nữ chính).”

“Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng…”

“Linh Diên ta từ tám năm trước đã gả cho chàng rồi.”

“Vậy nàng giày vò ta như vậy chẳng lẽ là muốn thử ta?”

Khóe miệng Linh Diên khẽ nhếch: “Chỉ có tình yêu chống lại sự mài mòn của thời gian mới là tình yêu thật sự.

Nếu cả điều này chàng cũng không kiên trì được, vậy chúng ta chia tay sớm thì hơn.

Thời gian không phải vấn đề, quan trọng là chàng có thể tìm được ta trong biển người mênh mông, điều này đã cho thấy chúng ta có duyên.

Vì vậy ta bằng lòng cho chàng cơ hội này.

Vệ Giới, chàng chuẩn bị xong chưa? Chàng bằng lòng lấy ta không? Cho dù nghèo hèn hay phú quý cũng sẽ kéo dài mãi mãi?”

“Đồ ngốc, ta đã sớm chuẩn bị xong rồi.

Vệ Giới ta ở đây thề, đời này kiếp này không phụ khanh, sống là người của nàng, chết là quỷ của nàng, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều phải quấn lấy nhau.

Diên Nhi, ta yêu nàng, yêu nàng đến thiên trường địa cửu, yêu nàng đến trời sập đất nứt!”

Đây là lần đầu tiên Linh Diên nghe hắn nói những lời buồn nôn như thế, nàng lập tức nhíu mày vươn ngón tay chặn miệng hắn, không ngờ bị hắn duỗi đầu lưỡi một mực quấn quýt si mê: “Thân ái, nàng thì sao? Nàng có bằng lòng vì Vệ Giới sinh con dưỡng cái, cùng hắn chân trời góc bể, bên nhau cả đời không?”

Linh Diên ôm chặt cổ hắn, đặt một nụ hôn thâm tình lên môi hắn: “Thân ái, ta bằng lòng sinh bánh bao cho chàng, bằng lòng cùng chàng lưu lạc chân trời.

Xem, ngày tốt cảnh đẹp như thế, có phải đã đến lúc tiểu đệ và tiểu muội của chúng ta thẳng thắn gặp nhau rồi không?”

Vệ Giới nghe thấy lời nói mang tính ám chỉ cực mạnh như vậy làm gì nhịn được nữa, lập tức hóa thành ác lang từng chút từng chút ăn xong lau sạch con tiểu bạch hồ Linh Diên này.

Lúc hai người một đen một trắng hăng say lăn qua lăn lại trong dống tuyết, hồn nhiên không chú ý tới ba con nào đó chẳng biết đã trôi nổi giữa trong trung trong không gian từ lúc nào, tạo ra vô số bong bóng màu hồng, mà bọn nó lại vừa che mắt vừa lười biếng nằm trên đám may, nho nhã nói: “Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người ta thề nguyện sống chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui