“Vương gia, chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục nhịn? Lỡ may nữ nhân kia là gian tế do cẩu hoàng đế phái tới thì sao? Còn có Khang thân vương, nhạc phụ tương lai của ngài cũng không đơn giản.
Chỉ từ điều tra của chúng thuộc hạ đã phát hiện, trình độ tâm ngoan thủ lạt của người này hoàn toàn không thua gì hoàng đế ca ca của ngài!”
Khuôn mặt Vệ Giới mặt không đổi nhìn Thanh Dục.
Thanh Dục rụt cổ lại, nhanh chóng không nói nữa.
Lúc này hắn mới chuyển mắt nhìn Thanh Dạ: “Phượng Trì đâu?”
“Tô Ngu bị trọng thương, nghe nói lão thái thái đã dùng hết nội lực để chữa thương cho hắn, bây giờ đang bế quan, cụ thể tỉnh lại lúc nào rất khó nói.
Nhưng Thẩm Tứ đã nói chúng ta biết, bà ta chắc chắn sẽ chữa thương cho ngài theo ước định."
Vệ Giới cười nhạo, giọng điệu không rõ ý tứ: “Nội lực cạn kiệt?”
“Mấy ngày gần đây có phát hiện gì không?”
Lời vừa nói ra, bốn người bao gồm cả Thanh Dạ, sắc mặt cứng đờ.
Dưới ánh mắt sắc bén của Vệ Giới khẽ lắc đầu: “Phượng Trì sơn trang phức tạp hơn chúng ta tưởng rất nhiều.
Giữa mỗi viện đều có hết vòng này tới vòng khác, không phải trận pháp thì là cơ quan.
Nhất là với những người ngoài chúng ta thì càng thêm chú ý.
Rõ ràng nhìn như không có người, nhưng chỉ cần gọi người đều thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện.”
“Chúng thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lỡ may chọc giận bọn hắn, độc trên người...”
“Trước mắt ngoại trừ lão thái thái chúng ta nhìn thấy ra, cũng chỉ có Thẩm Tứ và Hàn Tẫn, không thấy Tô Ngu và Hoa Mậu, còn có vị Phượng Nguyên tiểu thư chưa thấy người kia.”
Vệ Giới nghe xong như suy nghĩ, nhẹ gật đầu, bất giác nói nhiều hơn bình thường, “Mặc dù chỉ là một thế lực giang hồ, nhưng có thể trong thời gian năm năm ngắn ngủi chiếm vị trí tuyệt đối trên bảng tài phú của bốn nước, thế lực như thế tuyệt đối không thể khinh thường.
Nhất là khi Long đế quốc đã trấn áp mà có thể đạt được cấp độ này, bổn vương rất hiếu kỳ, vị Phượng Nguyên này, cuối cùng là thần thánh phương nào!”
Ở đại lục này, địa vị thương nhân cũng không thấp, thậm chí còn trở thành đối tượng mà các nhà quyền quý tranh nhau lôi kéo.
Bởi vì trong bốn nước, bất kể là thương nghiệp, nông nghiệp hay thậm chí là quân đội, mọi quy định đều phải tuân thủ nghiêm ngặt theo điều lệ của Long đế quốc.
Cho dù là tiền trang cực kỳ bình thường cũng có mối liên hệ chặt chẽ với Long đế quốc.
Nói rõ một chút, chỉ cần là kiếm tiền, không phải thương nhân của bốn nước mà là người của các thế gia của Long đế quốc mạnh mẽ.
Thương nhân của bốn nước bọn họ nhiều lắm xem như kẻ làm công.
Ở đây, người của Long đế quốc mới là người đứng đầu thực sự.
Một khi có bất kỳ sự phản kháng nào đều sẽ bị giáng đòn mạnh mẽ.
Nghĩ đến Tiền gia và Ông gia đã từng nổi tiếng nhất bởi vì chống lại Long đế quốc cuối cùng rơi vào kết cục cửu tộc bị tiêu diệt.
Sau này không ai dám chống lại bọn họ.
Thế nhưng lúc này lại xuất hiện một Phượng Trì sơn trang.
Càng kỳ quái hơn nữa là dưới tình huống khắp nơi bị chèn ép, đối phương có thể chen vào vị trí thứ chín của danh sách tài phú.
Chỉ dựa vào phần quyết đoán này đã đủ để cho tất cả mọi người coi trọng.
“Ý của vương gia là, muốn nói chuyện với vị Phượng Nguyên này?”
Tuy nói Phượng vương phủ bọn họ còn không đến mức thiếu tiền, thế nhưng ở thời điểm nhạy cảm, không ai chê ít tiền.
Nhất là đối tượng hợp tác lại là Phượng Trì sơn trang thần bí, ngẫm lại thật sự có ý muốn thương lượng.