Cụ thể rốt cuộc làm sao hình thành được hai chỗ hai thái cực như vậy, Ly Diên không học địa lý, thật sự không rõ lắm.
Nhưng so với Hàn Băng trì nằm sâu dưới lòng đất thì ao nước nóng này chỉ ở trên tầng mặt.
Đương nhiên, vị trí của hai cái ao cũng là trái ngược nhau.
So ra thì ao nước nóng gần một ngọn núi lửa còn đang hoạt động hơn.
Chính vì có ngọn núi lửa này nên mới có ao nước nóng, chuyện này cũng không kỳ lạ.
Kỳ lạ là cách nó gần ba cây số vậy mà lại xuất hiện một thành băng dưới mặt đất.
Chỗ đó bất kể xuân hạ thu đông đều đóng một lớp băng dày cộp.
Nếu không có nội lực hộ thể tuyệt đối, người bình thường căn bản không ở được một phút đồng hồ.
Một người ở lại hai ngày như Vệ Giới tuyệt đối rất lợi hại.
Ao nước nóng này được Ly Diên cải tạo liên tục đã không chỉ là một ao nước nóng bình thường nữa rồi.
Dược liệu quý giá mà nàng vứt xuống mấy năm nay tuyệt đối có thể dùng tấn để tính.
Thay vì nói là ao nước nóng (ôn tuyền trì), chẳng bằng nói là Ôn Dược trì.
Hàn Băng trì có thể giải độc, vậy Ôn Dược trì chính là thánh địa chữa thương.
Trong Hàn Băng trì có vô số băng trì vệ trông nom, Ôn Dược trì chỉ có các loại cơ quan và hai cái đại hỏa bảo.
Hỏa hồ là một trong số đó, cái còn lại chính là vị đang oai phong lẫm liệt, khí phách bắn ra bốn phía đi về phía nàng, ặc...
Hỏa hổ...
Đúng vậy, chính là hỏa hổ.
Không giống với những con hổ khác, hỏa hổ cũng giống như hỏa hồ, có thể sống ở nơi cực nóng thế này.
Không chỉ có chúng, ở đây còn có các loại động thực vật sinh sống như dơi hút máu,...!đều khác với bên ngoài.
Chính vì khác biệt mới cho thấy sự quý giá của bọn chúng.
Hỏa hổ giống hỏa hồ, cả người tỏa ra ánh sáng màu đỏ cam xinh đẹp, cơ thể cường tráng, tứ chi cân đối.
Nhất là cặp mắt màu đỏ lửa kia càng làm nổi bật gen cao quý của nó.
Nhìn xem, hỏa hổ oai phong lẫm liệt khí phách cỡ nào.
Nhưng tại sao vừa đi tới trước mặt Ly Diên thì lập tức giống như phát điên, nhào vào ngực nàng mà uốn éo, ngoan ngoãn như một con mèo hoa, chiếm hết tiện nghi!
Mặc dù Ly Diên chẳng hề bất ngờ về hành động của nó, nhưng vẫn có chút không chịu nổi sự nhiệt tình của nó.
Nàng giật giật khóe miệng, cố chống cơ thể yếu đuối của mình, vỗ đầu hỏa hổ nói: "Đại Hoa, ta bị thương, đừng như vậy, ta sẽ té xỉu."
Đại Hoa vừa nghe thấy cái tên khiến nó cực kỳ cạn lời này thì bất mãn trừng chủ nhân mình một cái, sau đó cực kỳ ngạo kiều xuống khỏi người nàng.
Nó ghét bỏ nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Sau khi xác định nàng đang bị thương, nó lập tức duỗi chân hổ, không chút khách sáo trực tiếp đẩy người nào đó xuống ao nước nóng.
Chỉ nghe tiếng "ùm", Ly Diên không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã rơi xuống ao.
Chờ đến khi nàng khó khăn lắm mới chật vật nhô đầu lên khỏi mặt nước, Đại Hoa đang vô cùng khó chịu nằm bên bờ ao rửa móng vuốt.
Mẹ nó, nhãi con này vậy mà tỏ ra ghét bỏ ngay trước mặt nàng.
Chết tiệt, xem nàng trừng trị nó thế nào.
Đại Hoa như phát hiện được sự bất mãn của nàng, không có hành động gì, ngược lại nhìn nàng với vẻ khiêu khích như muốn nói: Có giỏi chờ người ra khỏi ao thì chúng ta lại đọ sức.
Cơn giận bừng lên của Diên nào đó lập tức biến mất không còn tăm tích, chịu thua co lại trong hồ, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Nữ tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Hai cái đứa ngu xuẩn này, chờ lão nương đấy!
Thật không ngờ, hai thứ được gọi là ngu xuẩn trong mắt Ly Diên lại chính là hai trong tứ bảo của Phượng Trì sơn trang.