Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Phượng Trì có tứ bảo, vang danh khắp đó đây, Hàn trì giải độc diệu, Ôn trì chữa thương hay, hỏa hổ toàn thân quý, hỏa hồ máu đầu tim.
Sau khi Vệ Giới trở lại Miểu Phong lâu, hồi lâu sau vẫn thể nào ổn định cảm xúc của mình.

Trong đầu hắn liên tục hồi tưởng câu vè lưu truyền trong danh gia vọng tộc.
Đã là danh gia vọng tộc nên tất nhiên sẽ có các tổ chức có năng lực và thế lực nhất định, đủ để thăm dò nghe được một câu nói như vậy.
Hết cách rồi, Phượng Trì sơn trang phát triển quá nhanh, lại quá thần bí.

Mấy năm qua bất kể là triều đình hay giang hồ đều đã ngấp nghé bọn họ rất lâu, nhưng tra tới tra lui cũng chỉ có tứ công tử Phượng Trì và câu vè này.

Về phần đại tiểu thư Phượng Nguyên và Phượng Trì rốt cuộc có liên quan tới Quỷ Y Phượng Trì hay không thì không hề tra được chút nào.
Thế nhưng không ngờ rằng, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản nhưng lại bị mọi người phức tạp hóa.

Một điều rõ ràng có thể nghĩ ra lại bị bỏ qua vì lòng nghi ngờ của mình.


Ai có thể tưởng tượng được, Phượng Trì chính là Quỷ Y Phượng Trì chứ?
Khiến hắn kinh ngạc hơn là, câu vè kia cũng không phải vô căn cứ.

Ví dụ như hôm nay, hắn đã cảm giác được ao nước nóng cách mình không xa.

Còn con hỏa hồ cả người tỏa ra ánh sáng đỏ kia, tuy rằng không gặp được hoa hổ, nhưng cả Hàn Băng trì cũng có, hỏa hổ còn có thể cách xa ư?
Càng nghĩ càng ngạc nhiên, càng nghĩ càng hiếu kỳ, cuối cùng vị Quỷ Y thay đổi thất thường này là thần thánh phương nào? Hơn nữa vị Phượng Nguyên đại tiểu thư này thì có quan hệ gì với vị Quỷ Y này?
Có thể đồng thời chiêu mộ được bốn vị hậu nhân danh môn tài năng trác tuyệt làm việc cho mình, còn cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa xông pha chiến đấu, sức mạnh sau lưng người này thật khiến Vệ Giới cảm thấy sợ hãi.
Phượng vương phủ của hắn còn không tra được, những tổ chức khác làm sao có thể tra ra?
Chẳng lẽ sau lưng Phượng Trì sơn trang này thật sự có liên quan gì đó với Long đế quốc? Nếu không thì tại sao có thể ở dưới mí mắt của Long đế quốc kinh doanh lớn như vậy mà còn chưa bị ai tới ngăn cản?
Nếu thật sự là vậy, chỉ sợ giá trị của Phượng Trì sơn trang phải đo lường lại.
Trời còn chưa sáng, Ly Diên đang ở trong ao nước nóng như nghe thấy gì đó, mở choàng mắt: "Tiểu Hỏa, Đại Hoa, kêu huynh ấy vào đi."

Vừa dứt lời, Ly Diên chợt nhảy lên từ trong nước, tiện tay quơ áo choàng trên bình phong.

Chỉ trong chớp mắt nàng đã buộc dây xong, nhưng do tóc còn ướt nên không ra ngoài mà ngồi sau tấm bình phong uống trà.
Ly Diên chỉ nghe tiếng bước chân đã chắc chắn người đến là ngũ ca của nàng, vị thiếu niên áo đỏ kia - Hoa Mậu.
Quả nhiên, người tới chạy vào như một cơn gió.

Lúc hắn thấy ai đó đã sớm trốn sau tấm bình phong, trên dung nhan yêu nghiệt kia vô thức nhếch miệng: "Tiểu nha đầu muội phản ứng nhanh đấy, hửm? Ca ca ta mệt sống mệt chết, cả miếng nước còn chưa uống đã chạy tới.

Muội thì hay rồi, ở đây ngâm mình uống trà, sung sướng gần chết!"
Xuyên qua bình phong, Ly Diên nhìn Mèo Hoa vẫn áo đỏ xinh đẹp, gương mặt còn muốn đẹp hơn nữ nhân mấy phần, nhưng giữa mày lộ ra nét mệt mỏi rõ rệt liền nói ngay: "Cần gì phải hâm mộ? Huynh trực tiếp nhảy vào không phải được rồi hả? Nể tình huynh cực khổ như vậy, ta cho phép huynh ngâm ba canh giờ.

Thế nào, muội tử ta đủ thơm thảo rồi chứ?"
Ba canh giờ?
Hoa Mậu đang muốn bĩu môi, nhưng vừa nghĩ đến nha đầu chết tiệt bủn xỉn ở sau tấm bình phong đang khiến hắn sợ hãi, cắn răng một cái nhảy ùm xuống nước.

Đại gia, con muỗi nhỏ cũng là thịt, ba canh giờ chung quy cũng tốt hơn một canh giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận