Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Ly Diên nhẹ huýt sáo một tiếng, hỏa hồ nhanh nhẹn vui vẻ chạy tới.

Nàng tiện tay ném cho nó một viên thuốc, nó mừng đến mức mặt mày hớn hở trong chốc lát.

Sau khi Ly Diên nói nhỏ bên tai nó vài câu, Tiểu Hỏa lập tức hưng phấn biến thành một luồng sáng đỏ, nhanh chóng biển mất ở cửa hang.
Hoa Mậu nhìn về hướng hỏa hồ biến mất, khóe miệng khẽ nhếch.

Hắn không nói gì, trực tiếp nhắm mắt dựa vào ao nước nóng nghỉ ngơi một lát.
Nhiệt độ trong hang cực cao, chỉ một lát mái tóc của Ly Diên đã khô phân nửa.

Nàng thay quần áo mới sau đó ra ngoài.
Hoa Mậu ngẩng đầu, nhìn Ly Diên mặt đen thân béo, không khỏi nhíu mày: "Làn da màu đen này đúng là khác biệt, nhìn kiểu gì cũng không giống trọng thương chưa lành."
Ly Diên trực tiếp ngồi xuống bạch ngọc thạch bên bờ ao nước nóng, đạp nước lung tung, sắc bén liếc hắn: "Sao huynh không nói cho dù ta ăn ít thế nào cũng không gầy xuống luôn đi?"
"Đúng rồi, tại sao không gầy xuống chứ?"
Sự phối hợp của Hoa Mậu lập tức đâm thẳng vào vết thương của Ly Diên.

Nàng căm hận trừng hắn một cái, khó chịu nhìn cánh tay béo ị đen thui của mình, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất lực.

Nàng mới mười tuổi, chiều cao chỉ có một mét ba, lùn đến mức không tưởng tượng nổi, vậy mà đã sáu mươi lăm ký, có công bằng hay không? Nhìn kiểu gì cũng giống hình tròn.
Còn làn da này nữa, đen như nước sơn đen, thậm chí còn đen hơn người châu Phi một chút.

Đen tới mức quá đáng, căn bản không nhìn ra dáng vẻ bên dưới làn da đen này ra sao.
Thường ngày nàng mặc quần áo không nhìn ra, nhưng bây giờ cúi đầu nhìn đôi chân đen như mực của mình, rồi nhìn gương mặt yêu nghiệt đối diện, trong lòng Ly Diên căm tức.

Tại sao ông trời lại bất công với nàng như vậy?
Nhìn xem, túm đại một nam nhân cũng đẹp hơn nàng, đúng là hơi quá đáng đó!
Khiến nàng hận hơn chính là, mặc dù hiện tại cuối cùng cũng có tung tích bốn vị thuốc kia, nhưng phát hiện dạo gần đây lại khiến nàng do dự.

Độc này, cuối cùng có giải hay không? Nếu không giải thì sẽ thế nào?
Từ trước tới nay tính tình của Hoa Mậu không bao giờ chịu im, lần này nếu không phải mệt muốn chết thì đã không khiến bầu không khí thoáng cái lúng túng.
Đặc biệt là nhìn Ly Diên, hiển nhiên để bụng lời nói của hắn.

Hắn không khỏi hối hận muốn tát mình một cái.

Đừng thấy bình thường muội muội này của hắn không thèm để ý dung mạo gì gì đó, nhưng có ai không để ý tới vấn đề này?
Nghĩ tới đây, Hoa Mậu vội vàng nói sang chuyện khác: "Lần này ta đến kinh thành có thể nói là thu hoạch lớn, có muốn nghe ta đạt được manh mối gì hay không?"
Ly Diên vô cảm nhìn hắn một cái, thờ ơ buông mắt, tiếp tục nghịch nước dưới chân, hiển nhiên không cảm thấy hứng thú với lời nói của hắn lắm.

Còn là gì được nữa? Đó là chuyện nàng kêu hắn đi thăm dò, đương nhiên nàng biết hắn mang về tin tức gì, phì ~
Hoa Mậu thầm kêu một tiếng không ổn.

Nha đầu này đúng là để bụng thật.

Hắn lập tức nịnh nọt bơi tới bên cạnh nàng, cười lấy lòng: "Sao nào? Còn thù ngũ ca của muội hả? Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải chúng ta đều dìu dắt nhau tiến tới sao? Bây giờ muội mới cảm thấy buồn vì gương mặt này, không cảm thấy hơi trễ hả?"
"Rốt cuộc huynh có biết an ủi người khác hay không, cút ngay!"
Ly Diên thẹn quá hóa giận, đạp gương mặt tuấn tú của hắn một cái.

May mà người nào đó phản ứng nhanh, giữ mắt cá chân của nàng, nhìn bàn chân màu đen gần trong gang tấc.

Cho dù là Hoa Mậu không thèm để ý cũng cứng đờ trong chớp mắt.

Thấy Ly Diên càng lúc càng giận, định đạp cho hắn cái thứ hai, đột nhiên Hoa Mậu nói: "Diên Nhi, đã nhiều năm như vậy, dựa vào y thuật của muội, chẳng lẽ không tra ra nguyên nhân thật sự khiến muội biến thành như vậy sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui