Nếu như "bà ta" thật sự là một vị lão phu nhân thì thôi, cố tình thân phận của người này không rõ, độ tuổi càng mơ hồ.
Hắn đường đường là nam tử hắn, cứ vậy mà bị lột sạch nằm trước mặt “bà ta”.
Chuyện này với Vệ Giới tuyệt đối vô cùng nhục nhã.
Cố tình việc này lại không giải thích ra miệng được, giấu trong lòng, tích tụ khiến bên mặt vốn dữ tợn của hắn càng thêm âm trầm.
"Chắc thất ca cũng đói bụng rồi, ta xuống dưới chuẩn bị thức ăn cho huynh nhé?"
Thanh Thần thấy dáng vẻ hắn như vậy liền vội vàng đứng dậy chuẩn bị chạy là thượng sách.
Vệ Giới lại không chịu tha cho hắn, lập tức kêu hắn trình bày đơn giản tình huống sau khi mình hôn mê.
Sau khi hiểu rõ tình huống, hắn chợt nhíu mày: "Nói vậy, còn phải châm cứu một lần nữa?"
Thanh Thần nhẹ gật đầu, nhìn dáng vẻ khó đoán của ca ca nhà mình, muốn mở miệng khuyên gì đó, nhưng lại sợ nói điều gì không nên nói, ngược lại khiến người ta ngừng trị liệu, bèn dứt khoát chọn im lặng.
Mắt phượng của Vệ Giới u ám nhìn chằm chằm ánh nến kia lay động trên bàn.
Hắn mím chặt đôi môi mỏng, sau đó bàn tay trong ống tay áo nắm chặt.
Vệ Giới hắn sống mười tám năm vẫn chưa từng gặp phải việc bị động như thế.
Rõ ràng rất không muốn, không cam lòng, cố tình lại vì giải độc mà không còn lựa chọn nào khác, không thể nào từ chối.
Hai người đều im lặng, trong phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe trong hồ sen nhỏ bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng ếch kêu.
Sau khi thời gian dài dằng dặc như một thế kỷ đó trôi qua, Vệ Giới như nghĩ thông điều gì: "Kêu người mang bốn vị thuốc kia tới đi!"
Thanh Thần kinh ngạc nhìn Vệ Giới: "Thất ca, không phải số thuốc kia phải giữ lại cứu..."
Ánh mắt của Vệ Giới quét tới, câu tiếp theo của Thanh Thần đã bị cứng rắn nuốt vào.
Hắn nhìn Thanh Thần, mặt không thay đổi nói: "Đó là cam kết."
Thanh Thần do dự một chút, làm như rối rắm, lại như khó xử.
Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời: "Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới.
Thất ca, chúng ta có thể mời Quỷ Y mà.
Độc của huynh phức tạp như vậy mà bà ta còn giải được, vậy bệnh của Hạ cô nương, chẳng phải là...?"
Vệ Giới vì những lời này của Thanh Thần mà khóe mắt thoáng xẹt qua một tia sáng.
Nhưng vừa nghĩ tới mình thua trong tay người kia thế nào, kháng cự theo bản năng: "Chuyện này để sau rồi nói, đi xuống chuẩn bị trước đi."
Cùng lúc này, trong Đào Nhiên cư lại hoàn toàn yên tĩnh.
Hàn Tẫn luôn canh chừng bên ngoài, thấy Chính Mai bước ra thì cau mày hỏi: "Còn chưa tỉnh sao?"
Chính Mai lắc đầu: "Lần này tiểu thư tiêu hao quá nhiều thể lực, chỉ sợ tạm thời không thể tỉnh lại.
Tam thiếu, hay là ngài quay về đi.
Đợi tiểu thư tỉnh nô tỳ sẽ báo cho ngài biết."
Thẩm Tứ ở bên cạnh gật đầu, nhìn Hàn Tẫn: "Đúng vậy đó tam ca, chúng ta cứ canh chừng như vậy cũng không phải cách.
Đâu phải huynh không biết tình trạng cơ thể của muội muội.
Ngủ say như vậy ngược lại có thể tiến vào trạng thái tự chữa thương, lợi nhiều hơn hại mà!"
Hàn Tẫn thâm thúy nhìn nội thất, cuối cùng không nói gì, lắc đầu ra ngoài.
Thẩm Tứ quay người dặn dò vài câu rồi nhanh chân đi theo.
Chẳng ai ngờ rằng, giấc ngủ này Ly Diên ngủ cả một ngày hai đêm.
Đến khi nàng tỉnh lại, không hề bất ngờ, cả người lại dơ bẩn.
Trong phòng như còn tràn ngập mùi thơm thoang thoảng chưa tản đi.
Nàng giơ tay lên nhìn, cuối cùng âm thầm thở dài: "Cũng không biết chừng nào mới có thể giải thích hiện tượng kỳ lạ này."
Chính Mai và Ngọc Trân nghe thấy động tĩnh thì bưng đồ rửa mặt bước vào.
Thấy tinh thần Ly Diên không tệ lắm, bọn họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu thư, hôm nay người vẫn phải đi châm cứu cho Phượng vương kia sao?"