"Thất ca, bọn ta thấy rất lạ về cách làm của Phượng Trì sơn trang nên đã đi điều tra.
Điều tra thì phát hiện sau khi chúng ta đi, Phượng Trì thì bế quan.
Bốn người Thẩm Tứ cũng rời khỏi Phượng Trì sơn trang, phương hướng Nam, Đông và Tây, Bắc đều có.
Xem ra bọn họ có kế hoạch lớn."
Kế hoạch lớn?
Gần đây có chuyện gì lớn khiến bọn họ để ý đến sao?
Mấy người liếc nhau, trong mắt nhau lóe lên một tia kỳ lạ: "Chẳng lẽ… bọn họ muốn tham gia thịnh hội bốn nước?"
Con ngươi trầm tĩnh và sâu thẳm của Vệ Giới hiện lên một chút hứng thú: "Cũng không phải không thể."
Hắn còn chưa điều tra rõ lão yêu bà khiến hắn “thất thân” rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm sao lại cứ để như vậy đã chấm dứt được?
Vệ Giới cười lạnh một tiếng: " Còn ngây người làm gì, lên đường, về nước."
Thanh Thần sửng sốt: “Thất ca? Chúng ta đi ngay sao? Về phía nước Mị, chúng ta còn chưa..."
Con ngươi đen của Vệ Giới trầm xuống, vẻ mặt rất không kiên nhẫn: "Sao? Muốn tiếp tục ở đây làm bia ngắm hả?"
Thanh Thần đột nhiên nghẹn họng, nghĩ đến tai mắt xung xung quanh họ, hắn không khỏi đau đầu xoa ấn đường: "Thất ca nói phải, chúng ta đi, đi ngay bây giờ."
"Bốn vị thuốc kia…"
"Mang về nước.
Muốn? Tự mình tìm đến cửa mà lấy, quá thời hạn không chờ!"
Hắn thật sự muốn xem thử, rốt cuộc Phượng Trì này là thần thánh phương nào?
Ly Diên tuyệt đối không ngờ rằng, nàng đã trở thành "lão yêu bà" trong miệng người khác, nếu biết được có lẽ nàng sẽ hộc máu không ngừng.
Đáng tiếc vào lúc này, ngoài việc nàng phải bế quan chữa ngoại thương ra còn phải suy nghĩ cách thay đổi hình tượng của mình, dùng một diện mạo hoàn toàn mới để tham dự thịnh hội bốn nước.
Bốn vị huynh trưởng đã trước sau xuất phát về nước, nàng đương nhiên không thể ở phía sau.
Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là diễn ra thịnh hội của bốn nước.
Khi Phượng Trì sơn trang đang bận rộn, các môn phái và hậu duệ quý tộc danh môn của các quốc gia khác cũng đang tích cực chuẩn bị, trong đó đương nhiên không thể thiếu Linh gia trang và Khang thân vương phủ.
Trong Linh gia trang, vẻ mặt Linh Vận mất mát ngồi trước án thư của Linh Dực, đối mặt với chồng sổ sách chất cao như núi, thường xuyên thở dài.
Cho dù Linh Dực muốn bỏ qua e rằng cũng không thể.
"Muội sao vậy? Ngày nào cũng thở dài, cẩn thận sinh bệnh."
Linh Vận khó chịu trừng mắt nhìn ca ca nhà mình: "Huynh là ca ca ruột của muội à? Không thể mong muội tốt một chút hả?"
"Còn tiếp tục cau mày như thế này, không cần huynh nguyền rủa cũng sẽ sinh bệnh.
Nói đi, có chuyện gì chọc muội không vui?"
"Ca, còn không phải tại Ly nha đầu chết tiệt kia à.
Huynh nói xem, đã mười ngày rồi, một phong thư cũng không gửi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Tên Khang thân vương kia sẽ không giam lòng Diên Nhi của chúng ta chứ? Sắp đến thịnh hội bốn nước rồi, huynh nghĩ Ly Diên sẽ tham dự chứ? Muội nhớ là muội ấy đã mong chờ nó nhiều năm rồi."
Linh Dực hơi hơi ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ người khiến cho muội muội nhà mình lo lắng vậy mà lại là muội muội đen đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ gần nửa tháng.
Thật ra không phải hắn quên mất nàng, mà là gần đây quá bận rộn, lúc này đột nhiên nhắc đến, đúng là có chút kỳ lạ.
Đã hơn nửa tháng, không nên ngay cả một phong thư cũng không có chứ!
"Muội nói đúng, nha đầu kia thích nhất là nơi náo nhiệt.
Dù sao thì Khang thân vương cũng là cha ruột của muội ấy, chắc không đến mức làm gì muội ấy đâu.
Muội đừng lo lắng, ta sẽ phái người đi thăm dò, xem muội ấy có thật sự đến Tư U không?"
Linh Vận bĩu môi: "Huynh nên sớm điều tra mới đúng." Dứt lời, không quên ai oán nghiêng người trên ghế, trong lòng yên lặng lẩm bẩm: "Nha đầu kia, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy!"