Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Càng gần đến lúc thì cửa thành, châu phủ, huyện nha của các nước đều càng bận rộn, căng thẳng.

Các loại kiểm tra, chuẩn bị cũng không thể lười biếng.

Không chỉ thế, chỉ mỗi xe ngựa ra khỏi thành mỗi ngày cũng có thể dùng hàng trăm để tính, càng không nói đến số lượng khác ở dịch quán, khách điếm, dùng chặt như nêm cối để hình dung cũng đủ.
Trong thời gian thịnh hội bốn năm một lần của bốn nước diễn ra đều sẽ kéo theo việc buôn bán của các loại sản nghiệp liên quan như tửu lâu, khách điếm.

Rất nhiều người làm ăn đều tranh thủ cơ hội này để kiếm một món hời.

Chỉ thu nhập riêng trong khoảng thời gian này cũng đủ để không lo ăn uống trong vòng ba năm.
Mà Tư U xem như là chủ nhà nên so ra trách nhiệm nặng nề, gánh nặng đường xa hơn ba nước khác.
Bọn họ không chỉ chịu trách nhiệm an toàn cho nước mình, thậm chí hơn cũng phải bảo đảm an toàn cho những vị khách từ bên ngài đến.

Những năm qua không ai dám nhận củ khoai lang bỏng này, thế nhưng năm nay, quốc quân của Tư U, Vệ Du Sâm thậm chí không đợi Vệ Giới hồi kinh đã giao nhiệm vụ “vinh quang” này cho hắn.

Mặc kệ là tiếp đãi hay chuẩn bị, tất cả công việc đều do hắn toàn quyền phụ trách.
Đợi Vệ Giới kéo thân thể suy yếu về Tư U đã là chuyện hơn nửa tháng sau đó.

Hắn còn chưa kịp thở một hơi, đại thái giám bên cạnh hoàng thượng đã ngay lập tức tới cửa tuyên thánh chỉ này.
Mạnh mẽ như Vệ Giới cũng không thể ngang nhiên chống đối thánh chỉ.

Dù cho Thanh Thần ở ở bên cạnh tức gần chết cũng không thể thay đổi sự thật đã được định này.
“Hắn ta cố ý, chắc chắn là cố ý.

Ta nhìn ra rồi, tên khốn kiếp này căn bản không muốn thấy huynh được tốt.

Huynh không chết trở về, trong lòng hắn ta không thoải mái cho nên muốn tìm cách gây khó dễ cho huynh.

Nếu chuyện này huynh làm tốt, hắn ta cũng không ban thưởng cái gì.

Nhưng ngược lại nếu huynh làm hỏng gì đó, có lẽ hắn ta có thể tìm ra một đống lý do làm khó huynh.

Thất ca, chuyện phiền phức như vậy sao huynh lại nhận chứ? Huynh bị ngốc à, sao không dùng lý do thân thể để thoái thác?"
Thanh Thần tức đến muốn nổ tung.

Bởi vì tức giận, mỗi khi hắn đi được hai bước đều không quên quay lại gào thét vài câu.
Ngược lại chính chủ thì hững hờ nằm trên giường, chậm rãi giở sách, giống như tất cả những gì xảy ra đều không có liên quan đến hắn.
Một lúc lâu sau, Thanh Thần không nhận được sự đáp lại cũng ỉu xìu, đặt mông ngồi xuống, sau khi ôm chén trà uống từng ngụm từng ngụm hết mấy chén mới buồn bực nhìn Vệ Giới.
Dù Vệ Giới không ngẩng đầu cũng biết trong lòng đệ đệ này của hắn nghĩ thế gì, chỉ là chẳng muốn đáp lại mà thôi.

Về phần ba người khác, bọn họ cũng không to gan như Thanh Thần, có thể trách mắng trước mặt chủ tử của mình.

Việc có thể làm duy nhất là cùng giữ yên lặng như chủ tử của họ.
Thực tế, đây không phải lần đầu tiên họ gặp cảnh này.

Mà từ trước đến nay, phản ứng của chủ tử luôn như thế, nhiều lời vô ích, không bằng ngay từ đầu đã không mở miệng.

Dù sao có làm loạn thế nào thì kết quả cũng như vậy.
Hắn ta là Vua của quốc gia này, sở hữu quyền lực chí cao vô thượng.

Hiện tại còn không phải thời điểm vương gia nhà họ đối đầu với hắn ta.

Nếu đã không thể, vậy thì cần gì đối nghịch với hoàng quyền? Hắn ta đã yêu cầu thế nào thì làm thế đó là được.

Chỉ cần không để hắn ta tìm ra lỗi gì, tức giận nhưng không có chỗ phát mới là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn ta.
Đây là cuộc đối đầu bằng bạo lực lạnh.
“Thất ca, huynh nói một câu đi.

Huynh muốn ta nghẹn chết à?”
Thanh Thần khó chịu đến mức đặt tách trà xuống, bất mãn nhìn Vệ Giới.
Vệ Giới bất đắc dĩ thả sách trong tay xuống, bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi muốn ta nói gì? Ta còn có thể nói cái gì sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui