Khuôn mặt tuấn tú của Thanh Thần cứng đờ vì lời này của hắn.
Một lúc lâu sau, hắn mất tự nhiên quay mặt đi
Đúng vậy, thất ca còn có thể nói gì? Nói với hoàng đế huynh ấy mặc kệ? Hay là nói thân thể của mình không được, không có cách đảm nhiệm nhiệm vụ này?
Chỉ sợ tên hoàng đế vô lương tâm đang đợi huynh ấy làm vậy.
Một khi hắn ta biết cơ thể của huynh ấy có chuyện, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu ý đồ xấu.
Đến lúc đó mới thật sự là khó lòng phòng bị.
Vả lại nếu huynh ấy không nhận đạo ý chỉ này, vậy chính là công khai kháng chỉ.
Hậu quả chắc chắn không phải là điều mà Chiến vương bây giờ có thể gánh được vào lúc này.
Nghĩ đến những hậu quả này, Thanh Thần chỉ cảm thấy toàn thân rét run, mỗi một tế bào đều điên cuồng kêu gào.
Vì sao, vì sao lại như thế này? Bọn họ rõ ràng là huynh đệ, rõ ràng có thể chung sống hoà bình, thế nhưng là vì sao, nhất định phải đưa người khác vào chỗ chết?
Có lẽ biểu tình của Thanh Thần quá mức tuyệt vọng, ngay cả Vệ Giới từ trước đến nay máu lạnh cũng thấy có chút không đành lòng, nhìn hắn một cái rồi bình tĩnh nói: “Đây chính là sự bi ai khi sinh ra trong hoàng tộc.
Từ giây phút chúng ta ra đời đã định sẵn cả đời này không thể sống an ổn.
Thanh Thần, đây cũng là lý do tại sao ta để ngươi lấy thân phận hôm nay ở bên cạnh ta.
Nếu có thể, ta thà ngươi không nhận tổ quy tông, ít ra, ngươi còn có thứ gọi là tự do.”
“Thất ca...” Thanh Thần cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, nhìn Vệ Giới, mũi có chút cay cay.
“Được rồi, ta nghỉ ngơi mấy ngày, có chuyện gì ngươi cứ xử lý trước, không xử lý được hẵng đến tìm ta.
Bên phía hoàng thượng, ta sẽ tìm lý do tuỳ tiện để đẩy.”
Vừa mới trở về đã nhận một đạo thánh chỉ như vậy, nói không giận thì là giả.
Lúc này đi nhìn khuôn mặt tươi cười dối trá của hắn ta, chẳng bằng không gặp.
“Thất ca, huynh yên tâm, đệ biết nên làm như thế nào.” Thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của Vệ Giới, Thanh Thần cũng không muốn quấy rầy, đóng cửa ra ngoài.
Thanh Thần vừa đi ra, ba người Thanh Dạ lập tức chạy tới đón.
Bọn họ không hổ là trợ thủ đắc lực của Vệ Giới, chỉ là trong chốc lát đã hiểu được tình huống ở kinh thành.
Sau khi bẩm báo cho Thanh Thần, Thanh Thần lại dựa vào năng lực mỗi người để giao nhiệm vụ.
"Những thứ này còn lâu mới đủ.
Nếu không đủ nhân lực, chúng ta sẽ điều thêm, nhất định phải tìm hiểu sâu tình hình của từng nước.
Chúng ta chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, trong vòng một tháng này, phải theo dõi sát sao tất cả các khía cạnh.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Ai biết được liệu sau lưng có kẻ nào âm mưu chuyện gì.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đừng nói đầu của chúng ta không giữ nổi, ngay cả vương gia cũng bị liên lụy, hiểu rõ chưa?"
“Vâng, thuộc hạ đi sắp xếp.” Vẻ mặt mấy người Thanh Dạ mấy nghiêm túc.
Bọn họ biết rõ lại có một trận chiến ác liệt phải đánh rồi.
Nhưng vào lúc này, một người ăn mặc như nha hoàn tiến đến.
Thanh Thần thấy nàng ấy thì vô thức nhíu mày: “Đỗ Quyên? Sao ngươi lại đến đây?”
“Bẩm Thần hộ pháp, Hạ cô nương nghe nói vương gia trở về nên lệnh cho nô tỳ đến xem thử.”
Thanh Thần nhàn nhạt đáp: “Vương gia bôn ba đường dài, đã ngủ rồi.
Ngươi quay về nói với Hạ cô nương, hai ba ngày nay đừng đến đây.
Vương gia nếu muốn gặp sẽ tự đến Hạ viên.”
“Vâng, Thần hộ pháp, nô tỳ cáo lui.” Dáng vẻ Đỗ Quyên nghe lời đáp, lại theo bản năng liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt.
Sau Đỗ Quyên rời đi sau, Thanh Thần cũng nhịn không được nữa hừ lạnh lên tiếng, hiển nhiên rất là khinh thường Hạ cô nương này.