"Có, ta có lệnh, lệnh bài của Ngụy vương phủ!"
Tay người nọ run run thử sờ vào ngực, làm mấy lần cũng không được.
Linh Dực nhìn sang gia đinh bên cạnh, gã lập tức hiểu ý, nhanh chóng móc ra một cái lệnh bài từ trong ngực của hắn ta.
Sau khi Linh Dực cầm lấy quan sát thì đưa cho Khang thân vương ngồi một bên trầm mặc không nói gì nãy giờ: "Khang vương gia, ngài xem thử cái lệnh bài này có phải thật hay không?"
Ly Hồng Đào nhận lệnh bài lật trước sau xem, sau đó nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, đây thật sự là lệnh bài của Ngụy vương phủ.
Chẳng qua Ngụy vương này đang yên đang lành, sao lại trúng độc chứ? Thảo nào mấy ngày nay hắn ta luôn cáo ốm không thượng triều..."
Tuy rằng hai người là huynh đệ, nhưng do bè phái khác nhau nên cho dù nghe thấy ông ta trúng độc, trên mặt Ly Hồng Đào cũng không có vẻ căng thẳng gì.
Từ đó có thể thấy được tình thân trong hoàng thất đôi khi còn không bằng láng giềng.
"Nếu như nhân chứng vật chứng đều có, vậy thì chứng minh việc này không liên quan tới Ly Diên đúng không?"
Trên mặt Linh Vận cuối cùng cũng khôi phục ý cười, nàng kéo tay Ly Diên hưng phấn nói: "Nha đầu này, còn không mau cảm ơn gia gia, phụ thân và ca ca đi? Nếu không có bọn họ, hôm nay muội khó giữ cái mạng nhỏ này rồi!"
Ly Diên âm thầm nghiến răng, trong mắt đầy vẻ ảo não.
Vốn dĩ nàng muốn nhân việc hạ độc bị nhốt lại, như vậy thì có thể né tránh người phụ thân cặn bã.
Không ngờ rằng người tính không bằng trời tính, trời cao không cho nàng cơ hội này.
"Ly Diên? Ngươi đang trốn ta hả?"
Lúc Ly Diên sắp đấm ngực dậm chân, một giọng nói ôn hòa chợt vang lên trong đại sảnh, một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Mọi người không khỏi đồng loạt nhìn về hướng chủ nhân giọng nói.
Tất cả mọi người vì lời nói của ông ta mà chưa hồi thần.
Linh Dực tiến lên một bước dài đi tới trước mặt Khang thân vương, lạnh lùng nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Ly Hồng Đào: "Khang thân vương, ngài có ý gì?"
Linh Vận cũng khó hiểu nhìn về phía Ly Diên, dùng ánh mắt hỏi thăm nguyên do.
Ly Diên không lên tiếng, chỉ cười giễu cợt, trong ánh mắt nhìn Ly Hồng Đào tràn đầy khiêu khích.
Đúng là ngạc nhiên, không ngờ rằng đã qua nhiều năm vậy rồi mà ông ta liếc mắt một cái vẫn nhận ra mình.
Chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ quỷ nhan này của nàng đã sớm thâm căn cố đế trong lòng ông ta đúng không?
Bây giờ nghĩ lại, ông ta bỏ mặc mình nhiều năm như vậy, mặc kệ chất độc kỳ lạ trong cơ thể mình, chưa bao giờ quan tâm tới sống chết của mình, để đích mẫu và hạ nhân ngược đãi đến chết có thể nói rõ một việc.
Thí dụ như, độc này, ha ha ha, ông ta chỉ cần nhìn thoáng qua là phát hiện.
Vừa rồi nàng còn chủ động nhận mình là hung thủ chẳng phải vẽ vời cho thêm chuyện hay sao?
Thế nào? Giờ là muốn diễn vở kịch nhận thân hả?
Ly Diên siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ly Hồng Đào.
Bảy năm trước nàng chỉ mới ba tuổi, có thể để ông ta muốn làm gì thì làm, đó là do nàng không thể bảo vệ mình.
Hiện tại, nàng đã không còn là Ly Diên lúc trước rồi.
Nàng là một người hiện đại tới từ thế kỷ hai mươi mốt.
Nàng có y thuật mà người thường không thể sánh bằng.
Chỉ chờ nghiên cứu ra thuốc giải, khôi phục dung nhan vốn có của mình là nàng có thể thay hình đổi dạng, sống cuộc sống của mình lần nữa.
Đến lúc đó, mặc dù bọn họ là cha con ruột cũng phải mỗi người mỗi ngả.
Muốn nhận mình về ? Ha ha, nằm mơ!
Nếu như, ông ta cưỡng ép...
Ly Diên đưa mắt nhìn Linh Vấn Thiên vững như núi ngồi bên trên.
Chỉ hi vọng ông có thể ngăn cản Ly Hồng Đào, cứu mình ra khỏi biển lửa.
Linh Vấn Thiên quan sát tình hình bên dưới, hiển nhiên cũng không nghĩ ra nguyên do.
Đột nhiên ông nhận được ánh mắt cầu cứu của Ly Diên, trong đôi mắt khôn khéo lóe lên suy nghĩ sâu xa, rồi lập tức dừng lại trên người Ly Hồng Đào...