Mặc dù hai người thường xuyên tranh đấu, nhưng loại chém giết này lại giới hạn trong âm thầm, ngoài mặt vẫn phải duy trì tình huynh đệ đã sớm lạnh nhạt tới không thể lạnh nhạt hơn kia.
Cho dù ai cũng không phải kẻ ngu, mỗi người đều nhìn ra được giữa bọn họ ẩn giấu mùi thuốc súng, nhưng đạo lý nhìn thấu lại không nói toạc ra, đám người trong quan trường thành tinh này đã sớm luyện tới thuần thục.
Không phải sao, Vệ Giới vừa khom người, trên gương mặt như ngọc của Vệ Du Sâm lập tức nở một nụ cười dối trá giả tạo: "Hoàng đệ mau đứng lên đi, giữa huynh đệ chúng ta không cần khách sáo như vậy.
Nghe nói ngươi bị thương, sao không ở trong phủ nghỉ ngơi thêm?"
Vệ Giới lạnh nhạt đứng thẳng người, hờ hững nhìn về phía Vệ Du Sâm: "Bẩm hoàng thượng, thần đệ không sao."
"Người đầu, ban ngồi." Cuối cùng có việc gì hay không, không có ai rõ ràng hơn hắn ta.
Vệ Du Sâm vốn mang chút hoài nghi, bây giờ thấy hắn không biết khiêm tốn vào triều như vậy, còn cố giả bộ bình tĩnh, không sao mới là lạ.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Vệ Du Sâm không khỏi vô cùng tốt, "mặt chứa quan tâm" nhìn hắn: "Vốn dĩ ngươi như vậy, trẫm cũng ngại khiến ngươi hao tâm tổn trí.
Nhưng đã sắp tới thịnh hội của bốn nước, trên dưới nước Tư U ta đều bận rộn, cộng thêm sứ đoàn các quốc gia sắp vào kinh, việc bảo vệ an toàn cho kinh thành, trừ ngươi ra không ai có thể làm trẫm an tâm nữa nữa.
Vậy phải làm phiền hoàng đệ lo lắng nhiều hơn rồi."
Vệ Giới đúng mực đứng dậy, mặt vô cảm nói: "Thần lĩnh chỉ."
Nói cách khác, ngươi không cần phải cố gắng cường điệu giải thích nữa.
Quần thần lập tức nhìn nhau.
Theo bọn họ biết, hôm qua Phượng vương mới hồi kinh, nhưng bây giờ là tình huống gì? Lĩnh chỉ rồi hả? Chẳng lẽ hôm qua đã hạ thánh chỉ?
Bọn họ nghĩ tới đối thoại vừa rồi của hoàng đế và Phượng vương, không khỏi sững sờ.
Dưới tình huống biết em trai mình bị thương mà còn hạ thánh chỉ ngay ngày đầu tiên hắn hồi kinh, giao nhiệm vụ tốn công mà không có chỗ tốt nào cho Phượng vương xử lý.
Chuyện này, không phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài cũng biết sao?
Đế vương trên kim tọa cũng vì mấy chữ ngắn gọn dứt khoát này mà hơi sững sờ.
Chớp mắt sau, hắn ta nhíu chặt mày, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh bực mình.
Vệ Giới này, quả nhiên không giây phút nào không khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn ta.
Mọi chuyện hắn làm bây giờ đều là hắn gieo gió gặt bão!
"Vậy...!không biết hoàng đệ có sắp xếp cụ thể gì với thịnh hội bốn nước lần này?
Ngoài mặt là bốn quốc gia đối ngoại trao đổi, nhưng trên thực tế là so quốc lực.
Vào thời điểm mấu chốt này, hoàng đế nào cũng không muốn ở dưới nước khác, thậm chí muốn dẫn đầu trong sự kiện lần này, nhận được sự yêu thích và hâm mộ của nước khác.
Chính vì có quá nhiều hạng mục trong thịnh hội lần này nên mỗi quốc gia đều thời điểm đáng tự hào.
Dù sao thực lực của các quốc gia không đồng đều, hạng mục am hiểu cũng khác nhau.
Lực lượng quân sự của nước Tư U tuy rằng mạnh nhất trong bốn nước, nhưng những mặt khác lại không phải chiếm số một như quân sự.
Vì vậy ném củ khoai lang bỏng tay này cho Vệ Giới, vị đế vương này cũng có tâm tư riêng.
Ai không biết danh tiếng của Vệ Giới, trong bốn nước gần như là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Ngay cả ca ca ruột là hắn ta cũng giận đến nghiến răng, càng không cần bàn đến quốc quân nước khác.
Chỉ sợ bọn họ hận không thể phanh thây xé xác người này mới có thể giải mối hận tranh giành lãnh thổ nhiều năm?
Nhưng Vệ Giới quá mạnh, bọn họ lại không thể lấy ra lực lượng quân sự có thể chống lại hắn.
Tuy nhiên trong sự kiện bốn nước lại không chỉ có quân sự.
Nếu như Vệ Giới là người tổng phụ trách, vậy gây chút phiền phức cho hắn tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.