Mày rậm dưới mặt nạ của Vệ Giới nhướng lên, trong đôi mắt lạnh hiện lên chút đùa cợt: "Tạm thời thần đệ chưa có sắp xếp."
Câu này vừa vang lên, triều đình vốn yên tĩnh đáng sợ liên tiếp vang lên tiếng hít vào.
Trong lòng nhiều người đều cảm khái: Phượng vương uy vũ!
Thử hỏi trên đời này ai dám nói chuyện với hoàng đế đương triều như vậy? E rằng chỉ có Phượng vương Vệ Giới mà thôi.
Nhưng mọi người nghĩ kỹ lại cũng không khó hiểu, thậm chí bọn họ còn có chút không hài lòng về cách làm của hoàng đế.
Ngài đã hạ thánh chỉ rồi, người ta lại không thể nào kháng chỉ không nghe, chỉ cần nhiệm vụ sắp tới hoàn thành là được.
Bây giờ ngài lại còn rảnh rỗi hỏi người ta sắp xếp thế nào.
Sắp xếp thế nào chẳng lẽ còn phải báo cáo tỉ mỉ với ngài? Nếu như báo cáo xong vị hoàng đế là ngài cố ý ngáng chân đệ đệ mình thì sao đây?
Phượng vương người ta cũng không ngốc, đề phòng ngài.
Xem câu này đi, khí phách!
Gân xanh trên trán Vệ Du Sâm vì lời từ chối không chút nể nang của Vệ Giới mà giật mạnh vài cái.
Hắn ta nghiến răng, cười lạnh nói: "Chưa có sắp xếp? Chưa có sắp xếp mà ngươi dám tiếp chỉ? Ngươi đừng quên, lần này ngươi phải đối mặt với quốc quân của ba nước còn lại.
Ngươi phải xốc lên mười hai vạn phần tinh thần cho ta, hiểu chưa?"
Ánh mắt không có độ ấm của Vệ Giới cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn ta, giọng nói lạnh buốt vang lên: "Chuyện này không cần hoàng thượng quan tâm, thần đệ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm." Không cần ngươi tới dạy.
"Ngươi..." Vệ Du Sâm cảm giác phổi mình tức đến muốn nổ tung.
Nếu không phải nhớ có nhiều người như vậy ở đây, hắn ta hận không thể tiến lên tát Vệ Giới mấy cái.
Nhưng hắn ta không thể, cuối cùng cứng rắn nghẹn ra hai chữ: "Bãi triều."
Nhìn bóng lưng Vệ Du Sâm phẫy tay áo bỏ đi, khóe miệng Vệ Giới gợn lên nụ cười sâu xa.
Chung quy cũng là trẻ tuổi nóng tính, mới vậy đã không chịu nổi? Hắn ta mới tới đã bỏ đi rồi?
"Phượng vương điện hạ, chuyện này..." Thừa tướng Tô Đỉnh Thịnh, cũng chính là cha ruột của Tô Ngu lúc này cũng đứng ra, chắp tay, thận trọng nhìn Vệ Giới.
Hoàng đế đi rồi, nhưng vấn đề này vẫn chưa xong.
Bọn họ thân là thần tử, tất nhiên không thể chuyện gì cũng để Phượng vương điện hạ làm.
Vệ Giới chậm rãi xoay người, ánh mắt thản nhiên nhìn quanh một vòng: "Nên làm gì, không nên làm gì, còn cần bổn vương nói ư? Phàm những người có thể giúp đỡ thì trở về sắp đặt chương trình cho bổn vương, đưa đến Phượng vương phủ.
Có chuyện gì bổn vương sẽ thông báo cho các ngươi."
"Vâng, bọn thần rõ rồi, rõ rồi." Mọi người nhìn Vệ Giới rời khỏi, liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng thượng và Vệ Giới đọ sức, kẻ làm thần tử như bọn họ ngược lại rơi vào vị trí lúng túng nhất.
Bất kể ngươi là phe hoàng đế hay phe Phượng vương, bây giờ quốc sự trước mắt, những chuyện phiền lòng này vẫn phải gác sang một bên!
Sau khi Vệ Giới đi, lễ bộ thượng thư tiến lên hỏi: "Tô tướng, thịnh hội bốn nước lần này có duy trì quy chế năm trước hay không?"
Bốn nước truyền thừa tới nay, tất nhiên không thể nào mới tổ chức sự kiện lần đầu.
Quả thật, mỗi bốn năm đổi một quốc gia, bây giờ đã đến nước Tư U.
Lễ bộ thượng thư đã đảm nhận hai lần, cộng thêm lần này chính là lần thứ ba rồi, cũng xem như rất có kinh nghiệm, không biết năm nay phải quyết định thế nào.
Tô Đỉnh Thịnh khôn khéo bực nào, đương nhiên ông ta sẽ không ôm việc này vào người: "Ông mô phỏng quy chế năm trước, lại ra thêm vài ý tưởng mới, kết quả vẫn nên xem Phượng vương điện hạ quyết định thế nào!"
Lễ bộ thượng thư cũng nghĩ vậy, Tô tướng nói thế, lòng ông ta cũng yên.
Ông ta gật đầu rời khỏi, trở về chuẩn bị chuẩn bị.
Các bộ còn lại cũng lần lượt thỉnh giáo công tác của mình một phen.
Đợi đến khi Tô Đỉnh Thịnh rời khỏi cửa cung cũng đã gần buổi trưa.
Nhìn bầu trời lúc râm lúc nắng, nghe thấy người bên cạnh bẩm báo, lông mày ông ta nhíu chặt.
"Tướng gia, nhị thiếu gia về rồi, bây giờ đã vào phủ."