Mà lúc này, Ly Hồng Đào đã quay sang ông chậm rãi mở miệng: "Linh lão gia tử, ta cùng thế hệ với Vô Nhai.
Theo bối phận, ta phải gọi ngài một tiếng bá phụ.
Chuyện này, vốn dĩ ta muốn đợi thọ yến của ngài kết thúc mới nói, nhưng nha đầu Ly Diên kia quyết tâm muốn cản trở, ta không thể không nói thật.
Kỳ thật Ly Diên chính là đứa con gái mà Khang thân vương Ly Hồng Đào ta vô cớ lạc mất bảy năm trước.
Do mẫu thân nó qua đời sớm, nó lại xấu xí bẩm sinh, vì vậy thường bị tỳ nữ trong phủ chê cười.
Từ nhỏ tính tình nó đã lầm lì, tính cách quái dị.
Năm ba tuổi, nó nổi giận làm vỡ đôi vòng cẩm thạch mà thái hậu ban thưởng cho phu nhân ta.
Đó là cổ vật tiền triều, cực kỳ quý giá.
Sau khi phu nhân ta quở trách nó vài câu, nó liền bỏ nhà trốn đi, vừa đi đã là bảy năm.
Bảy năm nay, ta phái người tìm nó khắp nơi, phu nhân cũng vì thế mà cực kỳ tự trách.
Không ngờ rằng nó vậy mà lại trốn ở Linh gia trang..."
Ly Hồng Đào nói đến đây, không ngờ trong mắt lại rưng rưng: "Hôm nay nếu đã có thể gặp lại, kính xin Linh lão trang chủ thành toàn, để ta đưa Ly Diên về."
"Đồ dối trá!"
Ly Diên còn chưa mở miệng cãi lại, Linh Vận đã không ở yên được nữa.
Nàng nhanh chóng đi tới trước mặt Ly Hồng Đào, không hề nhớ tới thân phận Khang thân vương của ông ta, chỉ vào mũi ông ta mà mắng: "Thêu dệt vô cớ! Hoang đường tột cùng! Khang thân vương, lúc ông nói dối cũng không sợ đau lưỡi.
Bảy năm trước khi ta cứu Diên Nhi, cả người muội ấy đầy thương tích, hấp hối.
Một tiểu cô nương chỉ mới ba tuổi, trên người lại toàn là vết roi bỏng.
Ông nói cho ta biết, ông và phu nhân ông thương yêu muội ấy như vậy, vậy những vết thương trên người muội ấy cuối cùng ở đâu ra?
Còn mặt của muội ấy nữa! Ông đừng với ta muội ấy xấu xí bẩm sinh.
Ở trong Linh gia trang y dược thế gia tiếng tăm lừng lẫy của ta nói vậy, ông nói vậy không sợ người ta cười rụng răng à.
Mặt của Diên Nhi rõ ràng do trúng độc! Xấu xí bẩm sinh cái gì, ta thấy ông mới là xấu xí bẩm sinh! Có lẽ da mặt của ông cũng sắp bị nuốt vào bụng rồi đúng không.
Ra vẻ đạo mạo, kỳ thật là ngụy quân tử lòng dạ rắn rết!"
"Vận Nhi, im miệng! Sao lại nói chuyện với Khang thân vương như vậy?"
Linh Vấn Thiên phẫn nộ quát một tiếng.
Tuy rằng ông đã qua tuổi bảy mươi nhưng lại không hề có dáng vẻ tuổi già sức yếu, ngược lại tinh thần phấn chấn, trong con ngươi lộ ánh sáng tinh nhuệ.
Ly Hồng Đào bị Linh Vận làm cho nghẹn đến mặt mày lúc trắng lúc xanh.
Thấy Linh Vấn Thiên quát lên, ông ta lập tức lạnh giọng phất tay áo nói: "Linh lão gia tử, ta nể tình ngài đức cao vọng trọng nên khi được mời mới tới tham gia thọ yến của ngài.
Thật không ngờ rằng cháu gái của ngài lại không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại như thế.
Ta đường đường là Khang thân vương Mị quốc mà lại bị nàng chỉ vào mũi mắng! Linh lão gia tử, nếu chuyện này truyền đi, Ly Hồng Đào ta đặt chân trong triều đình thế nào?"
"Tốt nhất bị ta mắng chết, vĩnh viễn cút khỏi triều đình!"
Linh Vận khẽ nguyền rủa một tiếng.
Linh Dực nhíu mày nhìn nàng, Linh Vận không phục trợn mắt nhìn ngược lại, giận đến dậm chân nói: "Ca, huynh thừa biết trước kia Diên Nhi sống thế nào, chẳng lẽ huynh muốn để Diên Nhi cứ thế bị ông ta mang về tra tấn đến chết sao?"
"Muội sốt ruột cái gì? Nếu Diên Nhi đã vào Linh gia trang ta làm tỳ thì chính là người của Linh gia trang.
Quy tắc của Linh gia trang, một khi làm nô tỳ, nếu muốn rời khỏi, chỉ cần tự nguyện thì có thể tự do đi.
Nhưng nếu không phải tự nguyện rời khỏi mà là người khác ép buộc..."
Mắt Ly Diên gian tà lướt qua sắc mặt âm trầm của Ly Hồng Đào, lộ ra ánh sáng lạnh thấu xương, tiếp tục gằn từng chữ: "Trừ phi là lấy mạng để đổi.
Nếu không, tuyệt đối không thể đưa một người nào của Linh gia trang ta đi.
Gia gia, cháu nói có đúng không?"
Hắn đột nhiên đổi thành dáng vẻ cung kính ngoan ngoãn, nói với Linh Vấn Thiên.
Như thể người như muốn giết người, toàn thân tỏa ra khí lạnh vừa nãy không phải là hắn.
Linh Vấn Thiên hài lòng vuốt chòm râu hoa râm, trong đôi mắt tinh nhuệ lóe lên ánh sáng nhìn về phía Ly Diên đứng một bên im lặng nãy giờ: "Diên nha đầu, ngươi thấy thế nào? Đừng sợ, chuyện này, lão đầu nhi ta làm chủ cho ngươi."