Ngoài việc cạnh tranh thực lực tổng thể của các nước, ổn định thế lực gia tộc cũng là con đường độc nhất vô nhị để duy trì lâu dài.
Tiệc đón gió lần này được phép tự do đi lại, không gò bó quá nhiều.
Dù sao người có mặt cũng quá phức tạp, không thể câu nệ hình thức, vậy chẳng bằng cứ thả lỏng, để bản thân dễ thở cũng là tạo cơ hội cho mọi người.
Sau khi Linh Vận nhìn thấy Khang thân vương thì đứng ngồi không yên.
Ngay khi yến tiệc vừa mới bắt đầu, nàng đã nóng lòng đứng lên, cúi đầu nói với Phượng Nguyên một câu rồi rời khỏi vị trí của mình.
Phượng Nguyên há to miệng, cuối cùng bất lực nhìn nàng rời đi.
Không cần phải nói, chắc chắn nàng ấy tìm Khang thân vương đòi người rồi.
Linh Vận ở bên này mở màn khiến các chúng nữ đã sớm không kiên nhẫn bắt đầu hành động, trong đó có Lý Ngọc Giai, quận chúa của Ngụy vương nước Mị là người tích cực nhất.
Gần như lúc Phượng Nguyên vừa bước vào, nàng ta đã đi nhìn chòng chọc vào nàng.
Đây hoàn toàn là tình địch gặp nhau, vô cùng tức giận!
Ngụy vương là một vị vương gia khác họ, họ Lý, tên là Văn Sinh.
Một cái tên cực kỳ thư sinh nhưng cách làm người của ông ta không kín đáo và thanh cao như thư sinh chút nào.
Ngược lại còn ỷ vào cống hiến và vất vả trong những năm qua nên hành vi càng hung hãn, tất nhiên rước lấy sự phản cảm của hoàng tộc họ Ly.
Phượng Nguyên vốn định lặng lẽ trải qua thịnh hội lần này nhưng có người không muốn thuận theo ý nguyện của người khác.
Khi nàng đang uống trà, có người nhìn không nổi đến khiêu khích.
"Này, ngươi chính là đại tiểu thư Phượng Nguyên của Phượng Trì sơn trang đúng không? Nữ nhân vô cùng lẳng lơ ong bướm trong truyền thuyết ấy ấy hả?"
Ánh sáng trước mắt bị chặn lại, bên tai có tiếng chim sẻ đang kêu to, trong mũi nồng nặc mùi son phấn, lời nói ra đúng là không thể coi là lời con người nói được, muốn bao nhiêu hung ác thì có bấy nhiêu hung ác.
Lời nói bẩn thỉu hoàn toàn không phải là thứ một nữ tử có giáo dưỡng nên nói.
Phượng Nguyên không thể tưởng tượng nổi, đường đường là quận chúa của vương phủ sao còn không bằng một dân chúng bình thường?
Đôi mắt rủ xuống của nàng nheo lại, tràn đầy hàn ý.
Đám người Tô Ngu ở xa đều cau mày khi nhìn thấy tình cảnh này.
Hoa Mậu có tính cách hoạt bát, không ổn trọng như mấy vị ca ca lập tức đứng lên: "Không ổn, mấy nữ nhân không khiến người ta bớt lo này đi tìm Diên Nhi gây rắc rối."
Nguyên và Diên có cách phát âm giống nhau, dù gọi như thế nào thì họ cũng sẽ không bị lộ.
Đây cũng là mục đích ban đầu khi cho Ly Diên lấy cái tên này.
Không đợi hắn đi đến, Hàn Tẫn đã đưa tay ra ngăn cản: "Đệ quá xem thường muội ấy rồi.
Chỉ là mấy con nhóc, sao Nguyên Nhi không trị nổi chứ? Hơn nữa, lúc này chỉ là náo loạn giữa nữ nhân, nếu đệ qua đó thì tính chất sẽ thay đổi hoàn toàn."
Tô Ngu cũng cau mày nhắc nhở: "Đừng quên thanh danh của Diên Nhi."
Thẩm Tứ cạn lời liếc nhìn mấy huynh đệ một cái: "Mấy người thật là, bây giờ mới biết bảo vệ thanh danh của muội ấy hả? Làm vậy từ sớm không phải được rồi à? Chẳng lẽ các người không thấy bên này có bao nhiêu người ở đây đang nhìn chằm chằm vào chúng ta sao?"
Sau khi Thẩm Tứ nhắc nhở như vậy, mấy người Hàn Tẫn đột ngột quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt chế nhạo của người khác, đôi mày tuấn tú vì đăm chiêu nhăn lại.
"Ngồi xuống hết đi.” Cuối cùng lão đại Tô Ngu ra lệnh, quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Tuy rằng trong lòng những người khác không vui, nhưng vì nghĩ đến thanh danh của muội muội đều im lặng không phàn nàn.
Vệ Giới và Ngọc Ngân chậm rãi uống rượu, thỉnh thoảng còn cụng ly.
Trông họ thờ ơ nhưng thực tế vẫn thu hết tình hình xung quanh vào mắt.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy phản ứng mấy người Tô Ngu, khóe miệng Vệ Giới cũng bí mật kéo lên một vòng cung nhỏ.
Về phần mấy vị hoàng đế trên đài, nhìn như đang uống rượu nói chuyện phiếm rất tự nhiên, thực tế ánh mắt ai cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng liếc mắt một cái, thu hết tình hình các nước khác vào mắt, âm thầm suy đoán ai quan tâm lại tiếp cận ai, ai mất mặt trong trường hợp này, ai là người đáng để họ đối đãi cẩn thận trong tương lai...
Trong đám người này, e rằng những người có thể bình tĩnh chỉ đếm được bằng năm đầu ngón tay.
"Này, bổn quận chúa hỏi ngươi đấy, ngươi câm à?"
Lý Ngọc Giai nhìn Phượng Nguyên bình thản ung dung ngồi ở đó, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích một chút, lập tức cảm thấy mất mặt trước mặt đám tỷ muội, lập tức bất mãn trừng nàng.
Phượng Nguyên nghe vậy khóe môi hơi nhếch.
Nàng hơi nâng mắt lên, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt: "Quận chúa? Chậc chậc, ngươi thế mà lại được gọi là quận chúa ư? Ta còn tưởng là con cóc nào đó đang kêu to ở đây chứ!"
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lý Ngọc Giai gần như vặn vẹo vì những lời này của nàng.
Đôi mắt trừng thành chuông đồng, giọng nói sắc nhọn khiến cơ bắp cả người nàng ta run lên: “Cái đồ nữ nhân không biết xấu hổ, dụ dỗ nam nhân của người khác thì thôi, vậy mà dám ở đây ăn nói bừa bãi sỉ nhục bổn quận chúa.
Ngươi mắng là ai con cóc? Có giỏi ngươi nói lại lần nữa xem, muốn chết!”
Phượng Nguyên đặt mạnh chén trà trong tay xuống, tiếng cười mềm mại đáng yêu khẽ vang lên: "A, thật là phiền mà.
Trà ngon cũng bị cái miệng đầy nước miếng của ngươi làm hỏng.
Thật đáng tiếc, đáng tiếc!"
Lý Ngọc Giai chưa kịp phản ứng, Phượng Nguyên đã bực bội ngoáy lỗ tai, không kiên nhẫn nhìn lên: "Ai ở đây kêu to thì chính là con cóc, quận chúa cần gì phải vội tranh chỗ vậy? Còn nữa, ngươi vừa mới nói cái gì? Bổn cô nương muốn tìm chết? Ha ha ha… ngươi có chắc là đang nói bổn cô nương không? Nếu không, chúng ta xem thử cuối cùng ai là kẻ chết nhanh hơn ở đây nhé?"
Lý Ngọc Giai sửng sốt một chút, không ngờ nữ nhân này lại nói ra từ “chết” dễ dàng như vậy, hơn nữa còn so với nàng ta, đây là tình huống gì?
Trước giờ nàng ta ương ngạnh đã quen, cho đến giờ cũng là nàng ta bắt nạt người khác, chưa từng có ai dám đánh trả nàng ta một cách trắng trợn như vậy.
Giờ đột nhiên nghe thấy có người muốn so sống chết với mình, trong lòng kích động ra sao cũng tưởng tượng được ra.
Ngay khi nàng ta tức giận muốn bùng nổ thì bên trái và phải của Lý Ngọc Giai đột nhiên có hai nữ nhân chen vào.
Sau khi khống chế được nàng ta từ hai bên thì mới nói Phượng Nguyên: “Phượng cô nương đại nhân đại lượng, chớ chấp nhặt với tiểu muội.
Muội ấy bị chiều hư rồi, đợi sau khi quay về sẽ quản giáo thật tốt, mong cô nương thông cảm nhiều hơn."
“Muội muội không hiểu chuyện gây rắc rối cho cô nương, xin cô nương thông cảm.
Người làm tỷ tỷ đây xin chịu tội với cô nương."
Hai vị cô nương này, một hiền lành một lương thiện, tuy diện mạo không diễm lệ áp đảo mọi người như Lý Ngọc Giai nhưng cũng là người xuất chúng trong đám khuê nữ.
Nhất là lễ nghi lúc này, mặc dù không thể cho điểm tối đa nhưng vẫn được tám điểm, cộng thêm lúc bọn họ nói xin lỗi còn nhìn vào mắt nàng.
Bộ dạng chân thành của họ, thật sự khiến người ta không thể tìm ra lỗi nào.
Thường nói: Không ai đánh người đang cười.
Hai người này vì Lý Ngọc Giai làm đến bước này, cũng coi như không dễ gì.
Đáng tiếc, người đứng đối diện họ cũng không phải người giang hồ bình thường, sao có thể chỉ vì lời xin lỗi có lệ của các nàng mà bỏ qua?
Nhìn thấy Lý Ngọc Giai ở một bên giãy dụa, tức đến hai mắt đã đỏ bừng, trên mặt Phượng Nguyên hiện lên tia giễu cợt.
Đã mắng nàng còn muốn nàng thông cảm? Dựa vào gì chứ?
"Thực sự là cùng một loại gạo nuôi ra trăm loại người khác nhau.
Mặc dù đều là quận chúa nhưng hai vị có vẻ mới là quận chúa chân chính, về phần ngươi...!Chậc chậc, thật sự là làm nhục quốc uy của nước Mị.
Tranh đoạt nam nhân tới nước khác, Lý Ngọc Giai, ngươi thật sự không phụ thân phận của mình!"
Đầu óc Lý Ngọc Giai nhũn ra cũng không có nghĩa hai tỷ tỷ sẽ phát điên theo nàng.
Bọn họ vẫn chưa quên lúc trước phụ vương của mình trúng độc như thế nào.
Người của nước Thiên Độc đã nói, độc phụ vương bọn họ trúng là loại độc độc nhất vô nhị trong tất cả loại độc của Phượng Trì sơn trang.
Điều này có nghĩa là gì?
Phượng Trì sơn trang trỗi dậy quá nhanh, bối cảnh lại mơ hồ không rõ, cộng thêm sản nghiệp mà Phượng Trì sơn trang sáng tạo ra, người ngoài làm thế nào cũng không được.
Điều tra mới biết, những thứ này đều có liên quan đến vị đại tiểu thư này.
Một nữ nhân có thể không tầm thường này.
Khiến cho Phượng Trì sơn trang trỗi dậy như hiện tại, sao có thể xấu xa không chịu nổi như lời đồn được chứ?
Vừa rồi nàng còn nói muốn so với muội muội nhà mình xem cuối cùng ai chết trước.
Bọn họ tin đây tuyệt đối không chỉ là lời nói suông.
Họ có lý do để tin rằng nữ tử có vẻ ngoài nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt tuyệt đối có khả năng nghiền nát họ, tuyệt đối!
Sau khi hai người đã hiểu rõ những điều này thì sao có thể quan tâm đến những thứ khác, vội vàng bất chấp ngăn Lý Ngọc Giai lại.
Mà khi đầu óc của Lý Ngọc Giai còn đang rối thành một nùi đã bị hai tỷ tỷ của nàng ta bịt chặt miệng, vừa lôi vừa kéo ra ngoài.
Nếu Lý Ngọc Giai còn không hiểu gì thì cũng uổng công làm người.
Nghĩ đến Phượng Nguyên vừa châm chọc nàng ta, làm sao có thể nhịn được nữa.
Trong đôi mắt vằn vện tơ máu của nàng ta phút chốc chứa đầy hận ý lạnh thấu xương.
Tiếng chửi rủa “ưm, ưm, ưm” càng lúc càng lớn, thấy hai người sắp không ngăn cản được, Lý Mạn Đình lập tức quyết định thật nhanh quát lên với người bên cạnh với: "Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau tới giúp một tay?"
Những nữ tử này đều là người ngày thường có quan hệ tốt với Ngụy vương phủ, sau khi Lý Mạn Đình hét lên như vậy, tuy rằng trong lòng có chút không vui, nhưng lại sợ e sợ thân phận của bọn họ nên chỉ có thể tiến lên giữ chặt Lý Ngọc Giai.
Mấy người tốn rất nhiều công sức mới kéo được Lý Ngọc Giai, đủ để thấy sự tức giận và nóng nảy của nàng ta khi đó.
Thấy dáng vẻ uất nghẹn của muội muội như thế, trong lòng hai vị quận chúa cũng không dễ chịu.
Trước khi rời đi bọn họ không quên buồn bực nhìn Phượng Nguyên như không hài lòng với sự không thức thời của nàng, lại như trách móc nàng đột nhiên nói mấy lời khiêu khích như vậy.
Khi hai người cố gắng kéo Lý Ngọc Giai đi, Phượng Nguyên không nhanh không chậm cười xin lỗi hai người: "Ai da, trong lúc nhất thời không nhịn được dạy mấy câu, hai vị quận chúa xin đừng trách.
Xem vị này luống cuống như vậy, hai người nhất định cũng không cản được.
Phượng Nguyên có một viên thuốc ở đây, có thể làm cho đầu óc nàng ta bình tĩnh hơn một chút, không biết nhị vị có cần hay không?"