Trong nhất thời, tiếng la hét và khóc lóc vang vọng khắp chân trời.
Nam nữ già trẻ không để ý đến hình tượng mà lùi về sau, trong đó có không ít người bị giẫm đạp té ngã, dù có người la hét nhưng đang chạy trối chết, mạng ai cũng nào bằng chính mình.
Trong tình cảnh hỗn loạn như vậy, Vệ Du Sâm và mấy vị hoàng đế cũng chật vật không chịu nổi, không khác gì những người khác.
Phải quay đi quay lại nhiều lần mới phát hiện toàn bộ lối ra của họ đều bị rắn bao vây.
Xung quanh yến hội đã bị rắn bao phủ, người bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được.
Nhìn bầy rắn từng chút từng chút tràn về bên này, trái tim mọi người đều chìm xuống đáy cốc.
Sau vô số đợt cẩm y vệ đi điều tra, họ mới biết được vụ nổ vừa rồi chính là nguồn cơn đưa đến những con rắn này.
"Vừa rồi bọn thuộc hạ canh gác bên ngoài thì đột nhiên nhìn thấy một mấy vật thể hình tròn không rõ bay trên bầu trời.
Bên trong như có tia lửa lóe lên, cho rằng đó là điểm nhấn của đêm nay nên thấy làm lạ quan sát.
Nhưng mà chỉ trong một khắc, bốn vật thể tròn đều nổ cùng một lúc.
Trước khi chúng thần kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì xung quanh đã vang lên tiếng “xì xì xì”, ngay sau đó là vô số con rắn vặn vẹo bò tới phía chúng ta."
"Bọn chúng hoặc ở trên mái nhà, trên cây, dưới đất, bất cứ chỗ nào có khe hở đều bị rắn bao trùm.
Có huynh đệ cản bản không kịp kêu cứu đã bị đàn rắn bao phủ..."
Sau khi nghe những người chứng kiến kể lại, trong yến hội phút chốc yên tĩnh đến quái dị.
Ai nấy đều tái mặt, ánh mắt lờ mờ.
Rắn, bọn họ bị bao vây bởi bầy rắn.
Nếu chỉ là những con rắn bình thường thì không sao nhưng cố tình lại có đủ loại rắn trong số chúng.
Dù có độc hay không độc, dù lớn hay nhỏ, tóm lại chúng hợp lại là một số lượng lớn.
Sinh vật dày đặc như vậy dốc sức liều mạng di chuyển như vậy, dù là ai khi nghĩ tới cũng sẽ sởn cả da đầu, toát mồ hôi lạnh.
Tiếp theo họ phải đối mặt với gì đây, bọn họ không dám nghĩ tiếp.
Nhiều rắn như vậy tức là muốn bọn họ giết sạch hết tất cả thì phải đến khi nào?
Nói không chừng bọn họ còn chưa mệt chết thì đã bị những con vật máu lạnh này quấn lấy rồi.
Có người kinh hãi trong lòng, nhưng cũng có những người khác lại rất thích thú với việc này.
Ví dụ như Phượng Nguyên, ví dụ như mấy người của nước Thiên Độc, Linh Dực và Linh Vận.
Đương nhiên, trong đó cũng không thể thiếu Liên Hoa công tử.
Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện bọn họ có một điểm chung, đó là y và độc.
Liên Hoa công tử là đệ tử quan môn của Y Thánh Mai Viên, thuật y độc đương nhiên không thể coi thường.
Nước Thiên Độc vốn thịnh hành cổ độc, cho dù là hoàng tử hay công chúa từ nhỏ đã sống trong môi trường như vậy, đã sớm nắm ngũ độc (rắn, nhện, rết, bọ cạp, rùa) trong lòng bàn tay, rắn độc cũng không thèm đặt vào mắt.
Người của Linh gia có quan hệ mật thiết với Dược Vương cốc, hai huynh muội này đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội nghiên cứu khi gặp chuyện lớn như vậy.
Về phần Phượng Nguyên càng không phải nói.
Bề ngoài nàng có vẻ là một thương nhân, nhưng Phượng Trì sơn trang tiếp xúc phức tạp, biết chút y độc cũng là điều dễ hiểu.
Phượng Nguyên giơ cây đuốc, đi xuyên qua đàn rắn.
Lúc đàn rắn thấy có người đến vốn muốn chen tới mà quấn lấy nhưng không biết ngửi thấy mùi gì đều đồng loạt lùi lại.
Bất kể Phượng Nguyên đi đến đâu cũng một đường thông suốt.
Cảnh tượng này bị Ngọc Ngân chạy tới sau đó nhìn thấy, hắn ta lập tức cảm thấy hứng thú sáp tới: "Ngươi bôi trên đồ tốt gì lên người thế? Vậy mà có thể khiến đám quái dị này lùi lại.”
Phượng Nguyên thản nhiên nắm lấy một con rắn, bắt bảy tấc của nó cẩn thận quan sát.
Nghe Ngọc Ngân nói vậy nàng liền ném con rắn đi, lấy ra một gói thuốc bột ném qua: “Không ngờ gan của Ngọc thái tử lớn như vậy.
Không biết sau khi ngài xem có thu hoạch được gì không?"
Ngọc Ngân nhận lấy gói thuốc nàng ném tới, đưa lên mũi ngửi nhẹ, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
Sau đó cũng không nói vô nghĩa, lưu loát cởi quần áo chỗ mắt cá chân, thoa đều phấn bột lên, ngoài ra còn có cánh tay, cổ tay, cổ, v.v.
Chỉ cần là chỗ lộ ra, đều được trang bị cẩn thận.
Sau đó hắn ta lại ngước mắt lên, nhìn nữ tử mặc quần áo đen, trên mặt vẫn còn che vải lụa đen, trong mắt lóe lên tia hứng thú nồng đậm: "Phượng cô nương quả nhiên là đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang, tác phong làm việc thật sự khiến cho tại hạ bội phục."
Phượng Nguyên hừ lạnh một tiếng, sao không biết hắn đang chế nhạo nàng chứ.
Mấy ngày hôm trước nàng còn giết người của hắn ta, làm bẩn thảm của hắn ta, hắn chưa tìm được cơ hội trả thù, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, người khác thấy còn hận không thể trốn xa được chừng nào thì xa chừng đó, nàng thì ngược lại, chẳng những không lui về sau mà còn vô cùng hứng thú ngồi xổm ở đây để nghiên cứu.
Hắn ta có thể sinh lòng khâm phục cũng dễ hiểu.
"Sao vậy? Ngọc thái tử còn ghi thù Phượng Nguyên sao?"
"Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Dù có ghi thù thì lúc ngươi ném gói thuốc này ra, bổn thái tử cũng nên buông bỏ thành kiến."
Người khác không biết nhưng hắn ta biết rõ loại thuốc này rất phi thường.
Không chỉ có thể tránh côn trùng mà còn có thể khiến côn trùng có độc tự động rút lui trong vòng ba mét.
Mặc dù nó không duy trì được lâu nhưng vẫn là thuốc tốt ngàn vàng khó cầu.
Tuy rằng hắn ta không lo lắng mình sẽ không có thuốc chữa sau khi bị trúng độc, nhưng nếu bị những con quái vật xấu xí đó cắn một miếng cũng rất buồn nổn, so với bị mấy thứ quái dị kia cắn, hắn có khuynh hướng bôi thuốc bột hơn.
Tiện thể vẫn có một chút biết ơn về sự hào phóng của Phượng Nguyên.
"Ồ, không nhìn ra Ngọc thái tử còn biết đền ơn đáp nghĩa đấy? Vậy coi như ngươi đã cười bỏ qua hận thù ha?"
Ngọc Ngân nhướng mày nhìn nàng: "Đương nhiên."
Phượng Nguyên không ngờ hắn ta đáp lại sảng khoái như vậy.
Tuy rằng kinh ngạc một phen nhưng nghĩ đến tình thế tiến thoái lưỡng nan của đêm nay cũng không khó hiểu.
Lúc này nàng buông bỏ thành kiến, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu đám động vật máu lạnh quanh bọn họ.
Mặc dù Ngọc Ngân không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng dưới lớp khăn đen, nhưng đôi mắt trong veo của nàng trong đêm tối lại vô cùng sáng ngời.
Đặc biệt khi nàng tiện tay nhặt một con rắn lên để nghiên cứu kỹ càng, ánh mắt của nàng rất nghiêm túc và chăm chú.
Một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nhìn thế nào cũng nên thuộc tuýp người hoạt bát, năng động.
Dù có thể dịu dàng tú lệ nhưng cố tình trên người nàng lại thể hiện ra sự hờ hững và tang thương cực kỳ không phù hợp.
Hai loại cảm giác này càng rõ ràng hơn dưới tình huống nàng đang nghiêm túc.
"Ngươi đang nhìn gì thế? Nhìn thủ pháp của ngươi, có vẻ không sợ những thứ này chút thì thì phải?"
Trong ấn tượng của hắn ta, khi nữ nhân nhìn thấy những thứ này, bản năng đầu tiên là hét lên, và bản năng thứ hai là chạy trốn.
Nhưng nàng chẳng những không lùi bước mà còn mạnh dạn bắt lấy chúng và quan sát một cách cẩn thận.
Điều khiến hắn ta kinh tởm hơn nữa là nàng còn cầm dao găm ra mổ bụng chúng nó, thậm chí cả nội tạng của chúng cũng không buông tha.
"Có gì đáng sợ chứ? Ngươi cũng ăn mấy thứ này rồi, hiện tại còn nói sợ, không thấy giả tạo sao?"
Ngọc Ngân cạn lời.
Đây là loại lý lẽ gì vậy? Có thể so sánh đồ ăn từ rắn với những con rắn còn nhiều hơn giòi bọ trong nhà xí sao?
Ọe, không thể nghĩ tiếp nữa.
Nếu còn nói với nàng tiếp thật sự sẽ nôn ra mất.
"Ngươi gẩy nửa ngày rồi, tìm được manh mối gì chưa?"
Hắn ta đổi chủ đề, cố gắng tìm một lý do để mình ở lại.
Phượng Nguyên không nóng không lạnh liếc hắn ta: "Nếu như Ngọc thái tử rảnh rồi vẫn nên rời khỏi đây thì tốt hơn.”
"Ngươi muốn ta đi chỗ nào chứ? Nhiều rắn như vậy, ở bên trong có khác gì ở bên ngoài?"
"Vậy thì ngươi yên lặng chút cho ta."
Phượng Nguyên không kiên nhẫn liếc hắn ta một cái, sau đó ném cây đuốc dưới đất cho hắn ta: "Nếu không có việc gì làm thì giúp ta soi sáng đi."
Đương nhiên Ngọc Ngân không có ý kiến.
Hắn ta cầm ngọn đuốc, ngồi xổm xuống với nàng.
Nhưng ánh mắt hắn ta không tự tin hoàn toàn tập trung vào vào động tác trong tay như nàng mà là nhìn chằm chằm xung quanh không chớp mắt.
Bởi vì hắn ta sợ, bỗng nhiên có một con rắn bất ngờ xuất hiện đe dọa tính mạng của họ.
So với việc Phượng Nguyên trực tiếp giơ dao giải phẫu thô bạo, Linh Dực và Linh Vận thì không ngừng đi lại giữa bầy rắn, cố gắng tìm ra bước đột phá giữa các loài rắn.
Còn về mấy người của nước Thiên Độc thì thiên về khuynh hướng tàn sát.
Đương nhiên phương thức tàn sát của bọn họ không phải dùng đao mà là dùng độc.
Tuy rằng phương pháp của bọn họ nhanh hơn nhiều so với những hộ vệ khác nhưng bọn họ ra ngoài sao lại mang theo nhiều phấn độc như vậy chứ?
Hơn nữa không phải loại bột độc nào cũng có tác dụng với những con rắn này nên chỉ trong một canh giờ, họ đã bị hạ gục.
Về phần Vệ Giới, sau khi cùng thị vệ giết chết hai con cự mãng, hắn chợt nhìn thấy Ngọc Ngân và Phượng Nguyên đang ngồi xổm cách đó không xa.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là xung quanh họ không có một con rắn nào dám tấn công.
Bởi vì tò mò nên hắn dừng ở trước mặt Phượng Nguyên.
Khi Phượng Nguyên nhận thấy người lạ đến gần, nàng ngước mắt lên liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ, đang muốn mở miệng nói thì mùi máu tanh quyện với mùi hôi thối khó hiểu đập vào mặt khiến nàng bất giác cau mày: "Phượng vương điện hạ? Không biết có gì chỉ giáo?"
“Các ngươi đang làm gì?” Vệ Giới liếc nhìn xác rắn bị lột da rút gân ngổn ngang lộn xộn dưới chân, theo bản năng hỏi.
Ngọc Ngân nhún vai: "Thật ra ta cũng muốn biết nàng ta đang làm gì?"
Phượng Nguyên phớt lờ hai người, kêu Ngọc Ngân đưa cây đuốc lại gần một chút.
Ngọc Ngân cảm thấy hình như nàng đã tìm thấy thứ gì đó, vì vậy lập tức thò đầu chổng mông nhìn sang.
Vệ Giới vừa muốn tiến lên một bước lại cảm thấy sau lưng có con rắn đang rục rịch với hắn.
Dù chỉ lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, một đống rắn dài mảnh ở trên cây hận không thể bay về phía cổ hắn.
Lúc này hắn kỳ quái nhìn hai người trước mặt, dù là trước, sau, trái hay phải, những con rắn kia đều né tránh không dám tới gần.
Nếu không phải hắn đứng trong phạm vi an toàn của họ, e rằng hắn đã bị đám rắn quấn lấy từ lâu rồi, không như bây giờ, chúng nó chỉ có thể phun lưỡi, ánh mắt xanh lè sáng rực nhìn hắn chằm chằm.