Nghịch Thiên Thần Y Phi


Lan phi ngẩn ra, "Xích Linh Quốc!"
Người của Xích Linh Quốc cô chỉ quen biết Sở Tuyền Nguyệt, chẳng lẽ còn có người khác sao?
"Là một người như thế nào?" Bà ta hỏi
"Một nữ nhân trông rất thê thảm, Nương nương sao có thể quen biết người như vậy." Cung nữ đáp.
"Nữ nhân, thê thảm! Đem người mời vào." Trí nhớ của Lan phi rất tốt, cho dù đã là chuyện cũ hơn mười mấy năm trước cô vẫn nhớ rất rõ, dù sao đó cũng là chuyện đắc ý nhất của cô.
Lâm Ngọc bị dẫn vào nơi của Lan phi, Lâm Ngọc nói: "Lan phi nương nương, Lan phi nương nương người phải cứu ta, Sở Cửu Ca muốn gϊếŧ ta..

Sở Cửu Ca muốn gϊếŧ ta, bây giờ chỉ có người có thể cứu ta rồi."
Lan phi nói: "Ngươi là Hoàng quý phi trước đó của Xích Linh Quốc."
"Vâng! Ta là Lâm Ngọc." Bà ta đáp.
Lan phi cho toàn bộ người của bà ta đều lui ra ngoài, bà ta nói: "Ta vì sao phải giúp ngươi, ta với ngươi không có giao hảo gì nhiều."
Không còn người ở bên cạnh, Lan phi trở nên đặc biệt lạnh lùng.
Lâm Ngọc nói: "Lúc trước nếu không phải người, ta cũng sẽ không hại hảo tỷ muội Tuyền Nguyệt của ta, bây giờ nữ nhi cô ta cánh cứng cáp rồi, Sở Tuyền Nguyệt cũng trở mình rồi, cho nên muốn đến báo thù, tìm ra người lúc trước hại cô ta."
"Ta bị người khác từ Xích Linh Quốc truy sát đến đây, Sở Cửu Ca chỉ mới nghi ngờ ta nhưng còn chưa có khẳng định.

Ta nếu bị bọn chúng bắt được nói ra hết tất cả, Lan phi nương nương việc năm xưa người từng làm cũng sẽ bị cô ta phát hiện.

Đến lúc đó hình tượng trong lòng Tử Hoàng e là sẽ hỏng mất."
Lan phi nói: "À! Sở Tuyền Nguyệt quả là có chút bản lĩnh đó, dám từ chối Bệ hạ đã đành, vậy mà còn muốn làm rõ chuyện năm xưa, muốn trả lại sự trong sạch cho bản thân cô ta.

Cho dù tra rõ có người ám toán cô ta thì đã sao? Thân thể cô ta đã không còn trong sạch nữa, nữ nhi cũng sinh ra rồi."
"Lan phi, ta bây giờ chỉ có thể cầu xin sự che chở của người rồi, ta muốn Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca đó sống không bằng chết." Lâm Ngọc nói.
Lan phi biết rằng tuyệt đối không thể tha cho Sở Tuyền Nguyệt, nếu không bị Bệ hạ biết được, một mực sủng hạnh cô ta, cô tuyệt đối không có ngày tháng tốt lành gì.
Cô nói: "Yên tâm, ngày đó ngươi giúp ta, ta đương nhiên cũng phải niệm tình cũ.

Ngươi trước ở bên cạnh ta làm một cung nữ, Sở Cửu Ca bọn họ tìm không thấy nhân chứng bọn chúng cũng không thể tìm ta phiền phức."
"Xích Linh Quốc không ra thiên tài gì, Bệ hạ chỉ cho Xích Linh Quốc hai danh ngạch, chắc hẳn Sở Cửu Ca nhất định sẽ không bỏ qua, đến lúc đó ta để cho nhi tử ta đem Sở Cửu Ca phế đi gϊếŧ đi, Sở Tuyền Nguyệt nhất định sẽ điên mất.

Cô ta không phải rất thích tên dã chúng đó sao?" Đáy mắt Lan phi lóe qua hàn quang.
"Đúng! Sở Tuyền Nguyệt phi thường hoàn toàn xem tên dã chúng đó là bảo bối, người thường khi cô ta được sinh ra đã bóp chết rồi." Lâm Ngọc âm trầm nói.
"Nhưng mà Sở Cửu Ca lại là đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc ta, Thập hoàng tử có thể là đối thủ của cô ta không?" Lâm Ngọc hỏi.
"Ngươi cũng đã nói rồi, Sở Cửu Ca chỉ là đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc mà thôi, Xích Linh Quốc có thể so được với Tử Linh Quốc ta sao? Hoàn toàn không thể so sánh, Sở Cửu Ca tuyệt đối không phải là đối thủ của nhi tử ta." Lan phi rất tự tin nói.
Lan phi đem Lâm Ngọc giữ lại, mười lăm năm trước bọn họ hợp tác tính kế Sở Tuyền Nguyệt, lần này bọn họ hợp tác cùng tính kế Sở Cửu Ca.
"Đại hội thiên tài thất quốc lại bắt đầu rồi." Sở Tuyền Nguyệt nghe đến tin tức này khẽ ngẩn ra.
Cửu thúc đem Sở Tuyền Nguyệt ôm vào lòng, ông thấp giọng nói: "Phu nhân, đừng nghĩ những việc không vui nữa, không được phép nghĩ."
Lời an ủi ngốc nghếch như vậy đích thực khiến cho Sở Tuyền Nguyệt chuyển dời đi sự chú ý, lúc trước có chút nuối tiếc, có thống khổ, nhưng mà vô luận thế nào cũng không thể so được với sự ngọt ngào và hạnh phúc bây giờ.
Nữ nhi hiếu thuận, trở thành một thiên tài sáng ngời như vậy.
Mà cô cũng đã tìm được một người cô yêu, hơn nữa lại còn yêu cô sâu đậm.
Địa ngục vực sâu năm xưa, cách cô đã rất xa rất xa rồi.
Sở Tuyền Nguyệt hỏi: "Đại hội thiên tài thất quốc, lần này Xích Linh Quốc sẽ phái người tham gia sao?"
Dung Uyên đáp: "Đó là đương nhiên, phụ hoàng con không phải là một tên phế vật sợ này sợ kia, lần đại hội thiên tài thất quốc này Xích Linh Quốc ta nhất định sẽ tham gia.

Nhưng mà Tử Hoàng đưa ra yêu cầu, muốn Dung Vương điện hạ của Xích Linh Quốc phải tham gia, một người còn lại, đương nhiên sẽ dành cho đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc ta."
"Cửu nhi cũng tham gia, quá tốt rồi! Trong thất quốc, nữ nhi ta nhất định là giỏi nhất." Trên mặt Sở Tuyền Nguyệt lộ ra nụ cười.
Sở Cửu Ca kéo lại tay Sở Tuyền Nguyệt nói: "Con không cách nào để cho thời gian lùi lại, hối tiếc của mẫu thân, con nhất định sẽ bù lại.

Lần này, Xích Linh Quốc nhất định có thể lấy được hạng nhất, lần thất lợi đó cũng không phải là lỗi của một mình mẫu thân người, sau lần này, con muốn bọn chúng không còn dám vì chuyện khi xưa mà trách mẫu thân nữa."
Sở Tuyền Nguyệt đáp: "Tốt! Mẫu thân và Cửu thúc con đến lúc đó đi quan chiến, nhất định một trận cũng sẽ không bỏ sót."
"Ừm!" Sở Cửu Ca gật đầu nói.
"Đợi sau khi xong đại hội thiên tài lần này, mẫu thân muốn đi gặp một người, có thể sẽ phải vào cung." Sở Tuyền Nguyệt nói.
Năm xưa dù sao cô cũng quá trẻ, thực lực lại yếu, cuối cùng chỉ có thể mặt mày xám xịt chạy trốn, hoàn toàn không hề tìm hiểu rõ chân tướng sự thật.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, lúc trước đúng là rất ngốc.
Bây giờ cô đã có chỗ dựa rồi, thực lực cũng không còn yếu như xưa, cô dù thế nào cũng phải làm rõ, nếu không sao có thể cam tâm.
Cô không hề sợ vạch lại vết thương, cô đã không còn cảm thấy đau nữa, nữ nhi và người yêu cô đã đủ để trị lành tất cả.
Cô không muốn không rõ ràng nhiều năm như vậy, đợi đến khi mọi chuyện tra rõ rồi, cô cũng có thể buông bỏ, bắt đầu cuộc sống mới.
"Tìm ai?" Sở Cửu Ca có chút khẩn trương nói.
"Con đang lo lắng điều gì? Đồ ngốc, Mẹ đương nhiên không có đi tìm Tử Hoàng, mà là đi tìm Lan phi.

Cô ấy khi xưa là một người bạn của mẹ, có chút việc mẹ muốn hỏi hỏi cô ấy." Sở Tuyền Nguyệt nói.
Lan phi! Đáy mắt Sở Cửu Ca và Cửu thúc lóe qua hàn quang.
Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân đi gặp bạn cũ đương nhiên là có thể rồi! Nhưng mà người dẫn theo con và Cửu thúc, nếu không Cửu thúc không thể yên tâm được, dù sao đó cũng là nữ nhân của Tử Hoàng."
Người nữ nhân Lan phi đó không hề đơn giản, Sở Cửu Ca sao có thể yên tâm để cho mẫu thân một mình đi gặp bà ta, nói không chừng người nữ nhân đó đang đánh chủ ý gì nữa!
Sở Tuyền Nguyệt đáp ứng nói: "Được!"
Đại hội thiên tài thất quốc sắp diễn ra, thiên tài năm nước hội tụ với nhau.
Đại hội thiên tài thất quốc không phải là thiên tài vừa đến liền đánh với nhau, Tử Linh sẽ sắp xếp cho họ ở trong một khách điếm lớn, giao lưu với nhau, thậm chí kết giao bạn bè.
Xưa nay đại hội thiên tài thất quốc đều có truyền thống như vậy.
Truyền thống này lúc mới bắt đầu đích thực là giúp cho một số thiên tài mở rộng quan hệ bạn bè, nhưng mà đến lúc sau, cái kết giao bạn bè, cũng đã trở thành một trận tranh đấu ngầm trước lúc diễn ra đại hội, là nơi sử dụng các loại kỹ xảo bẩn thỉu.
Tất cả mọi người đều xem đối phương là đối thủ cạnh tranh, người hai mặt thì nhiều, thực sự kết giao bạn bè thì không nhiều.
Lúc trước Sở Tuyền Nguyệt cũng quá là ngây thơ, bị không khí vui vẻ nơi đây đánh lừa, tin sai một nữ nhân tâm tư thâm trầm.
"Năm nước chúng ta cũng đã đến rồi, Xích Linh Quốc đó muốn làm giá gì thế! Lại dám không phái ai đến.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui