Nghịch Thiên Thần Y Phi


"Đồ mà phụ vương trước khi chết muốn con bảo vệ thật tốt, con nhất định phải đích thân bảo vệ." Dung Uyên đáp.
"Chẳng lẽ con còn chưa tin tưởng hoàng thúc ta sao? Sau khi hoàng huynh chết, ta vẫn luôn xem con như nhi tử ruột mà chăm sóc, di nguyện của hoàng huynh ta nhất định sẽ tuân thủ tốt, tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt di vật đó mà không mở ra." Xích Hoàng hứa hẹn nói.
"Ta hy vọng Uyên nhi con có thể sớm cưới thê sinh tử, buông xuống gánh nặng đó, đem gánh nặng đó giao cho ta, dù sao thân thể con cũng không tốt.."
Xích Hoàng vô luận nói thế nào, Dung Uyên cũng là từ chối.
Cho đến khi Xích Hoàng nói không đẩy nhanh việc tổ chức hôn lễ của họ nữa thì Dung Uyên vẫn không có chút phản ứng nào.
Ánh mắt Xích Hoàng tối đi, hắn không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn, nhưng mà cũng phải, chỉ là một nữ nhân trông xinh đẹp một chút, thiên phú tu luyện cực tốt mà thôi!
Ánh mắt của Dung Uyên cũng cao giống như phụ thân hắn, nữ tử Xích Linh Quốc sao có thể thật sự lọt vào mắt của hắn.
Dung Uyên nói: "Con mệt rồi, vậy thì con rời đi trước đây."
"Người đâu! Tiễn Uyên nhi về Vương phủ, trên đường cẩn thận một chút, nếu như Uyên nhi có chuyện gì ngoài ý muốn, trẫm hỏi tội các ngươi."
"Vâng! Bệ hạ!"
Sau khi Xích Hoàng hạ mệnh lệnh này không bao lâu, gương mặt thân thiện dễ gần phút chốc biến thành một dáng vẻ khác!
"Rầm rầm rầm!" Hắn phất tay đem đồ trên bàn toàn bộ quét xuống đất.
"Quả là một tên sói mắt trắng, một con sói mắt trắng nuôi thế nào cũng không thân, trẫm đối với nó vẫn chưa đủ tốt sao? Vì hắn mà đem lão tam đưa vào đại lao, cũng giúp hắn giành người với Tử Linh Quốc rồi, hắn vậy mà một chút cũng không cảm động, không nguyện ý đem đồ của Xích Kiêu để lại cho ta, đáng ghét, đáng ghét!" Sắc mặt Xích Hoàng trở nên âm trầm.
Một vị công công vội vàng đi vào nói: "Bệ hạ, người đừng tức hư thân thể.

Tính tình của Dung Vương điện hạ xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt, bệ hạ cũng biết mà.

Có lẽ hắn đã muốn đem những thứ đó giao cho bệ hạ, chỉ là không có biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.."
Xích Hoàng nói: "Đó là một con sói mắt trắng, tâm huyết của ta nhiều năm như vậy một chút tác dụng cũng không có."
"Bệ hạ xin yên tâm, người nhất định sẽ được như ý thôi ạ!"
"Điều đó là đương nhiên, tiểu tử thối bệnh hoạn kia, trẫm rồi cũng có một ngày thu thập hắn."
Công công đó hỏi: "Vậy Tam hoàng tử điện hạ thì sao?"
"Phế vật đó, hạ độc thì thôi đi, lại còn bị người lật tẩy trước mặt mọi người.

Thật không như giống của ta chút nào, mất mặt! Trước tiên để cho nó ở trong đại lao chịu chút khổ để nhớ đời!" Xích Hoàng lạnh nhạt nói.
"Vâng! Thần đây sẽ đi phân phó xuống dưới!"
"Độc cho Dung Vương tăng thêm liều lượng, đừng để nó chết quá nhanh nhưng cũng không được để nó thuận tiện hành động.

Ta muốn nó nằm trên giường nhìn vị hôn thê của nó bị Tử Kha hoàng tử giành đi mất, ta xem nó còn chống đỡ được đến khi nào, ôm chặt đống đồ đó không giao ra sao?" Xích Hoàng âm trầm nói.
"Ta đích thân đi tìm Tử Kha hoàng tử bàn bạc."
Xích Hoàng cũng là cho Tử Kha hoàng tử mặt mũi, đích thân đi đến hành cung mật đàm với Tử Kha hoàng tử.
Tử Kha hoàng tử nói: "Nghe nói Xích Hoàng xưa nay sủng ái Dung Vương, trước đó cũng vì Sở cửu tiểu thư là vị hôn thê của Dung Vương mà nhắc nhở ta, nay vì sao lại thay đổi chủ ý?"
Vốn dĩ hắn đã cảm thấy kì lạ, một hoàng đế mà lại sủng ái nhi tử của tiền thái tử hơn, việc này hoàn toàn không bình thường, nay vị Xích Hoàng này cuối cùng cũng lộ ra đuôi hồ ly rồi.
Xích Hoàng nói: "Ta đối tốt với tiểu tử đó là vì trong tay tiểu tử đó có thứ ta muốn, hắn không thể chết.

Nếu chết rồi, thứ đó ta vĩnh viễn cũng không biết nó ở đâu? Thế nhưng Dung Uyên hoàn toàn là một con sói mắt trắng nuôi không thân, ta móc tim móc phổi đối tốt với nó, nó chưa từng để tâm, cũng không đem đồ giao ra, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn, cho nên vẫn mong Tử Kha hoàng tử giúp đỡ, ta có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của người."
Tử Kha hoàng tử nói: "Ta đối với những thứ bảo vật gì đó của Xích Linh Quốc ngươi một chút cũng không hứng thú, ta chỉ muốn hai người, một người là Sở Cửu Ca, một người khác là Sở Tuyền Nguyệt."
Muốn Sở Cửu Ca thì rất bình thường, không nghĩ đến Tử Kha hoàng tử ngay cả Sở Tuyền Nguyệt cũng nhắm trúng rồi, hắn nói: "Không thành vấn đề."
Tử Kha hoàng tử hỏi: "Xích Hoàng dự định muốn ta giúp thế nào?"
"Ta đã hạ độc với Dung Uyên, hắn thời gian này sẽ không thể đứng lên được, đến lúc đó Tử Kha hoàng tử có thể đoạt lấy Sở Cửu Ca.

Nếu như Sở Cửu Ca thật sự không biết điều, Tử Kha hoàng tử có thể hủy đi sự trong sạch của cô ta trước, khiến cho Dung Uyên đội mũ xanh, xem hắn còn nhịn được nữa hay không." Xích Hoàng âm độc nói.
"Cường bạo không phải là tác phong của ta, ta ngược lại thích nữ nhân thần phục trước mê lực của ta, cam tâm tình nguyện yêu ta, một tiểu cô nương mà thôi, yên tâm đi! Cho dù Sở Cửu Ca đặc biệt một chút, muốn đoạt được dùng chút thủ đoạn là xong." Tử Kha hoàng tử tự tin nói.
"Xích Hoàng ngươi có thể dễ dàng hạ độc Dung Vương đúng không! Dáng vẻ đó của hắn chỉ có trúng độc mãn tính thời gian dài mới có hiệu quả đó, chỗ ta có một loại độc ngươi cũng cho người hạ cho hắn đi." Tử Kha lấy ra một bình thuốc nói.
"Đây là độc gì? Sẽ không lấy mạng của Dung Uyên chứ?" Xích Hoàng hỏi.
"Đương nhiên là không, hắn vốn dĩ mạng không còn dài, bổn hoàng tử có cần thiết hạ độc lấy đi mạng hắn hay không? Làm chuyện dư thừa, loại độc này chỉ hủy đi gương mặt của hắn mà thôi, khiến cho mặt hắn lở loét.

Dù sao Cửu tiểu thư nói rồi ta không đẹp bằng hắn, nếu như hắn trở nên xấu xí, ta nghĩ Cửu tiểu thư đối với hắn cũng không còn hứng thú."
"Được, chỉ là thuốc hủy dung mà thôi, ta lập tức cho người an bài."
Một đêm này, Xích Hoàng và Tử Kha hoàng tử âm thầm cấu kết với nhau, đạt thành một âm mưu.
"Điện hạ, vì sao phải hợp tác với Xích Hoàng này, đối phó với một tên bệnh hoạn Dung Vương mà thôi, chúng ta cũng có thể thu thập hắn." Sau khi Xích Hoàng rời khỏi, một tùy tùng nói.
"Một thứ có thể khiến cho Xích Hoàng trong mười năm này đối tốt với người mình chán ghét, ngươi đoán thứ đó đối với hắn quan trọng cỡ nào? Ngươi nghĩ đó là vật gì?"
"Ngọc tỷ truyền quốc, thánh chỉ truyền vị!"
"Không chỉ những thứ này, hắn đã là hoàng đế rồi, có những thứ này hay không cũng vậy, nhưng mà Xích Kiêu có một thứ mới là thứ mà hắn muốn nhất, đó chính là Xích Lệnh Quân.

Tương truyền Xích Lệnh Quân là thân binh của Xích Kiêu thái tử, tuy rằng nhân số của Xích Lệnh Quân chỉ có ba ngàn, nhưng mà mỗi một người đều có thực lực ngưng hồn cảnh thất trọng trở lên.

Xích Hoàng muốn có được đội quân này để thoát ra khỏi cục diện bị các nước khác chèn ép, thế nhưng Xích Kiêu chết rồi, binh phù mất tích, Xích Lệnh Quân cũng mất đi tung tích."
"Xích Lệnh Quân chỉ nghe theo Xích Kiêu thái tử và binh phù mà thôi, nay Xích Kiêu đã chết, vậy thì Xích Lệnh Quân đương nhiên chỉ nghe theo lời người sở hữu binh phù, có được binh phù có thể hạo lệnh bọn họ."
"Thì ra điện hạ cũng có hứng thú với Xích Lệnh Quân!"
"Danh tiếng lúc trước của Xích Lệnh Quân, ta tại Tử Linh Quốc cũng nghe nói đến đại danh của bọn họ, cho dù là phụ hoàng cũng phi thường tán thưởng đội quân mà Xích Kiêu bồi dưỡng ra này.

Nếu như có thể có được phụ hoàng cũng sẽ không xem thường ta, ta cũng có thể tranh một phen với những huynh đệ kia, mà không phải một phế vật chỉ biết chơi đùa nữ nhân, lấy lòng phụ hoàng như họ nghĩ." Trong mắt Tử Kha tràn đầy dã tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui