Nghịch Thiên Tu Tiên

Canh ba nửa đêm, bên trong một gian mật thất bí ẩn nằm phía dưới ngôi nhà lớn ở trung tâm Tụy Dương Thôn.

Lúc này bên trong mật thất có hai bóng người một già một trẻ đang ngồi đối diện với nhau, ở giữa bọn họ là một cái thạch bàn bên trên mặt bàn có đặt một cái rương nhỏ, hai người này không phải ai khác đó chính là Tụy Đống và Diệp Khôn.

“Tiền bối, nửa đêm ngài hẹn vãn bối tới đây không biết là có chuyện gì?” Diệp Khôn ngồi nhìn Tụy Đống ở phía đối diện hơi nghi ngờ hỏi.

“Ân! Lão phu hẹn thiếu hiệp tơi đây là có chuyện cực kỳ hệ trọng muốn thương lượng với cậu.” Tụy Đống khẽ mỉm cười trả lời.

“Có chuyện hệ trọng? Không biết là chuyện gì, mong tiền bối chỉ giáo.” Diệp Khôn hơi nhíu mày hỏi.

“Chuyện này có liên quan mật thiết giữa ta và thiếu hiệp, ngay bây giờ ta sẽ nói rõ cho cậu nghe, có điều cậu hãy mở cái rương này ra và xem vật ở trong đó trước đã rồi nói.” Tụy Đống không có biểu hiện gì khác, lão vẫn bình thản nói.

“Việc này…” Diệp Khôn nghe vậy trong lòng thoáng kinh ngạc, thế nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, mà chỉ hơi do dự nói.

“Như thế nào? Thiếu hiệp có điều gì muốn nói sao?” Tụy Đống thấy biểu hiện của Diệp Khôn như vậy thì có vẻ mất kiên nhẫn hỏi.

“Hừ! Lúc trước Tiểu Bạch đã cảnh báo cái rương này gây nguy hiểm tới cho mình, hiện tại lão lại muốn mình mở nó ra, hơn nữa lại ở trong cái mật thất bí mật như này, nếu như có chuyện gì xảy ra thì thật sự sẽ chẳng có ai biết được…” Diệp Khôn âm thầm suy nghĩ, hắn đã nhìn ra được rất nhiều sơ hở của Tụy Đống, cho nên vẫn luôn có ý đề phòng lão.

Sở dĩ hắn có ý nghĩ như vậy là vì lúc trước nghe câu chuyện của Tụy Đống kể hắn đã thấy có điều gì đó không đúng, hiện tại lại ở vào hoàn cảnh này, cho nên hắn càng thêm nghi ngờ.

“Không có gì, để vãn bối mở.” Diệp Khôn thấy vậy vội tỏ ra biết điều nói.

Nói xong, Diệp Khôn chậm rãi tò tay cầm lấy lá bùa nhỏ dán trên nắp rương, hắn ngước mắt nhìn Tụy Đống một cái hơi do dự một chút rồi khẽ gỡ lá bùa xuống.

“Cạch” một tiếng.

Lá bùa vừa được Diệp Khôn gỡ xuống, lập tực nắp rương được mở ra.

Mà ngay lúc này, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy khóe miệng Tụy Đống chợt nở một nụ cười âm hiểm, còn Diệp Khôn thì hơi kinh ngạc khi nhìn thấy vật được để ở trong cái rương.

Trong rương là một giọt chất lỏng màu đỏ, nhìn qua thì như là một giọt máu vậy.

“Cái này là…” Diệp Khôn khinh ngạc hô lên.

Lời còn chưa dứt, đột nhiên dị biến nổi lên.

Chỉ thấy giọt chất lỏng ở trong rương bất chợt biến mất, đến khi nó xuất hiện thì đã thấy ở trên đỉnh đầu của Diệp Khôn rồi.

Không dừng lại ở đó, giọt chất lỏng bất ngờ vỡ tung ra, theo đó là những giọt nước li ty rơi xuống tạo thành một cài lồng huyết sắc đem Diệp Khôn bao vào bên trong, đồng thời một mùi tang hôi từ đó tỏa ra sộc lên mũi, đến khi hắn nhận ra việc này thì đã quá chậm.

Diệp Khôn cả kinh, hắn vội đứng bật dậy đồng thời điều động pháp lực trong người với ý định dùng sức phá vỡ lồng huyết sắc để thoát ra ngoài.

Có điều, đột nhiên Diệp Khôn như cứng người lại, hắn phát hiện pháp lực trong người không thể điều động được, hơn nữa toàn bộ tứ chi của hắn có hiện tượng bị tê liệt không thể nhúc nhích.

Mà lúc này từ bên ngoài nhìn vào thì thấy ở dưới chân Diệp Khôn không biết từ lúc nào xuất hiện một huyết trận, huyết trận này liên kết với lồng huyết sắc ở quanh người hắn nhìn rất kinh dị. Thêm vào đó là mùi hôi tanh từ huyết trận tỏa ra, nó khiến cho người khác ngửi được sẽ có cảm giác buồn lôn.

Không thể tưởng tượng được sự việc lại diễn ra như thế này, trong lòng Diệp Khôn thầm mắng Tụy Đống một trận. Hắn biết trước trong cái rương không có gì là tốt đẹp cả, cho nên khi mở nó ra hắn đã có ý đề phòng, thế nhưng vẫn không thể phòng nổi.

“Tiền bối, thế này là thế nào? Cái này…” Sắc mặt Diệp Khôn tỏ ra sợ hãi đến cực điểm, hắn không thể cử động được đành đem ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Tụy Đống.

“Hắc hắc. Chẳng thế nào cả, chỉ là vận khí của ngươi không tốt thôi.” Tụy Đống cười âm hiểm tự nhiên nói.

“Hừ! Nói như vậy thì lão đã có tính toán với ta từ trước?” Nghe Tụy Đống nói vậy, sắc mặt Diệp Khôn chợt trở lên âm lãnh lạnh lùng nói.

“Ha ha. Không sai, chính lão phu đã tính kế với ngươi, chỉ là nghe ngữ khí của ngươi thì dường như ngươi đã đoán biết được từ trước?” Tụy Đống cười lớn một hồi rồi đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Khôn lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, ta đã có ý nghi ngờ lão từ trước, đáng ra ta cũng có đề phòng nhưng thật không ngờ vẫn không tránh được.” Diệp Khôn tỏ vẻ tiếc hận nói.

“Ồ? Nếu đã như vậy mà ngươi vẫn chịu chui đầu vào rọ?” Tụy Đống tỏ ra kinh ngạc, lão không tin lời của Diệp Khôn nói là đúng vội hỏi.

“Hừ! nếu ta không thuận theo lão thì lão cũng sẽ tính kế với bằng hữu của ta để ép ta vào tròng, không bằng ta cứ giả vờ như không biết để lão không phải động đến bọn họ, như vậy thì ta sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa ta cũng hiếu kỳ muốn biết, rốt cuộc trong hồ lo của lão thực sự đang chứa cái gì.” Diệp Khôn thấy lão có vẻ không tin lời mình, dù sao cũng rơi vào hoàn cảnh này rồi, hắn cũng không muốn nói nhiều làm gì, thế nhưng hắn vẫn muốn biết thực hư việc này là thế nào.

“Khá khen cho tiểu tử nhà ngươi. Đáng tiếc, những gì ngươi mong muốn sẽ không thành sự thực đâu. Hắc hắc.” Tụy Đống cười đểu khen Diệp Khôn một câu.

“Lão già, ta với lão vốn không thù không oán, lão bày mưu hại ta là có ý gì?” Diệp Khôn nghe vậy càng tỏ ra tức giận nói.

“Đúng là ta với người trước giờ không có thù oán gì, có trách thì trách số phận của ngươi mà thôi.” Tụy Đống không thèm để ý tới lời của Diệp Khôn lơ đễnh nói.

“Điều này…nói như vậy thì ta không còn gì để nói nữa, đã rơi vào tay lão rồi thì coi như xác định. Thế nhưng trước khi chết ta có một thỉnh cầu mong lão có thể đáp ứng.” Sắc mặt của Diệp Khôn trầm xuống, nhưng tinh quang trong mắt hắn lóe lên vội nói.

“Ân! Bình sinh lão phu cũng không phải là kẻ độc ác hay là người không nói đạo lý, đối với ngươi như này cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Được rồi, có di ngôn gì thì nói ra, để xem ta có thể thành toàn cho ngươi không?” Tụy Đống thấy Diệp Khôn có lời thỉnh cầu, lão hơi trầm ngâm một chút, sắc mặt cũng giãn ra đồng thời tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

“Thứ nhất, không cần biết lão sẽ làm gì ta, nhưng mong lão hãy tha cho bằng hữu của ta, bọn họ vốn dĩ không liên quan tới việc này. Thứ hai, ta muốn biết người năm xưa đứng sau giật giây Tụy Dương Thôn là ai, ta tin người đó chắc chắn có liên quan tới lão. Thứ ba, rõ ràng lão có liên quan tới người tu tiên, thế nhưng tại sao thần thức của ta không thể cảm ứng được sự khác thường của lão? Hơn nữa chuyện về cái rương thực hư như thế nào, huyết trận này là gì?” Tụy Đống đáp ứng yêu cầu của mình, Diệp Khôn âm thầm tính toán nói ra ba thỉnh cầu.

“Tiểu tử ngươi quả nhiên không phải kẻ tầm thường a, không nghĩ tới ngươi đã nhìn ra được ta là người tu tiên cũng như ngươi.” Nghe Diệp Khôn nói xong, Tụy Đống thoáng tỏ ra kinh ngạc, lão nhìn hắn với một ánh mắt đầy thâm ý nói.

“Việc thứ nhất, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Việc thứ ba, thực sự ta không những có liên quan tới người tu tiên, nói đúng ra thì trước đây ta vỗn dĩ là một người tu tiên, trận pháp này gọi là Huyết Chú Định Thân trận. Trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi biết sự thật, để ngươi chết đi không phải là con ma hồ đồ, đây coi như là việc tốt ta ban cho ngươi. Chuyện thực ra như này…” Ngừng lại một chút Tụy Đống đi lại chỗ của mình rồi ngồi xuống, lão đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đồng thời hồi tưởng lại nói.



Theo như lời Tụy Đống kể, lão vốn dĩ là người tu tiên đến từ Hồi Phong Cốc, tên thật lão là Tư Mạc Cô. Lão là một trong những vị tân Trúc Cơ thời đó của môn phái, cùng với Doãn Thiên Khương là sự đệ của lão.

Năm xưa lão và Doãn Thiên Khương cùng nhau ra ngoài du lịch, cơ duyên xảo ngộ hai người đã phát hiện ra di tích của cổ tu sĩ. Ban đầu hai người rất vui mừng, nhưng cổ tu sĩ này tu vi cũng không cao, cho nên không có bảo vật quý giá nào ngoài một công pháp mà hắn để lại.

Xem qua công pháp thì thấy đây là công pháp tà đạo, muốn tu luyện cần dùng đến rất nhiều âm hồn của người chết, nếu luyện thành thì sẽ khiến cho thực lực của bản thân tăng lên đáng kể, nhưng như vậy sẽ khiến cho người tu luyện sẽ đi vào con đường tà đạo.

Tư Mạc Cô thấy công pháp này không phù hợp với mình nên đã nhường lại cho Doãn Thiên Khương. Doãn Thiên Khương đạt được công pháp thì mừng rỡ, trong lòng hắn vỗn dĩ có tà tâm từ trước nên rất hứng thú tu luyện.

Khi hai người chia tay, Tư Mạc Cô trở về môn phái còn Doãn Thiên Khương tiếp tục du lịch một mình. Khi hắn đến Long Thành phát hiện ra nhiều chuyện thị phi xảy ra ở thế tục, đặc biệt là những chuyện chém giết nhau của các môn phái trên giang hồ.

Tà tâm của hắn nổi lên, vì muốn nhanh chóng tu luyện công pháp kia cho nên hắn đã lợi dụng người của Tụy Dương Thôn, biến bọn họ trở thành con rối, giúp hắn đi thu thập những âm hồn của người chết.

Nguyên nhân ngọn nguồn của Tụy Dương Thôn chính là từ đây.

Biết được việc làm của sư đệ đi ngược lại với đạo lý, vi phạm vào điều cấm kỵ của người tu tiên đối với phàm nhân nơi thế tục. Tư Mạc Cô đã lấy danh nghĩa của sư môn đến khuyên răn nhưng bất thành, cuối cùng hai người đã xảy ra xung đột.

Vì không muốn sư đệ gây hại đến những phàm nhân vô tội, Tư Mạc Cô đã cắt đứt mọi quan hệ với Doãn Thiên Khương và quyết tử chiến với nhau.

Cuối cùng Doãn Thiên Khương bị giết chết, nhưng Tư Mạc Cô cũng trọng thương khó mà qua nổi.

Thời điểm đó Tư Mạc Cô phát hiện trong Tụy Dương Thôn có một thiếu nữa đang mang thai được mấy tháng, vì sinh tồn của mình, lão đã sử dụng bí thuật độc môn phong ấn ký ức và đem hồn phách của mình tiến nhập vào trong bào thai trong bụng của thiếu nữ.

Hồn phách của Tư Mạc Cô đã thôn phệ hồn phách của hài nhi mới thành hình trong bụng thiếu nữ và theo đó lớn dần lên, cho đến khi được sinh ra.

Tụy Đống ra đời từ đây, và Tư Mạc Cô cũng được hồi sinh như vậy.

Theo thời gian trôi qua, Tụy Đống lớn lên và phong ấn cũng được cởi bỏ, những truyện xảy ra trước kia lão đã nhớ lại. Thế nhưng một nghịch lý xảy ra đối với lão là, cơ thể hiện tại lại không có linh căn, khiến cho lão không thể tiếp tục tu luyện được.

Ý trí sinh tồn, không khuất phục với cơ thể hiện tại, Tụy Đống đã dựa vào trí nhớ và tài trí của mình tạo ra nhiều sự bí ẩn, thu phục nhân tâm chờ đợi và tìm kiếm cơ hội khôi phục lại tu vi của ngày xưa.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, lão đã phải chờ đợi rất nhiều năm nhưng không có kết quả. Đang trong lúc tuyệt vọng ngồi chờ chết thì lão gặp được Diệp Khôn, hắn đã đem lại cho lão một hy vọng đáng quý mà lão đã phải chờ đợi mấy chục năm qua.



“Nguyên lai sự thực là như vậy, nhưng ta vẫn còn một điểm chưa hiểu là, tại sao lão biết ta sẽ đến và để cho những người của Tụy Dương Thôn coi ta là ân nhân cứu mạng của họ? Còn nữa tại sao ông lại biết ta là người mà ông đang cần?” Diệp Khôn bây giờ mới hiểu thực hư câu chuyện như thế nào, hóa ra toàn bộ là kế hoạch của Tụy Đống bày ra để lừa người.

“Tất nhiên là ta đã mê hoặc lừa bọn họ từ trước rồi, việc ta biết ngươi là người cần tìm thực ra cũng rất đơn giản. Mặc dù ta không còn khả năng như trước nhưng những bí thuật tu tiên trước kia ta vẫn còn nhớ rõ, ta chỉ cần động tay chân ở trên đôi câu đối phía trước cổng trào là có thể biết ngay.” Tụy Đống tự đắc ý thong thả nói.

“Thảo nào khi ta nhìn vào đôi câu đối đó liền bị một hấp lực rất quỷ dị lôi kéo làm cho tâm thần ta trấn động, khiến cho ta không tự chủ được mà làm theo. Nhưng phải công nhân lão đúng là một người thông minh, bày mưu tính kế rất sâu xa.” Diệp Khôn thầm thở dài, sắc mặt hơi trầm xuống nói.

“Nếu nói thông minh thì ta thực không bằng ngươi, chỉ cần thi triển Thôi Dẫn Tâm Thuật lên đó thì bất kỳ người tu tiên nào chỉ cần dưới Trúc Cơ khi nhìn phải cũng sẽ chịu ảnh hưởng thôi.” Tụy Đống mỉm cười tỏ vẻ không dám nhận lời khen của Diệp Khôn.

“Thôi Dẫn Tâm Thuật? Quả nhiên là như vậy, tu vi của ta còn thấp nên bị ảnh hưởng, còn bằng hữu của ta là người thường nên không bị. Nói vậy thì lão chính là vị tiền bối đột nhiên xuất hiện giải vây cho nhân sĩ võ lâm trong câu chuyện, và cái rương kia chẳng qua là cạm bẫy do lão bày ra mà thôi.” Diệp Khôn ngẫm lại sự việc đã xảy ra lúc trước tâm tình bất định nói.

“Đúng vậy! Tất cả là mọi chuyện là như vậy, hiện tại thì ngươi đã minh bạch hết rồi đấy. Chỉ là ta vẫn có một điểm nghi vấn muốn hỏi lại ngươi.” Tụy Đống ngẩng mặt nhìn Diệp Khôn thản nhiên nói.

“Ồ? Lão muốn hỏi gì?” Diệp Khôn hơi kinh ngạc hỏi.

“Làm thế nào ngươi biết ta có liên quan tới người tu tiên?” Tụy Đống âm trầm hỏi.

“Vốn dĩ ta cũng không biết, nhưng nhờ vào Tiểu Bạch nên ta đã nghi ngờ, đến khi mắc bẫy lão và bị Huyết Chú Định Thân trận giam cầm nên ta mới dám chắc lão có liên quan tới người tu tiên. Đáng kinh ngạc hơn khi biết rõ lai lịch của lão, không nghĩ tới trước kia lão lại là người tu tiên thực thụ.” Diệp Khôn tỏ vẻ thành thật nói.

“Quả nhiên đúng như ta dự đoán, tiểu hầu bên cạnh ngươi chính là linh thú của ngươi. Cũng may lúc này nó không có ở đây, nếu không sẽ bị nó phá hỏng đại sự của ta mất.” Tụy Đống nghe Diệp Khôn nói vậy thì thoáng giật mình, lão thầm kêu may mắn vì hắn đã mắc lừa không để cho Tiểu Bạch đi cùng.

“Ồ? Lão nói như vậy thì rất có thể Huyết Chú Định Thân trận này chỉ có thể khắc chế được một người. Không biết Tiểu Bạch có tìm được cách vào trong này không, mình phải nghĩ cách kéo dài thời gian thêm mới được.” Nghe Tụy Đống nói vậy, tinh quang trong mắt Diệp Khôn chợt lóe lên, hắn thầm tự nhủ trong lòng, hy vọng Tiểu Bạch sẽ tới kịp để giải cứu hắn thoát khỏi chỗ này.

“Ài! Coi như số của ta xui xẻo nên mới gặp lão, một điều cuối cùng ta muốn biết là, lão dùng Huyết Chú Định Thân trận này để chế ngự ta rốt cuộc thì lão muốn làm gì ta? Theo ta nghĩ, nếu lão muốn tiếp tục tu tiên trong thi thân thể của lão không có linh căn, chẵng nhẽ lão muốn…” Diệp Khôn thở dài một tiếng, trong đầu hắn nghĩ tới đâu thì nói tới đó, bất chợt hắn nghĩ tới điều gì đấy vội trợn mắt nhìn Tụy Đống á khẩu không nói được nữa.

“Ha ha. Còn làm gì nữa, tất nhiên là mượn cơ thể này của ngươi dùng rồi.” Tụy Đống cuồng tiếu một trận rồi bật người đứng dậy nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui