Nghịch Thiên Vận Mệnh

Hai chữ "ban hôn" như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Phó Huyền. Trái tim hắn như bị bóp nát, vỡ vụn. Hắn nhìn Hoa Yên Vũ bằng ánh mắt không thể tin, môi mấp máy chẳng nói nên lời. Hiện tại thế giới của Phó Huyền như đang dần sụp đổ, một loạt bóng mờ kí ức chạy lướt qua rồi biến mất không dấu vết.

"Con không phải yêu ta sao?"

Cố nghẹn lại đau đớn cùng mất mát trong lòng. Phó Huyền giọng khàn khàn, khó khăn lên tiếng. Hắn muốn xác nhận một lần nữa tình cảm Cửu Ca dành cho mình.

"Câu trả lời còn quan trọng sao? Cho dù Ca nhi yêu phụ hoàng thì làm được gì? Tự dằn vặt, tự mình ôm thứ tình cảm không có kết quả rồi một mình đau khổ sao? Con mệt rồi, thật sự rất mệt. Vậy nên xin người thực hiện nguyện vọng của Ca nhi."

Hoa Yên Vũ thở dài, cười khổ nhìn hắn. Ánh mắt ấy, giọng nói ấy khiến Phó Huyền có cảm tưởng y sẽ biến mất, mãi mãi không còn ở bên hắn. Tâm trạng rối như tơ vò, Phó Huyền không thể kìm nén được mà nói ra lời trong lòng mà bấy lâu luôn suy nghĩ.

"Ca nhi, con nghe ta nói. Không phải một mình con yêu phụ hoàng. Bản thân ta cũng yêu con, yêu một cách điên cuồng. Ca nhi, con là người đầu tiên và duy nhất khiến trái tim ta rung động, không một ai khiến ta phải nhún nhường. Chỉ Ca nhi là ngoại lệ."

"Vậy Thẩm Hàn, người không phải yêu cậu ta sao?"

"Thẩm Hàn, ta và tên đó không có gì cả!"_Phó Huyền ngay lập tức phủ nhận.

"Cái thai thì sao? Cậu ta nói là của người."

"Không phải của phụ hoàng. Ta một chút cũng chưa chạm vào thân thể cậu ta. Chuyện phong vị cho Thẩm Hàn cũng chỉ bất đắc dĩ. Là phụ hoàng phải trả ơn cho một người. Gã vì bảo vệ ta mà chết trên chiến trường. Nguyện vọng cuối cùng muốn ta phong vị rồi bảo hộ cho người yêu cùng con gã. Vốn định trở về ta sẽ nói chuyện này với con, không ngờ Thẩm Hàn dám nói bậy như vậy."

"Con tin người được không?"

"Thiên tử không nói dối."

Hoa Yên Vũ vẻ mặt thành khẩn, người nhìn vào sẽ chỉ thấy sự thống khổ cùng mù mịt đong đầy trong mắt. Nhưng chỉ có trời mới biết Hoa Yên Vũ đang cố nhịn như thế nào mới không ôm lấy người trước mặt này. Y làm sao không biết cái thai kia là của ai. Trong nguyên tác, vào đúng thời điểm này Thẩm Hàn có ân ái với một vị tướng quân rồi mang thai trong khi đang yêu đương với Phó Huyền. Sau đó còn bắt hắn đổ vỏ. Nhưng có lẽ do y xuyên đến, mọi chuyện hơi bị đảo lộn một chút về tình tiết. Một điều chắc chắn, đứa bé này không phải của hắn. Hoa Yên Vũ chỉ là muốn dựa vào chuyện này ép Phó Huyền nói ra tình cảm của bản thân mà thôi.

Hiện tại đại công cáo thành! Y nháy mắt với tiểu Lan từ đầu đến giờ vẫn đứng bên giường, ra hiệu cho nàng ra ngoài. Lúc này mới sụt sịt ngả vào lòng Phó Huyền.

"Phụ hoàng, người cũng yêu Ca nhi thật sao?"

"Trẫm yêu Ca nhi hơn bất cứ điều gì."

Phó Huyền vừa nói vừa giúp Hoa Yên Vũ lau đi nước mắt còn đọng trên mi. Ân cần mà nâng niu. Coi như trong cái rủi, hắn lại có thể cảm nhận sự quan trọng của y đối với bản thân, cũng dứt khoát bày tỏ được tình cảm của mình. Sau này sẽ không phải mỗi ngày đều lo y bỏ lại hắn nữa.

Hoa Yên Vũ ngay lập tức cười thật tươi, lôi miếng bánh giấu từ nãy đến giờ nhét vào miệng hắn. Y như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà nói đủ điều. Không khí lại trở về ấm áp như trước kia.

"Phụ hoàng, muốn hôn hôn."

Hoa Yên Vũ ôm má Phó Huyền, chăm chú nhìn môi hắn. Biểu cảm hết sức mất liêm sỉ khiến hắn không khỏi bật cười. Phó Huyền không e dè một chút nào, kéo mạnh y vào cái hôn cháy bỏng. Bàn tay giữ chặt gáy Hoa Yên Vũ, lưỡi xâm nhập vào khoang miệng ấm nóng. Triền miên, ôn nhu, chứa đựng cả một loại tình cảm to lớn.

Y mặt đỏ bừng, đôi tay trắng nõn vòng lên cổ hắn. Đôi mắt mông lung nhìn thẳng người yêu. Y phục xộc xệch tuột đến ngang vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng nốt chu sa đỏ chói ngay vai phải.

"Thật đáng yêu."

Phó Huyền nét mặt tối xầm nhìn chằm chằm chu sa tuyệt đẹp kia. Hắn chưa từng thấy thứ gì đáng yêu mà cuốn hút như vậy. Nó như mời gọi hắn tiến tới, khinh bạt người nọ.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được, Phó Huyền cúi đầu hôn lên dấu chu sa trên đôi vai trần của Hoa Yên Vũ. Khoái cảm bất ngờ tấn công khiến y mở lớn mắt, nặng nề rên rỉ thở dốc. Khóe mắt tràn ra giọt lệ trong suốt.

Phó Huyền bị hình ảnh này khiến toàn thân cứng đờ. *** *** vốn đã ***** **** càng lớn hơn một vòng. Ánh mắt hung ác bất cứ lúc nào cũng có thể ăn sạch sẽ, nuốt trọn Hoa Yên Vũ vào bụng.

"Huyền......... "

"Hửm? Con nói gì?"

"Huyền, em khó chịu quá! Mau lên đi."

Phó Huyền đen mặt nhìn tiểu yêu nghiệt đang rơi vào bể tình trước mặt. Hắn cắn chặt răng, cố gắng nhịn lại ý định thao người nọ.Hắn kéo lại y phục giúp Hoa Yên Vũ, không cam lòng lên tiếng.

"Ca nhi còn nhỏ quá, hiện tại chưa được."

Chưa được cái con mẹ ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui