Nghịch Thiên Vận Mệnh

Hoa Yên Vũ không hiểu tại sao anh chồng y kiếp này lại định lực kiên định như thế. Cho dù y mấy lần cố ý quyến rũ hắn, làm đủ mọi trò để cùng hắn lăn giường, Phó Huyền vẫn một mực từ chối. Hỏi lí do chỉ nói "Ca nhi còn nhỏ, ta sợ làm con đau." Nghe có nực cười không?

Y bắt đầu nghi ngờ tên này có vấn đề về chỗ đó rồi đấy. Ây! Nếu mà như vậy thì chết mất. Không được suy diễn linh tinh đâu. Hoa Yên Vũ ngay lập tức xóa tan cái suy nghĩ điên khùng của bản thân ra khỏi đầu. Kệ vậy, để xem tên đó nhịn được bao lâu.

"Ca nhi, con suy nghĩ gì mà ta đến cũng không biết?"

Hoa Yên Vũ giật mình, vừa ngẩng đầu đã thấy ngay khuôn mặt phóng đại vô cùng tiêu soái của nam nhân. Y vui mừng mà hôn lên môi hắn một cái

"Ca nhi nghĩ khi nào phụ hoàng mới đến thăm con."

Phó Huyền nghe y nói, khóe môi nhếch lên một đường. Tâm trạng rất tốt. Hắn khoác lại áo choàng cho Hoa Yên Vũ, bồng y vào trong điện, vừa đi còn không quên trêu chọc y.

"Gì đây? Mới không thấy một canh giờ đã không chịu được rồi sao? Hay là mỗi lần thượng triều phụ hoàng lại mang theo con nhỉ?"

Ý kiến không tồi chút nào a~ Hoa Yên Vũ đôi mắt sáng lên, chăm chú nhìn hắn. Nhưng sau đó lại nghĩ đến mỗi lần thượng triều đều phải dậy sớm, rồi còn nghe mấy lão già nhạt nhẽo ca đủ điều về chính sự. Nghĩ thôi đã không chịu nổi. Y ỉu xìu cọ cọ đầu lên ngực hắn.

"Sao vậy?"

Phó Huyền nhìn biểu cảm thay đổi một cách chóng mặt của bảo bối, chân mày khẽ nhíu lại. Hắn không thích nhìn y cau có. Phó Cửu Ca của hắn chỉ cần mỗi ngày vui cười, âu lo gì hắn cũng sẽ giải quyết giúp y.

"Phụ hoàng, Ca nhi ghét lên triều lắm, không đi đâu. Người chỉ cần mỗi ngày đều đến đây là được rồi. Nếu người bận Ca nhi cũng có thể tự mình đến Thái Dương điện."

"Ừ, ta sẽ không để con phải chờ đâu."

"Phụ hoàng, ta muốn sinh con cho người."

Hình như có gì sai sai. Mà thôi kệ đi, y chẳng quan tâm đâu.

"Chưa đến lúc. Ca nhi ngoan, đợi hai năm nữa thôi."

Phó Huyền nói với y cũng như nhắc nhở bản thân. Hắn nhất định phải kiên nhẫn. Đến lúc Ca nhi đủ khả năng đón nhận, cho dù y từ chối hắn cũng chẳng mềm lòng đâu.

----------------

"Thẩm Hàn, ngươi nên biết thân biết phận một chút. Không phải chỉ mang long thai là muốn làm gì thì làm đâu."

Hoa Yên Vũ nhân lúc Phó Huyền có buổi triều muộn liền đến ngự hoa viên dạo chơi. Không ngờ vừa chân trước đặt đến cửa viên, bên trong đã vang lên tiếng nói đầy tức giận của Minh Phi. Dường như nàng vừa bị Thẩm Hàn chọc cho một trận rồi.

Trò vui thì sao có thể thiếu y được. Đặc biệt là do hai người này làm trò thì càng không thể.

"Minh Phi, tỷ là đang khinh thường mẫu tử bọn em?"

Thẩm Hàn đối với nàng không hề kiêng dè, vô cùng vênh váo mà hướng Minh Phi lên tiếng. Cậu ta còn không quên xoa chiếc bụng đã hơi nhô lên một chút của bản thân khiến nàng như điên lên.

"Tao nói cho mày biết, một cái thai không lay chuyển được gì đâu. Mày chưa nghe sự tích của Phó Thiên sao? Cẩn thận không con chưa chào đời đã phải chết đấy."

Hoa Yên Vũ nghe nàng nói, suy nghĩ một lúc mới biết Phó Thiên chính là ngũ hoàng tử đã sớm mất. Đứa trẻ này từng là kẻ được Phó Huyền chú ý vì đầu óc thông minh. Không ngờ lên 5 tuổi đột nhiên nhiễm phong hàn rồi qua đời. Nhưng có lẽ mọi chuyện không đơn thuần như vậy rồi.

"Tỷ nghĩ có thể sao?"

"Đừng nghĩ có Phó Cửu Ca chống lưng, sớm muộn gì nó cũng phải chết thôi."

"Mày!"

"Ta lại không biết mình chết sớm như vậy đấy. Ai nha, Thẩm thượng thị thật biết nói đùa."

Hoa Yên Vũ bước đến bên cạnh Minh Phi, vô cùng thân thiết mà khoác tay nàng ta. Minh Phi cũng rất phối hợp mà để yên cho y. Ai nói nàng ta đang ở thế bí chứ.

"Thẩm Hàn a, không ngờ ngươi lại mau kết thai như vậy đấy. Lăn bao nhiêu lần, nói ta nghe xem?"

"Chuyện này, ta không nhớ đâu. Nếu Thập hoàng tử muốn biết thì nên đi hỏi phụ hoàng người."_Thẩm Hàn không chút xấu hổ nói ra lời này. Hoa Yên Vũ nghe mà kinh tởm thay. Đúng là loại con người không biết liêm sỉ.

"Ngươi chơi bao nhiêu hiệp phụ hoàng ta làm sao mà biết được. Oan uổng cho người quá nha."

"Ngươi có ý gì?"_Thẩm Hàn lập tức đanh mặt.

"Ta nói gì ngươi tự biết. Đừng để cái bản tính đáng khinh của ngươi ảnh hưởng đến phụ hoàng ta. Nếu Phó Cửu Ca ta còn nghe được thì đừng trách!"

Hoa Yên Vũ hung ác nhìn Thẩm Hàn. Ánh mắt khiến cậu ta bất giác rùng mình lùi lại. Y cũng chẳng để ý nữa mà xoay người rời đi.

"Phó Vân Ca, ngươi đừng quên thân phận của bản thân."

"Ta không quên đâu, cả chuyện ngươi đã làm, một chút cũng khắc trong dạ."

Những ngày yên ổn của Thẩm Hàn chỉ có thể chấm dứt ở đây thôi. Cứ chờ mà xem, kịch hay còn ở phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui