Phụng Vĩ Lạc quả thực không dám tin vào mắt mình, hôm nay không phải là ngày nàng đại hôn ư? Sao nàng lại quần áo lộn xộn tỉnh dậy ở trước cổng thành thế này?
Cúi đầu xuống nhìn bộ dạng của mình, nửa thân dưới vẫn ổn, đang mặc một chiếc quần lót, còn nửa thân trên ngoài một cái áo yếm ra thì chỉ có một tấm voan mỏng màu đỏ.
Dưới tấm voan mỏng, làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện, da thịt đầy vết tím bầm, cũng tương đối rõ ràng.
Tình huống thế này nếu như ở thời hiện đại thì tuyệt đối không có vấn đề gì to tát, thậm chí còn được bảo vệ, nhưng đây lại là thời cổ đại! Là thời cổ đại phải giữ thân thể cực kỳ nghiêm khắc, ngoài mặt và tay ra thì không được hở chỗ nào!
Mà đây vẫn chưa phải là việc nghiêm trọng nhất, việc nghiêm trọng nhất là nàng còn đang bị mọi người vây quanh đứng nhìn bộ dạng này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phụng Vĩ Lạc cố gắng nhớ lại sự việc đã xảy ra gần đây, ngoài việc hôm nay nàng được gả cho Thất thái tử đương triều, Đông Lăng Tử Lạc ra thì không có chuyện gì cả...!
"Tiểu, tiểu thư, xảy ra...!đã xảy ra chuyện gì vậy, Uyển Âm, Uyển Âm sợ quá...", bên cạnh, tiểu nha hoàn tóm chặt lấy y phục của Phụng Vĩ Lạc, ánh mắt đầy vẻ sợ sệt và bất lực, dường như chỉ cần gió thổi nhẹ cũng sẽ ngã vậy.
Bộ dạng đó còn yếu ớt hơn mấy phần so với tiểu thư Phụng Vĩ Lạc này.
Đã xảy ra chuyện gì? Nàng cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Phụng Vĩ Lạc quét mắt nhìn một vòng đám người xung quanh, ánh mắt lóe lên một mạt tinh quang, rồi qua loa vỗ vỗ nha hoàn bên cạnh: "Không sao".
Miệng nói không sao nhưng Phụng Vĩ Lạc lại biết rõ, chuyện hôm nay rất phiền phức, hơn nữa chắc chắn có người cố ý làm vậy.
Nàng là một cô nương mồ côi cha mẹ mất sớm, nhưng lại là vị hôn phu của Thất hoàng tử đương triều, người không muốn nàng xuất giá có rất nhiều.
Dù sao nàng và Thất hoàng tử ngoài là một nam một nữ ra thì không có bất cứ điểm xứng đôi nào, ở thời kỳ quan trọng môn đăng hộ đối này, nàng không với tới được Thất hoàng tử.
Phải biết rằng trước ngày hôm qua, chủ nhân của thân thể này chẳng phải đã gặp tai nạn ngoài ý muốn rơi xuống nước mà chết sao? Không thì làm sao có thể xuất hiện nàng của hiện tại.
Phụng Vĩ Lạc hơi nheo mắt lại, giấu đi sự sắc bén trong ánh mắt.
Bất kể là ai cũng không thể không thừa nhận rằng thủ đoạn này quá tàn nhẫn.
Ở thời đại trinh tiết còn quan trọng hơn mạng sống này, vứt nàng quần áo xộc xệch ở trước cửa thành chẳng phải là muốn lần nữa bức chết nàng sao...!
Đã hại chết Phụng Vĩ Lạc gốc chưa đủ, giờ nàng xuyên không tới còn muốn hại thêm lần nữa ư?
Phụng Vĩ Lạc siết chặt nắm tay, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng quét một lượt đám người xung quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau tránh ra!"
Muốn nàng chết ư? Không dễ dàng vậy đâu, nàng không phải là Phụng Vĩ Lạc trước đây nữa, yếu ớt nhu nhược, hễ nghĩ không thông là tự sát, thân làm nữ quân y ưu tú nhất của thế kỷ 21, đối mặt với bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào nàng đều có dũng khí sống tiếp...!
Người vây xem bị Phụng Vĩ Lạc quát cho giật mình, lũ lượt lùi lại, ngờ vực không hiểu bàn tán:
"Người này là ai vậy..."
"Đúng thế, là cô nương nhà nào mà vừa sáng sớm ngày ra đã ở đây rồi..."
"Các ngươi nhìn bộ dạng của nàng ta kìa, trên cổ trên mặt đó...!chắc chắn là nữ tử thanh lâu rồi..."
"Nữ tử thanh lâu? Chắc không phải đâu, nhìn giống tiểu thư đại gia hơn?"
"Tiểu thư đại gia mà thế này ư, sáng sớm tinh mơ đã ở đây? Ha ha, ngươi nhìn thân thể trắng ngần kia đi, còn cả những vết tích trên người, đêm qua chắc đã chịu không ít thương yêu đấy...", một đại thúc tướng mạo bỉ ổi biến thái nói.
"Thật muốn sờ thử quá!"
"Không biết bao nhiêu tiền một đêm, đây đúng là tuyệt sắc mà, gương mặt tuy không phải dạng xinh đẹp động lòng người nhưng khí chất thì ăn đứt, một gái lầu xanh mà lại giống với khuê tú đại gia.
Ha ha ha, nữ nhân kiêu ngạo thế này mà nằm ở dưới người thì không biết có cảm giác gì..."
"Ha ha ha, ngươi nằm mơ đi, giá tiền chắc chắn rất cao..."
Khốn nạn, đám người này dựa vào cái gì mà dám chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra những lời dung tục như vậy với nàng...!
Phụng Vĩ Lạc tức giận đến mức nghiến răng, nhưng lí trí lại nói với nàng rằng hiện tại không phải là lúc quan tâm những chuyện này.
Liếc nhìn cổ của mình, nàng phát hiện ra da thịt đang bị lộ liễu ra ngoài, quả nhiên như đám người nói, đầy vết hôn đến tím bầm.
Dáng vẻ này cho dù nàng có an toàn trở về thành thì chuyện sau đó cũng không phải là việc mà một cô nhi như nàng có thể chịu đựng được.
"Thủ đoạn thật lợi hại, đã ném ta ra ngoài cổng thành rồi còn khiến ta trong bộ dạng này, thế này bảo ta làm sao về thành đây", đôi mắt Phụng Vĩ Lạc tóe lửa, nàng lúc này hận nỗi không thể giết người mà thôi.
Xuất giá hay không xuất giá cũng chẳng sao, nhưng chiếc túi điều trị trí năng mà quân đội mới nghiên cứu ra đã xuyên không cùng nàng tới lần này vẫn còn ở trong Phụng phủ.
Thứ đồ đó đừng nói là ở thời kỳ cổ đại, mà ngay đến trong thời kỳ hiện đại cũng không dễ dàng gì làm ra được một bộ.
Nàng tuyệt đối phải lấy được món đồ đó.
Nhưng hiện tại xem ra không có cách nào lấy được, thứ đang chờ đợi nàng vào thành chắc chắn rất khắc nghiệt.
Phụng Vĩ Lạc tức đến nỗi muốn giết người.
Quá đáng ghét, nếu như để nàng biết được là tên khốn nạn nào hại nàng ra nông nỗi này thì nàng nhất định sẽ dùng dao phẫu thuật để chăm sóc hắn, gọt từng thớ thịt trên người hắn xuống...!
Hai mắt tức giận trợn trừng lên, hồng y tung bay, Phụng Vĩ Lạc khoảnh khắc này giống như một đóa hoa Man Chu Sa, kiêu kỳ nhưng không ủy mị, xinh đẹp nhưng không tầm thường.
Đám người vây lại xem hai mắt mở to hết cỡ, có vài kẻ to gan còn tiến lên định đưa tay ra chạm vào nàng...!
Phụng Vĩ Lạc vẫn chưa phản ứng lại thì tiểu nha hoàn bên cạnh như phát điên, đứng chắn trước người Phụng Vĩ Lạc:
"Tránh ra, tránh ra, tiểu thư nhà ta là thiên kim quan gia, không phải hạng tiện dân như ngươi có thể chạm vào, mau tránh đường ra, bằng không sẽ tống hết các ngươi vào đại lao".
Có người trong đám đông vừa nghe vậy liền cười hô hố lên nói: "Tiểu thư quan gia? Xí, đúng là tiểu thư quan gia thật à..."
"Không sai, tiểu thư nhà ta chính là...", tiểu nha hoàn kiêu ngạo nghênh ngang ưỡn ngực định nói, không hề có chút e dè, hoàn toàn không giống như nha hoàn được giáo dục trong gia tộc lớn.
"Im miệng", Phụng Vĩ Lạc lấy lại tinh thần vào đúng lúc này, kéo nha hoàn trước mặt ra sau người, hung hăng trừng mắt lườm nàng ta một cái.
Nha đầu này còn chê hai người chủ tớ vẫn chưa đủ mất mặt ư! Phải khiến mặt mũi của ba đời tổ tông nhà nàng mất sạch mới toại nguyện à!
"Tiểu...", tiểu nha hoàn sợ hãi, tim đập thình thịch như bay.
Tiểu thư, tiểu thư không phải đã biết gì rồi chứ?
"Đừng để ta nghe thấy ngươi nói nữa, bằng không ta sẽ bán ngươi đi", Phụng Vĩ Lạc đe dọa, sự sắc bén trong ánh mắt khiến nha hoàn sợ hãi quỳ xuống xuống đất.
"Vâng, vâng, tiểu thư", tiểu nha hoàn sợ hãi hoảng hốt trả lời..