Bản thiết kế chiếc váy dạ hội mà Nhâm Mạn Kỳ đưa ra thử thách chính là thứ khiến Lý Phong ban nãy đứng trầm ngâm rất lâu trong phòng một mình, đủ biết độ quan trọng của nó đối với mọi người là như thế nào, vậy mà Nhâm Mạn Kỳ lại đem nó ra làm đề tài cho Lang Phi, tới đây ai cũng thấy rõ sự bất hợp lí về độ khó trong thử thách này.
Cao An Ngụy không nhịn được phải lên tiếng:
"Chị Mạn Kỳ, chị làm vậy là không công bằng, rõ ràng đây là câu hỏi mà cả phòng chúng ta những người chuyên môn còn không thể tìm được câu trả lời, chị đổi câu hỏi khác đi..."
Nhâm Mạn Kỳ không quan tâm, cô ta vốn muốn Sở Lang Phi phải mau chóng cút khỏi công ty này càng sớm càng tốt, chỉ cần thấy bộ dạng thảm hại của cô ấy cũng đủ khiến ả vui vẻ đến nhường nào.
Vì vậy cô ta liền ngồi vắt chéo chân, đắc ý cong đôi môi được tô bằng màu son đậm, đưa ngón trỏ lên chỉ vào Lang Phi:
"Không có quy định hạn chế câu hỏi ở đây, nếu như cô không tìm được điểm nhấn, lập tức rời khỏi đây, và đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cô một lần nào nữa.
Còn Cao An Ngụy, nếu thích thì có thể đi cùng với Sở Lang Phi, tôi không níu kéo."
Trước sự im bặt của cả gian phòng chỉ còn lại âm thanh tích tắc của đồng hồ đang đếm từng phút, Cao An Ngụy bước tới trước mặt Nhâm Mạn Kỳ, đây là lần đầu tiên cô thấy bản thân mình thật dũng cảm.
"Được, tôi sẽ đi cùng cô ấy, tôi không muốn làm việc ở một nơi không có sự công bằng, luôn tìm cách chèn ép, ức hiếp người không có sức phản kháng như chị!"
Mấy nhân viên khác cho rằng Cao An Ngụy bị điên, cô ta chỉ vì một người mới mà lại ngu ngốc từ bỏ công việc tốt như vậy, dù sao thì trước giờ bọn họ cũng luôn cho rằng Cao An Ngụy không được bình thường, đều cùng một loại với Sở Lang Phi.
An Ngụy nắm lấy tay Lang Phi, ánh mắt kiên quyết:
"Chúng ta đi thôi Lang Phi."
Sở Lang Phi nãy giờ đứng im một chỗ không nói không rằng, lúc này mới cười với Nhâm Mạn Kỳ:
"Ai nói với chị là tôi không có câu trả lời?"
Nhâm Mạn Kỳ nhíu mày, ra tư thế mời:
"Được, ngoan cố lắm, vậy tôi sẽ đứng một bên xem cô biểu diễn, chỉ sợ lát nữa rời đi càng mất mặt hơn!"
Sở Lang Phi đi đến trước tấm bản vẽ thiết kế, chầm chậm đưa tay chỉ vào chiếc đầm dạ hội, ngước mắt nhìn biểu hiện của đám nhân viên đang vô cùng hóng hớt.
"Chiếc đầm dạ hội ánh trăng này, không phải chỉ thiếu một điểm nhấn, mà còn có rất nhiều chỗ bất hợp lý."
Nhậm Mạn Kì ngắt lời:
"Nói bừa, ai ở đây cũng xác nhận bản vẽ này rất tinh xảo và chỉnh chu, chỉ là vẫn chưa có điểm nhấn đặc biệt để mọi người phải công nhận nó là bộ váy dạ hội của năm."
Sở Lang Phi huơ tay:
"Chị để tôi nói hết cái đã."
Nói rồi cô chỉ vào phần tay áo:
"Tôi được biết, người mẫu cho sự kiện ra mắt bộ váy dạ hội ánh trăng là nữ người mẫu Linda Crise, cô ấy là một người có vóc dáng đặc biệt hoàn hảo đến từng bộ phận trên cơ thể, do đó việc để phần tay áo dài đến cổ tay sẽ che đi phần ưu điểm về cánh tay mượt mà của cô ấy.
Tiếp theo, chúng ta nói đến, đây là một chiếc đầm dạ hội, phần ren ở bên dưới váy thật sự rất vướng víu, lại khiến chiếc váy trở nên cổ điển, mà yêu cầu đặt ra là một chiếc váy hiện đại, hoàn toàn mới mẻ.
Cuối cùng, điểm nhấn của chiếc váy, chính là ở phần hông, chúng ta nên tô xuyến thêm một vài cánh hoa từ chất liệu voan mỏng, và phần voan sẽ kéo dài từ eo cho tới đuôi váy, nó tạo nên sự huyền bí và cuốn hút mọi ánh mắt của mọi người từ sự mới lạ này."
Tất cả những người họ nghe xong một loạt diễn thuyết, miệng chữ a mồm chữ ô há hốc không tin nổi, Cao An Ngụy nở nụ cười tươi rói ôm lấy Lang Phi mừng rỡ.
"Lang Phi, không ngờ cậu lại giỏi tới như vậy nha, chỉ bằng giả thuyết nhưng tớ có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó rồi."
Nhâm Mạn Kỳ tuy rằng bất ngờ, nhưng đương nhiên không cam tâm để Lang Phi được nước, cau mày:
"Có vậy thôi sao? Đúng là những lập luận vớ vẩn, giờ thì cô có thể rời khỏi đây được rồi, cùng với đứa bạn thân thiết của cô ấy."
"Dựa vào đâu cô cho rằng những điều tôi nói là vớ vẩn?!"- Lang Phi tức giận vì sự vô lý của người này.
Nhâm Mạn Kỳ cười nham nhở:
"Dựa vào tôi là trưởng phòng ở đây, lời tôi nói là tất cả đấy."
"Thật ngang ngược, tôi không ngờ trưởng phòng thiết kế và sáng tạo lại ngang ngược đến như vậy, lời của cô gái này nói ban nãy quả thực rất chính xác." - Chàng trai với khuôn mặt điển trai đi đến, anh ta có một khuôn mặt đẹp không kém cạnh chủ tịch Lý, cười cười, hai tay đút vào túi quần.
Nhâm Mạn Kỳ vừa thấy người này, vội cúi đầu, những nhân viên khác cũng vậy, Lang Phi cũng chào theo phong trào chứ thật ra không biết anh ta là ai.
Tuy nhiên, có một điều cô chắc chắn: thân phận người đàn ông này không hề tầm thường.
"Anh Trạch Dương, anh trở về rồi sao?"
Anh ta gật đầu, liếc mắt nhìn Sở Lang Phi.
"Cô từ đâu có được những ý tưởng đó?"
Sở Lang Phi nghiêm túc đáp:
"Tôi là tự mình suy nghĩ."
Nghiên Trạch Dương chân mày đậm nhướng lên, từ nãy giờ ở bên ngoài anh đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, khẽ gật đầu:
"Tôi thấy cô quả thật có sự sáng tạo, cô nói không hề sai, vì vậy cho nên cô được giữ lại ở công ty."
Nghiên Trạch Dương là em trai cùng cha khác mẹ của Lý Phong, anh ta bốn năm trước đã dời ra nước ngoài sinh sống, hiện tại đột nhiên xuất hiện ở đây khiến mọi người ai nấy đều kinh ngạc không tin vào mắt mình.
"Còn nữa, tôi đã trở lại làm tổng giám đốc của mọi người, vì vậy đừng gọi thẳng tên của tôi."
Nhâm Mạn Kỳ vẫn không cam lòng:
"Tổng giám đốc, cô ta không được, cô ta là một đứa không có học vấn, vì sao lại được làm ở đây chứ? Như vậy chẳng phải hạ thấp những nhân viên ở đây sao?"
Nghiên Trạch Dương nhìn Lang Phi, lại nói:
"Tôi cần, không phải là học vấn, mà là thực lực, tôi không thể đem bằng cấp của các người rao bán được, hiểu không? Được rồi cứ quyết định như vậy."
Nói rồi anh ta bước đến chỗ Lang Phi đang đứng, nói:
"Người có thể được đặc cách vào công ty LP, chắc chắn chỉ có thể do vị chủ tịch Lý của chúng ta can thiệp vào, cô chắc không phải có quan hệ mờ ám với anh ấy chứ?"
Lang Phi vừa định cảm ơn anh ta thì cảm thấy câu hỏi vừa rồi bị xúc phạm, thẳng thừng đáp:
"Quan hệ mờ ám? Tôi không hiểu anh đang nói gì, thậm chí từ khi vào công ty tới bây giờ, tôi chỉ vừa gặp anh ta lúc sáng."
Nghiên Trạch Dương khẽ cười gật đầu sau đó không nói gì nữa, bỏ đi.
Nhâm Mạn Kỳ không thể nói thêm gì đành ôm một bụng tức tối làm việc, còn Cao An Ngụy chốc chốc lại chòm qua Lang Phi, cô ấy khen Lang Phi quả là giỏi giang, còn khều vai cô:
"Cậu biết không, tổng giám đốc là anh em cùng cha khác mẹ với chủ tịch Lý, có điều quan hệ của họ không hề tốt đẹp gì, chỉ cần nhìn vào tên họ của cả hai cũng đủ biết, một người họ Lý, một người họ Nghiên."
Lang Phi nghe tới tên Lý Phong, đột nhiên có hơi tò mò, hỏi thêm:
"Vì sao quan hệ lại không tốt đẹp?"
Cao An Ngụy lắc đầu:
"Nếu là anh em cùng cha khác mẹ không thân nhau cũng là bình thường, còn tình tiết bên trong thì chỉ có người trong cuộc mới rõ được."
"Ò"
Sở Lang Phi cũng đành kìm nén đi lòng hiếu kì của mình.
Giờ ăn trưa lại tiếp tục là hộp cơm cà rốt của chủ tịch, khiến cô từ một người có tinh thần ăn uống trở nên giống như đang ốm nghén trong thời gian gần đây, ăn vài muỗng cơm đã ngán đến tận cổ.
"An Ngụy, tớ nghe tổng giám đốc Nghiên nói rằng, chỉ có chủ tịch Lý mới có quyền xen vào việc quản lý nhân viên, vì vậy ngày mai tớ sẽ gặp anh ta để hỏi rõ."
Cao An Ngụy đang ăn nghe nói xong ho sặc sụa:
"Ái nhì?...!Ậu ói nhật ả?" (Cái gì? Cậu nói thật hả?)
Lang Phi gật đầu.
"Thật đó...".