Nghịch Thiên

Trên núi Võ Đang, Trương Tam Phong, Ân Lê Đình một trước một sau chậm rãi bước đi. Trăm bậc thềm đá uốn lượn mà lên, cuối tầm mắt là bách xanh tùng biếc ẩn hiện trong sương trắng lãng đãng.

“Lê Đình.”

Ân Lê Đình dừng chân, thấp giọng đáp: “Có đệ tử.”

“Từ khi nàng đi ngươi vẫn mất hồn mất vía. Cứ vậy mãi, ngươi định sống như thế nào?”

Ân Lê Đình bị sư phụ nói đúng tâm sự, không khỏi cúi đầu ngập ngừng: “Đệ tử…”

“Có một vài chuyện trước sau vẫn khiến ta không yên lòng. Tuy Kỷ Hiểu Phù thiên tư thông minh, nhân phẩm hơn người, quả thực rất xứng đôi với ngươi. Nhưng chấp niệm(1) trong lòng nàng rất lớn, thời điểm mấu chốt hành động bất kể hậu quả. Nếu có chút sai lầm, lập tức sẽ đi vào ma đạo. Nàng sắp là thê tử của ngươi, tất nhiên ngươi cần phải khuyên nhủ.”

“Đệ tử đã hiểu.”

“Vậy là tốt rồi. E rằng ngoài ngươi ra, lời của người ngoài nhất định nàng không nghe lọt tai. Lê Đình à…” Trương Tam Phong quay đầu nhìn Ân Lê Đình, đáy mắt mang theo ý cười, “Dựa vào tính tình của ngươi, chẳng phải sau này thê tử bảo sao liền nghe vậy ư?”

“Sư… sư phụ!” Ân Lê Đình đỏ mặt.

“Ha ha…” Trương Tam Phong thấp giọng cười ra tiếng. Hắn quá rõ ràng tính cách của đệ tử. Có nàng kia bên cạnh, sau này phiền toái sẽ giảm đi rất nhiều. Đang định dặn thêm vài câu, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, rõ ràng là đệ tử đời thứ ba của bổn môn. Lát sau Ân Lê Đình cũng nghe được, cảm thấy kinh ngạc.

Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, một tiểu đạo đồng lau mồ hôi chạy đến trước mặt hai người, thi lễ nói: “Đệ tử bái kiến thái sư phụ, lục sư thúc. Đại sư bá mời lục sư thúc xuống gặp.”

Ân Lê Đình nhìn sang Trương Tam Phong, thấy hắn khẽ gật đầu.

“Vậy đệ tử xin đi.”

Ân Lê Đình dùng khinh công bay đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Một đường chạy vội vài dặm, Ân Lê Đình mặt không đỏ thở không gấp đứng trước mặt Tống Viễn Kiều. Chợt nhìn thấy Kỷ La Y bên cạnh, một tia bất an nổi lên từ đáy lòng.

“Ân lục hiệp.” Kỷ La Y mở một cái bao nhỏ ra, bên trong là chín cây trâm có kiểu dáng khác nhau, “Tỷ tỷ nhờ người đưa thứ này cho ta, bảo ta lập tức lên núi Võ Đang ở một thời gian, không thể đi về phía Tây, không biết có dụng ý gì?”

Ân Lê Đình thấy ngân trâm vốn đã kinh hãi, bây giờ nghe Kỷ La Y nói xong càng thêm bất an. Cây trâm này à vật tùy thân của Vân Hi, chỉ dùng khi cứu mạng, đã bao giờ rời khỏi người nửa ngày? Lần này lại muốn Kỷ La Y đem lên Võ Đang, hay là nàng xảy ra chuyện gì?

“Lúc ta xuống núi tỷ tỷ vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng sư phụ —— ta đã trở thành môn hạ của Nga Mi —— sư phụ vẫn muốn nàng theo chúng ta xuống núi tìm ‘Kim mao sư vương Tạ Tốn’ nào đó. Ân lục hiệp, Bối sư tỷ nói với ta rằng tỷ tỷ căn dặn rất vội vã, nhưng nhất thời ta chưa thể tìm tỷ tỷ để hỏi cho rõ ràng. Ngươi có biết nguyên nhân bên trong không?”

Còn là do Bối Cẩm Nghi, người luôn thân thiết với Vân Hi truyền lời?

Ân Lê Đình cực kỳ bối rối, hận không thể lập tức tìm Vân Hi để hỏi rõ ràng. Ngay sau đó, hắn liền bẩm báo với Trương Tam Phong, lẻ loi cô quạnh đi đến Nga Mi. Cũng không nghĩ tới Vân Hi xuống núi đã lâu, trên Nga Mi nào còn người ở? Đường đường Ân lục hiệp của Võ Đang lại hành động như tên ngốc, tất nhiên là vì quá kích động hoảng sợ.

Mà Vân Hi, vẫn đang bị cảm xúc vui mừng khôn xiết cùng sợ hãi nghi ngờ dày vò tinh thần, một thân bệnh nặng dễ dàng bị Dương Tiêu bắt đi.

“Ngươi có ăn hay không?”

Vân Hi không thèm để ý tới sự uy hiếp của Dương Tiêu, lạnh lùng nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, mồ hôi ướt đẫm áo trong.

Làm sao bây giờ?

“Muốn tuyệt thực? Tốt! Ta muốn xem ngươi có thể cầm cự được bao lâu!” Dương Tiêu tức giận đến nghiến răng. Từ Lúc cùng Phạm Dao bước vào giang hồ, thanh danh ‘Tiêu Dao nhị tiên’ liền truyền bá khắp nơi. Ngoài võ nghệ siêu tuyệt cùng kiến thức sâu rộng, dung mạo tuấn mĩ cũng khiến không ít nữ tử say mê. Cho dù thi thoảng gặp một vài người tính tình cứng rắn, cũng sẽ không thờ ơ như nàng. Chẳng lẽ nử tử này đúng là huyền băng vạn năm không tan chảy trên Thiên sơn hay sao?

Ở giữa vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân,(2) đây là mục đích không đổi của hắn.

Xem ra Diệt Tuyệt sư thái quả thực cũng có thủ đoạn, nuôi dưỡng được một đệ tử như vậy. Nữ tử này hiển nhiên có vị trí không thấp trong phái Nga Mi. Nếu mình cưỡng ép nàng, không biết lão ni cô kia có tức giận đến mức như Cô Hồng Tử, ôm hận chết đi hay không?

Ý niệm trong đầu rốt cuộc không kiềm nén được. Dương Tiêu vươn hai ngón tay điểm huyệt đạo trên người Vân Hi, bóp chặt hàm dưới của nàng, kéo gương mặt tái nhợt tinh xảo lại gần, “Huyệt đạo của ngươi bị chặn, không thể động đậy. Không nghe lời như vậy, chẳng lẽ không sợ nợ phong lưu của ta lại dày thêm một tầng sao?”

Mãn nguyện nhìn thấy sợ hãi dâng lên trong mắt phượng, Dương Tiêu thoáng vừa lòng.

“Dương tả sứ.” Từ khi chào đời tới nay, lần đầu tiên thanh âm của Vân Hi phát run, “Vì sao ngươi cứ quấn quít lấy ta không tha?”

“Không có lý do,” vẻ mặt Dương Tiêu hờ hững, “Chỉ tò mò đệ tử do Diệt Tuyệt lão ni dạy dỗ, ngươi lại khác biệt với các nữ tử trên đời mà thôi.”

Đáng chết!

Chưa khi nào Vân Hi thống hận sư phụ của mình là Diệt Tuyệt sư thái như bây giờ, càng thêm thống hận chính mình không phải là người của thế giới này.

Dương Tiêu nhấc tay chạm lên tóc Vân Hi, rút bạch ngọc trâm xuống. Thứ cài tóc dùng từ nhỏ đã giao cho Kỷ La Y, nàng đành dùng tạm ngọc trâm. Một đầu tóc đen không bị ràng buộc rũ xuống, làm nổi bật làn da trắng mềm như tuyết của nàng, dung nhan tự nhiên mà kinh diễm. Tuy Dương Tiêu từng gặp không ít nữ tử tuyệt sắc, lúc này cũng không khỏi kinh ngạc than lên một tiếng.

“Không tô điểm phấn son mà vẫn có thể mỹ mạo như vậy, quả nhiên hiếm thấy.” Dương Tiêu khen ngợi. Vân Hi lại hận không thể dùng kiếm rạch mặt, khiến cho chính mình trở nên giống dạ xoa!

Vân Hi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, ngoài miệng không đáp một câu, lưu chuyển chân khí trong cơ thể. Dường như Dương Tiêu phát hiện khác thường, cười nói: “Muốn giải huyệt không dễ dàng đến thế… Kỷ cô nương, ta khuyên ngươi một câu, dù ngươi có là trò giỏi của Diệt Tuyệt lão ni, cũng không thể trốn thoát khỏi tay ta đâu.” Câu cuối cùng tràn đầy ngạo khí, không hề để phái Nga Mi vào mắt, khó trách Cô Hồng Tử bị hắn chọc tức chết.

Vân Hi không để ý tới hắn, chỉ chuyên tâm lưu chuyển nội lực.

Dương Tiêu thấy một người nói chuyện không hề thú vị, liền vươn tay kéo vạt áo của Vân Hi xuống. Điều khiến hắn ngoài ý muốn là, sau cử chỉ đùa giỡn nho nhỏ, cặp mắt phượng xinh đẹp kia không hề hiện lên hoảng sợ mà chỉ chứa tĩnh mịch tuyệt vọng, tựa như mờ mịt khôn cùng đã bao phủ hết thảy. Mặc dù ánh mặt trời giữa ngày chiếu rọi chói mắt, Dương Tiêu vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Ánh mắt thật gay gắt! Không biết nếu nơi đó mang nhu tình như nước, liệu có thể mạnh mẽ đoạt hết hồn phách nam tử trong thiên hạ hay không?

Trong lúc Dương Tiêu suy nghĩ, Vân Hi đã giải hết huyệt đạo bị phong bế, dùng toàn lực thoát khỏi người hắn. Dương Tiêu tức giận với theo, kéo Vân Hi ép giữa chính mình và bàn ăn.

“Nội lực của ngươi không kém, vì sao lại không đỡ được mấy chiêu của ta? Xem bản lĩnh ngươi cũng có thể tương đương như đại đệ tử đời thứ tư của Nga Mi là Tĩnh Huyền, có lẽ còn mạnh hơn nàng một chút, nhưng cớ sao chưa từng lộ diện trên giang hồ?”

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Vân Hi kinh hãi rối rắm, nào còn tâm trí trả lời? Hành động này chỉ khiến Dương Tiêu càng thêm phẫn nộ. Từ khi hắn sinh ra tới nay, chưa bao giờ bị một nữ tử khinh thường đến thế.

Rốt cuộc… rốt cuộc phải làm sao mới thoát đi được? Chẳng lẽ thật sự phải chờ mấy tháng sau ư? Nàng không thể mang theo đứa nhỏ rời đi, càng không chịu được người trong thiên hạ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường! Vị hôn thê bị người chà đạp, đó là loại nhục nhã nặng nề cỡ nào? Còn cả phái Võ Đang, phụ thân, huynh trưởng cũng sẽ trở thành trò cười.

Đáng giận! Nếu từ nhỏ siêng năng luyện võ, làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh như bây giờ?! Nếu thân thể sớm khôi phục, làm sao phải chịu kết cục như thế! Nếu… nếu mình sớm biết…

Tuyệt vọng cùng cảm giác bất lực sớm tước đoạt đi năng lực phán đoán của Vân Hi. Theo bản năng, nàng vươn tay lần về phía sau, đụng phải trường kiếm vốn bị quăng ở một bên.

“Sao, muốn động thủ với ta?” Dương Tiêu cười lạnh một tiếng, “Chỉ sợ ngay cả sư phụ ngươi cũng phải luyện thêm hai mươi năm! Chẳng qua bây giờ rảnh rỗi, ta không ngại chơi đùa với ngươi một lúc.” Lùi về phía sau vài bước, buông tay đang kiềm chế Vân Hi, Dương Tiêu cười như sói nhìn thấy con mồi, “Cho ta xem võ công phái Nga Mi đã ‘tinh tiến’ đến đâu rồi.”

Vân Hi chống kiếm đứng lên, ý niệm điên cuồng chợt lóe qua. Nàng nhìn cửa sổ phía sau Dương Tiêu, tính toán khoảng cách, vào khoảnh khắc đối phương vẫn chưa nói hết liền lách qua người hắn, xoay tay đưa kiếm.

Dương Tiêu thầm khen một tiếng. Ngoài cửa sổ là bến sông lớn, hành động này của nàng mặc dù có thể xem là liều lĩnh, nhưng cũng là biện pháp chạy trốn duy nhất. Chẳng qua, phái Nga Mi ở lâu trên núi cao, thường không biết bơi, vậy mà nàng vẫn lớn mật đến thế!

Dương Tiêu xuất thủ đẩy văng trường kiếm, phi thân lên ôm lấy nàng: “Bây giờ, ta sẽ không cho ngươi trốn nữa!” Cô nương này rất thú vị, chi bằng cứ giữ lấy nàng trước, sau đó sẽ nghĩ cách đối phó.

Điều Vân Hi đánh cuộc chính là bản tính tự phụ cùng phong lưu của Dương Tiêu.

Cảm thấy người phía sau kề sát, Vân Hi không chần chừ xoay trường kiếm về, dứt khoát đâ vào bụng của chính mình.

Trường kiếm phá thân, không ngoài dự đoán xuyên qua Dương Tiêu phía sau.

“Ngươi…” Bất trắc lần này quá đột ngột, dù võ công Dương Tiêu có cao tới đâu cũng tránh không kịp. Đưa tay bẻ gãy đoạn trường kiếm trước bụng mình, liên tiếp lui về phía sau vài bước mới rút mũi kiếm ra.

Vân Hi cũng rút ra đoạn kiếm trong cơ thể, trên gương mặt tái nhợt hiện lên nét vui mừng.

“Dương tả sứ.” Vân Hi chịu đau, nói chậm từng chữ, “Nghe nói Dương tả sứ văn võ toàn tài, liệu có hiểu biết về y thuật không?”

“Có biết một chút.” Có vị ‘Y tiên’ Hồ Thanh Ngưu bên cạnh, dù hắn không học cũng hiểu được vài phần.

“Tốt, vậy hẳn Dương tả sứ biết rõ, miệng vết thương tuyệt đối không được chạm vào nước?” Vân Hi cười đến tàn nhẫn, cảm thấy bản thân sắp không thể hít thở.

“Ngươi muốn… Tốt tốt tốt, hôm nay ta thừa nhận, không thể tưởng được Nga Mi còn có một nữ tử như vậy, càng không thể tưởng được Nga Mi còn có một kiếm pháp tuyệt tình như vậy.” Dương Tiêu hiển nhiên đau không nhẹ, cũng tức giận không nhẹ.

“Không.” Vân Hi phủ nhận, “Đây là kiếm pháp Võ Đang.”

“Võ Đang?!” Dương Tiêu cười to, không ngờ ảnh hưởng đến miệng vết thương, mày kiếm nhíu chặt, “Ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi sao? Trương chân nhân của Võ Đang yêu thương đồ tử đồ tôn như thế nào, sao có thể nghĩ ra loại kiếm pháp hai bên cùng chết như thế này? Nhưng còn ngươi, không tiếc từ bỏ tính mạng cũng muốn rời đi, chẳng lẽ ta không đáng để ngươi nhìn đến vậy ư? Hoặc là, ngươi có người trong lòng, dù chết cũng không thay đổi?” Khi nhắc tới Diệt Tuyệt sư thái, hắn rõ ràng ẩn ý khinh miệt, nói tới Trương Tam Phong lại mang vài phần kính trọng.

Quả nhiên… Quả nhiên…

Vân Hi ôm ngực quỳ xuống, từ sâu trong linh hồn truyền đến cảm giác xé rách khiến nàng hận không thể chết ngay lập tức. Nếu lúc trước vẫn còn hơi nghi hoặc, giờ phút này cũng phải thừa nhận sự thực rõ ràng: Quả nhiên, quả nhiên mình chính là Kỷ Hiểu Phù mà trước nay tìm hồi lâu không thấy!

Khiến Dương Tiêu bị thương, trốn khỏi nơi này, ngăn cản Dương Bất Hối ra đời, quả nhiên… quả nhiên đã bị trừng phạt!

“Không…” Vân Hi cố há miệng để thở, “Không chỉ là người trong lòng, chàng… còn là vị hôn phu của ta. Ta không lừa ngươi, Dương tả sứ, đây là kiếm pháp Võ Đang.” Là kiếm pháp Võ Đang chàng vì ngươi nghĩ ra.

“Thật không? Không biết đó là loại nam tử như thế nào, có thể khiến ngươi ái mộ như thế? Còn kiếm pháp Võ Đang này… tên nó là gì?”

“Chàng… chàng sao?” Vân Hi khẽ cười, dường như tất cả đau khổ đã tan thành sương gió, chỉ còn lại hạnh phúc đang nắm chặt trong tay, “Khiêm nhường trong sáng, nghĩa hiệp ôn nhu.”

“Còn ngươi, Dương Tiêu, trong lòng ta ngươi không bằng nửa phần của chàng.”

“Chiêu này, có tên là: Thiên địa đồng thọ!”

Nàng thành công, không những lừa được Dương Tiêu phong lưu thành tính nổi lên ý chiếm đoạt, kéo mình lại ôm chặt, hơn nữa nhờ vào chênh lệch chiều cao mà tránh khỏi chỗ yếu hại trên cơ thể, khiến đối phương trọng thương.

Dương Tiêu đã điểm mấy đại huyệt trên người để cầm máu, nghiêng ngả đi về phía Vân Hi: “Thật không? Ta đây càng muốn xem, là ta không bằng hắn, hay hắn không bằng ta?”

Vân Hi lảo đảo đứng dậy, đẩy cửa sổ thả người rơi xuống. Dương Tiêu không kịp kéo nàng, thấy nữ tử này dù chết cũng không nguyện thất thân cùng hắn liền cảm thấy kinh sợ.

Có điều… “Khiêm nhường trong sáng, nghĩa hiệp ôn nhu?” Dương Tiêu đè lên miệng vết thương, nảy sinh tò mò, “Không biết là dạng nam tử nào, mới có thể được nàng khen ngợi như thế?”

*

Chú thích:

(1) Chấp niệm: Suy nghĩ cố chấp khó có thể thay đổi đối với một người hoặc sự việc nào đó.

(2) Ở giữa vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân: Tương tự như câu ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui