[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Trời vừa sáng, Cố Tích Triều giúp Thích Thiếu Thương xin nghỉ, đồng thời chịu trách nhiệm tất cả các công việc của lớp trưởng.

Hôm đó thành phố S lại có thêm một ca bệnh, hai ca nghi ngờ bệnh.

Đến chiều nhà trường ra thông báo, yêu cầu các sinh viên tạm thời không được rời khỏi trường ra ngoại thành, về phần có phong tỏa hay không vẫn còn chưa có kết luận.

Thực ra nhân lúc sáng sớm trường chưa kịp ra thông báo xin phép ra ngoại thành không chỉ có Thích Thiếu Thương, trong lớp còn có 2 bạn nữ nhà ở ngoại thành, các cô sợ sau khi phong tỏa sẽ không về nhà được, cho nên phải thừa dịp về thăm người nhà.

Những ngày này, Cố Tích Triều ngoại trừ đi học, chính là vượt qua bằng hội họp, họp học viện xong lại họp hội học sinh, hội học sinh họp xong lại tới họp trong lớp, họp trong lớp xong lại mở họp Ủy ban hội, các cuộc họp mở ra đều chỉ nói về một vấn đề.

Rốt cuộc cũng đối phó xong với các cuộc họp liên hoàn, Cố Tích Triều ôm một túi lớn đựng khẩu trang, nhiệt kế quay về, chia cho mỗi người một cái khẩu trang, mỗi ký túc xá một cái nhiệt kế. Trường đề nghị các sinh viên khi ra ngoài tốt nhất nên đeo khẩu trang, mỗi ngày trước khi ngủ đo nhiệt độ cơ thể một lần, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Nhưng vào giai đoạn đầu, các sinh viên chịu làm theo đề nghị của trường vốn ít nay càng thêm ít. Cho dù sars đã gần ngay trước mắt, nhưng cách xa trung tâm thành phố của họ nên khi đó họ vẫn ôm một tâm lý may mắn —— Chuyện xui xẻo thế này hẳn sẽ không rơi trúng đầu mình nhỉ.

Buổi tối, Cố Tích Triều tới hội sinh viên giúp hội trưởng Lý sắp xếp tài liệu trước, rồi mới dùng máy tính trong văn phòng gởi email, nội dung là giúp đỡ một công ty gia đình nọ ở ngoại thành phiên dịch tiếng Anh, tiếp theo viết bản thảo cho tập san của trường, máy tính của văn phòng, không cần tiết kiệm dùm, ai bảo trường keo kiệt vậy, trong ký túc xá không bắt dây mạng.

Sau đó quay về ký túc xá, đầu tiên hỏi có điện thoại kiếm cậu không, sau khi nhận được câu trả lời “Không có” cảm thấy hơi mất mát, thuận tiện dựa lên giường đọc sách.

Kỳ thật ngày hôm nay trôi qua rất phong phú, bên cạnh thiếu người om sòm cũng rất yên tĩnh.

Chỉ là có chút nhớ anh —— Chạy xe đạp, đi đường quả thật rất mệt.

Đến tận giờ tắt đèn, điện thoại vẫn không hề vang lên.

Cố Tích Triều đột nhiên nhớ lại ngày đó cậu dặn anh rất nhiều điều, nhưng lại quên mất bảo anh nhớ kỹ phải gọi điện thoại về.

Tên ngốc này! Chút chuyện nhỏ đó mà cũng cần người khắc nhắc nhở sao?

Cố Tích Triều trong lòng mắng anh một câu, rồi ngã đầu ngủ.

Nửa giờ sau, Cố Tích Triều bò dậy, xoay người mở đèn ngủ, mở cuốn nhật ký ra, viết:

“Thứ hai, ngày 28 tháng 4 năm 2003, trời quang

Dịch sars kéo đến, Thiếu Thương đi rồi......”

Ngày 29, thành phố S vừa mới xác nhận một trường hợp nhiễm bệnh, hai trường hợp nghi ngờ.

Chủ nhiệm lớp lại triệu tập họp lớp, lần nữa nhấn mạnh các sinh viên chú ý sức khỏe, nhất thiết đừng để sinh bệnh, nhất thiết đừng chạy loạn. Còn nói phải uống nhiều rễ bản lam đại loại thế để phòng ngừa bị cảm.

Nghe thế, Cố Tích Triều lập tức phản bác, rễ bản lam không thể tùy tiện dùng bậy, ăn nhiều sẽ bị dị ứng.

Sinh viên toàn lớp đều kỳ quái nhìn cậu, sao cậu lại biết?

À, ông chú bà thím hàng xóm tôi là bác sĩ, là họ nói, rễ bản lam có thể dùng để phòng cảm mạo, nhưng không nên dùng quá thường xuyên.

Ngực đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, tựa như bị gì đó ngăn chặn, khí không thể xuyên qua.

Nhìn qua vị trí trống cạnh mình, thói quen quả thật là điều đáng sợ, người cũng đã không còn, còn giữ chỗ gì chứ? May mắn không có mua dư một phần điểm tâm.

Một ngày trôi qua vẫn bận rộn như trước, một người làm chuyện hai người, quả nhiên vất vả.

Ngày trước vẫn là người kia vất vả, mình có phải hơi quá đáng hay không?

Tên ngốc kia, tại sao mình đưa ra nhiều yêu cầu quá đáng như vậy, anh đều có thể cười nói được?

Buổi tối, mỗi lần điện thoại vang lên một tiếng, cậu liền không khỏi run lên, cảm giác hy vọng dâng lên rồi lại tiêu tan tệ hại.

Về sau vào lúc Tiểu Tứ cầm điện thoại nói với cậu “Tìm cậu nè”, cậu gần như muốn nhảy qua giật lấy điện thoại.

Là Thôi Lược Thương.

Khóe miệng vừa mới cong lên đã xìu xuống.

Anh, nghe anh nói chuyện hình như tâm tình không được tốt.

—— Không có, anh tốt lắm.

Anh gạt người, anh rõ ràng chính là tâm tình không tốt, hì, có phải anh Thiếu Thương lại chọc giận anh không?

—— Không có! Không biết cậu ta chết ở xó nào rồi!

À, hóa ra anh vì chuyện này mà giận! Chẳng lẽ anh Thiếu Thương đi chọc ghẹo em nào không để ý tới anh?

—— Này, em tôn trọng chút được không? Em có thể suy nghĩ chuyện đứng đắn hay không!

Thực ra anh Thiếu Thương rất thích anh, em nhận ra mà.

—— Đừng nói bậy, em tưởng rằng ai cũng giống như em với Thiết Thủ sao!

Em cùng cậu ấy thế nào!! Anh đúng là không thành thật! Thực chất anh cũng thích anh Thiếu Thương có phải không?

—— Anh......

“Thứ ba, ngày 29 tháng 4 năm 2003, trời quang

Tôi thích cậu ấy sao? Tôi...... có thể...... thích cậu ấy sao?......”

Ngày 30, thành phố S đã xác nhận ba trường hợp nhiễm bệnh, một trường hợp nghi ngờ.

Tốc độ truyền nhiễm virus vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Không còn ai dám chạy ra ngoại thành nữa, ngoan ngoãn ở trong trường học, mạng nhỏ ưu tiên hàng đầu.

Nhà trường truyền ra tin tức xác thực, từ ngày 1 tháng 5 bắt đầu phong tỏa.

Chợ nhỏ cùng siêu thị lại dấy lên phong trào tranh mua, người đông ngùn ngụt, buôn bán thịnh vượng trăm năm khó gặp, nhưng sắp tới, họ sẽ chẳng còn việc để làm.

Cố Tích Triều không tham dự lần tranh mua này, vì lần trước những thứ Thiếu Thương mua cho cậu vẫn còn nguyên bao bì chưa đụng tới.

Dù sao thì trường học nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thiếu thốn vật tư, tranh mua thật ra là không cần thiết.

Hôm nay, chủ nhiệm lớp lại công bố một tin tức gần như khiến tất cả sinh viên chuyên ngành tiếng Anh phấn khởi —— Vì sars, cuộc thi chuyên ngành tiếng Anh cấp bốn dự kiến diễn ra vào tháng 5 sẽ hoãn lại!

Chuyên bốn là ác mộng của không ít sinh viên tiếng Anh, qua không được chuyên bốn sẽ không lấy được bằng đại học. Mà học kỳ này vẫn luôn bị bao phủ bởi ám ảnh dịch SARS, mọi người chẳng còn mấy lòng dạ để đi học, có thể hoãn lại là chuyện tốt không thể tốt hơn nữa.

Mọi người hoan hô reo hò vui sướng muôn phần như trút được gánh nặng, chỉ thiếu không hô to “sars vạn tuế!”.

Nhưng Cố Tích Triều hoàn toàn không có chút phấn chấn nào, chuyên bốn có hoãn lại hay không cũng không ảnh hưởng tới cậu, chỉ có những sinh viên trước nay đối với việc học tập biếng nhác mới có thể cảm thấy như nhận được đại xá, tỷ như Thích Thiếu Thương —— Đáng tiếc anh vẫn chưa biết tin tức tốt này.

Phải phong tỏa, vậy sinh viên còn ở bên ngoài phải làm sao giờ? Cố Tích Triều hỏi chủ nhiệm lớp Tiểu Triệu.

—— Nhà trường sẽ thông báo họ không cần quay về.

Không cần quay về?!

—— Phải, nhưng nếu họ muốn về, nhà trường cũng không đồng ý, an toàn quan trọng nhất!

Vậy họ không cần đi học không cần thi không cần học phần sao?

—— Chuyện này...... Nhà trường tự có phương pháp giải quyết. Tiểu Triệu tươi cười quỷ dị.

Ý tại ngôn ngoại, thời kì đặc biệt, tình huống đặc biệt, đối xử đặc biệt, nói rõ ra chính là, những sinh viên về nhà không quay lại trường có thể không lên lớp không thi cử thoải thoải mái mái nằm nhà cũng có thể đạt được học phần!

Quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!!

Thích Thiếu Thương nếu nghe được tin tức này nhất định vui tới chết! —— Cố Tích Triều suy nghĩ, anh nhất định không muốn quay về!

Nhưng Thích Thiếu Thương đi đã gần ba ngày rồi, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian một chút tin tức cũng không có, chẳng lẽ......

Cố Tích Triều không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, người kia trước nay không thiếu vận khí tốt, nhất định, nhất định không có việc gì.

Chỉ cần anh không có việc gì, không về thì không về vậy.

—— Tiểu Cố a, Thích Thiếu Thương không có để lại cách liên lạc với nhà cô em ấy, em có biết không? Tôi muốn gọi điện thoại thông báo những chuyện đại loại như phong tỏa sinh viên bên ngoài. Thầy Tiểu Triệu hỏi.

Em không biết.

—— Không biết? Không phải em rất thân với em ấy sao?

Em thật sự không biết. Em cũng rất muốn biết đây!

Vì sao lúc trước mình hỏi cũng không hỏi qua? Thật đáng chết......

Trong trường cả ngày đều rất náo nhiệt, một đêm trước khi phong tỏa, quả thật —— giống như lễ mừng năm mới —— Đổ xô đi mua vật tư sinh hoạt, chúc mừng chuyên bốn hoãn lại, tới tiệm net bida phòng KTV tổ chức tiệc tạm biệt cuối cùng,...... Cả đàn cả lũ rộn rộn ràng ràng khắp nơi —— Không khí như vậy quả thật cùng khủng bố trắng SARS không hòa hợp chút nào.

Còn có người phóng khoáng lạc quan giải thích SARS thành Smile And Retain Smile, mặc kệ mọi người đối mặt chính là tai họa cực khổ thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể rời xa tươi cười.

Ngấm ngầm sợ hãi, ngấm ngầm rơi lệ, chúng ta nhìn thấy tối đa vẫn là mọi người kiên cường, lạc quan cùng can đảm.

Cố Tích Triều lại cách ly khỏi nơi náo động này.

Thời tiết càng ngày càng nóng cậu lại cảm thấy lạnh lẽo.

Một ngày dài như một năm —— Hóa ra tư vị cô đơn là thế này đây!

—— Vào trước lúc anh rời đi, cậu chưa bao giờ từng cảm nhận được.

“Thứ tư, ngày 30 tháng 4 năm 2003, trời quang

Thiếu Thương, Thiếu Thương, Thiếu Thương......”

Ngày 1 tháng 5, phong tỏa —— nghỉ học, nghỉ học —— phong tỏa, quả thật là nghịch lý.

Ngày nghỉ kéo dài như vậy, lại không thể đi đâu, còn gì chán hơn thế nữa!

Tiểu Cố, điện thoại sắp bị cậu trừng ra hai lỗ thủng rồi!

Tiểu Cố, cậu cứ ngồi bất động vậy hoài sắp biến thành hòn vọng phu rồi!

Lão Đại, ta cảm thấy Tiểu Cố hình như căn bản không hề nghe chúng ta nói chuyện.

Thích Thiếu Thương đang làm gì? Nhiều ngày vậy rồi mà một cú điện thoại cũng không gọi về, có thể nào......

Câm miệng!!!

Cố Tích Triều! Cố Tích Triều! Mục Cưu Bình kéo cao giọng xông tới, tôi tìm được số điện thoại nhà cô của Đại đương gia rồi, may mà không ném tờ giấy này!

Người nào đó bình thường đầu gỗ con ngươi đảo hai vòng, nhảy dựng lên khẩn cấp giật lấy tờ giấy.

Lúc điện thoại kết nối, Cố Tích Triều nghe thấy nhịp tim của mình nhanh hơn bình thường.

“Tít —— Tít ——” điện thoại reng hơn mười tiếng, vẫn không có ai bắt máy, tay cầm điện thoại của Cố Tích Triều hơi run, tim giống như từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục vậy.

Quên đi, có lẽ anh theo bác tới bệnh viện rồi. Cố Tích Triều chậm rãi buông ống nghe, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói vội vàng có vẻ hơi mệt mỏi, “Alô?”

Một chữ này lập tức kéo Cố Tích Triều từ địa ngục quay về nhân gian, “Thiếu Thương!” Vội vàng gọi cái tên đã mặc niệm mấy ngày qua, trong lòng thở mạnh, tạm thời trút được gánh nặng.

“Tích Triều?!” Giọng nói bên kia cũng đặc biệt hưng phấn, “Làm sao cậu biết......” Thích Thiếu Thương muốn hỏi cậu làm sao biết được số điện thoại này, nhưng chưa kịp nói thì đầu bên kia ——

“Thích Thiếu Thương!!! Cậu là con nít ba tuổi sao? Đi nhiều ngày như vậy rồi mà một cú điện thoại cũng không biết gọi về!!! Việc nhỏ như vậy cũng muốn người khác dạy sao chứ!!! Cậu có biết tôi...... Tất cả mọi người chúng tôi đều rất lo lắng cho cậu hay không! Nếu cậu xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói với nhà trường thế nào! Cậu...... cậu......” Cố Tích Triều nổi trận lôi đình phát tiết hờn dỗi đã nghẹn trong lòng mấy ngày nay, càng mắng càng cảm giác mặt đang dần nóng rần lên, hổn hển, lòng nóng như lửa đốt nói ra những lời như vậy, chẳng phải đang rõ ràng nói cho đối phương hay cậu đang nhớ anh nhớ tới phát điên sao? Cố Tích Triều bỗng dưng không nói tiếp được nữa.

Người ở đầu kia điện thoại còn cố tình muốn đổ dầu vào lửa, “Tôi không sao, Tích Triều, nếu cậu nhớ tôi thì cứ nói thẳng nha, việc gì vòng vo vậy chứ?”

“Thích! Thiếu! Thương!” Cố Tích Triều túng quẫn tới mặt đỏ bừng, “Tôi cho cậu hay, từ nay trở đi, cậu không cần quay về!” Nói xong, “Cạch” đập điện thoại xuống.

Người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện, nhưng trên thực tế, họ thật sự là —— rất mắc cười! Thích Thiếu Thương đã đi được mấy ngày rồi, nhìn không được tiết mục như “vợ chồng son” cãi nhau của hai người kia, thật đúng là quá nhàm chán.

Chưa tới mười giây, điện thoại lại reng, Cố Tích Triều ngồi ở trên giường không nhúc nhích, những người khác cũng không dám cử động.

Chuông điện thoại kiên trì không ngừng reng, khiến mọi người lòng đầy sợ hãi, cuối cùng, “Mục Cưu Bình! Cậu đi tiếp đi!” “Đương gia” của Đại đương gia lên tiếng, “Đi nói với Đại đương gia của cậu thông báo từ nhà trường.”

Mục Cưu Bình nghe lời tiếp điện thoại, nói với Đại đương gia trường học đã phong tỏa, chuyên bốn hoãn lại, anh không cần quay về không cần đi học không cần thi cử lại vẫn có thể đạt được học phần......

“Thật sao?!! Trên đời này có chuyện tốt vậy sao!!! Ha ha ha ha ——” Thích Thiếu Thương cố tình nói rất lớn tiếng, cười đến cực kỳ khoa trương, anh biết hiệu quả “lậu âm” điện thoại của ký túc 728 cực tốt.

Quả nhiên ai đó đang sinh hờn dỗi giống y con thỏ con vểnh tai lên.

“Nói vậy, Đại đương gia anh không định về sao?” Mục Cưu Bình rầu rĩ nói, “Gặp lãnh đạo nhà trường nói cầu tình, nói không chừng có thể về đó!”

“Tôi sợ tôi mà về thì ai đó sẽ lóc xương tôi mất, tôi vẫn nên ngoan ngoãn nán lại nhà cô làm con sâu gạo, không lên lớp không thi cử, lai càng không cần làm cu li cho ai đó, ha ha ha ——” Thích Thiếu Thương lại tiếp tục cười khoa trương, “Thần tiên cũng không tiêu dao bằng tôi!!!”

Cố Tích Triều ba bước rút còn hai bước đi qua giật lấy ống nghe, “Thích Thiếu Thương, cậu cứ tiếp tục tiêu dao đi! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cậu, nếu không tôi sẽ lóc xương cậu!”

“Cạch!” Bi ai thay cho điện thoại a

Thích Thiếu Thương ngày đầu tiên vào nội thành trước hết là tới bệnh viện thăm người cô đang nằm viện chuẩn bị phẫu thuật, sau đó mới về tiểu khu của nhà cô, bảo vệ thấy anh là từ ngoài tới, nói gì cũng không cho anh vào, sợ anh mang theo virus SARS đến, sau đó trải qua đàm phán, nhân viên quản lí khu vực mới đồng ý để cho anh vào ở tại khu cách li, cũng cảnh cáo anh không được chạy lung tung. Trong căn phòng nhỏ dùng để cách li căn bản không có điện thoại. Cứ vậy, anh ban ngày ở bệnh viện chăm sóc người bệnh, điện thoại của bệnh viện anh không dám sờ, an toàn quan trọng nhất, giữ cái mạng nhỏ này mới có thể quay về gặp Tích Triều, tối khuya mới quay về khu cách li đánh một giấc, cửa hàng dọc đường đi đều đã đóng cửa, muốn mượn điện thoại cũng không được, thẻ IC, 200 cũng đã sớm dùng hết.

Thật chất Thích Thiếu Thương chính là có chút ý đồ riêng, anh rất muốn biết, nếu mình biến mất khỏi cậu vài ngày, người kia sẽ có phản ứng thế nào?

Có thể giống như anh, nhớ mong như thủy triều, đứng ngồi không yên, một ngày như một năm?

Sau ba ngày bị cách li, bảo vệ rốt cục thả cậu về nhà cô, vừa vào nhà liền nhận được điện thoại của Tích Triều.

Khoảnh khắc đó, anh xác định anh cược thắng.

Tuy rằng ngoài miệng Cố Tích Triều không nói, nhưng anh nghe ra lo lắng của cậu cùng...... vướng bận.

Vì thế Thích Thiếu Thương quyết định, vô luận thế nào, anh đều phải nghĩ cách quay về trường.

“Thầy Tiểu Triệu, em thật sự không thể về sao? Thầy nghĩ cách dùm em được không?” Thích Thiếu Thương ở trong điện thoại vô cùng đau xót cầu xin.

“Thiếu Thương à, thầy cũng rất muốn em quay về, trong lớp nhiều chuyện vậy...... Nhưng đây là quy định của nhà trường, thầy cũng hết cách!” Trong giọng nói của Tiểu Triệu lộ ra vẻ đành chịu chân thật.

“Nhưng thầy, em thật sự rất muốn trở về đi học a! Đại học là đại dương văn hóa, điện phủ tri thức, em là một sinh viên, sao có thể lưu lạc ngoài trường học vô công rồi nghề chơi bời lêu lỏng, thầy, thầy sao có thể tước đi quyền học tập của em chứ?!!” —— lên án.

“Cái này......”

“Thầy, tình hình bệnh dịch ở ngoại thành ngày càng nghiêm trọng, chẳng lẽ nhà trường mặc kệ sống chết của sinh viên chúng em sao? Chúng em cũng có nhân quyền! Em là sinh viên của trường, em đóng học phí cùng phí ký túc xá, dựa vào đâu không cho em về!” —— đe dọa.

“Nhưng......”

“Thầy, trong trường nhiều việc khiến thầy bận rộn như vậy, không có em giúp thầy, thầy nhất định vất vả lắm, thầy để cho em về đi!” —— dụ dỗ.

“Vậy...... Phía nhà trường thầy sẽ nói giúp em, còn lại tùy quyết định của nhà trường, em tốt nhất nên đi tìm hội trưởng Lý của hội học sinh, không phải em rất thân với cậu ấy sao?”

“Được, được, thầy em yêu thầy chết mất!”

“Tiểu Thích? Cái gì? Cậu muốn về đây? Tại sao? Các sinh viên khác còn ước gì được ở nhà hưởng thụ!” Hội trưởng Lý kinh ngạc hỏi.

“Hội trưởng Lý, tôi......” Thích Thiếu Thương chuẩn bị sẵn sàng cảm xúc, dự định tiếp tục thổ lộ vài câu rơi lệ, nhưng không đợi anh mở miệng, hội trưởng Lý đã lên tiếng, lời long trời lở đất ——

“Cậu là vì Tiểu Cố hử?”

Anh...... Anh...... Quả là hỏa nhãn kim tinh tuệ nhãn như đuốc! Đương nhiên lời này Thích Thiếu Thương cũng không dám nói ra, tâm tư kiểu này nếu để nhà trường phát hiện, chỉ sợ sẽ đuổi học?

Thích Thiếu Thương im bặt, có chút không yên lắng nghe đoạn sau của anh ta.

“Đứa nhỏ kia một mình quả thật rất vất vả, nếu cậu có thể quay về giúp cậu ta cũng tốt —— Cậu không ở đây, cậu ta làm việc cũng thẫn thờ. Được rồi, tôi sẽ nói giúp cậu với nhà trường, bất quá nếu cậu quay về, có thể sẽ bị cách li một thời gian, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Không thành vấn đề! Cám ơn! Cám ơn!......” Thích Thiếu Thương cầm điện thoại, lệ nóng dâng tràn, hội trưởng Lý, anh thật sự là tri âm của tôi a!

“Thứ năm, ngày 1 tháng 5 năm 2003, trời âm u có mưa phùn

Thiếu Thương không sao cả, tôi rốt cục có thể an tâm.

Tên đó, thật sự là đáng đánh!!!”

“Thứ sáu, ngày 2 tháng 5 năm 2003, trời âm u

Thiếu Thương gọi điện về nói cô sau khi phẫu thuật hồi phục rất nhanh, hai ngày nữa thì có thể xuất viện rồi.

Nhưng anh không về......”

“Thứ bảy, ngày 3 tháng 5 năm 2003, trời quang

Tình hình bệnh dịch càng thêm nghiêm trọng, ngày gỡ bỏ phong tỏa xa xăm vô chừng......

Hôm nay không gọi điện về......”

“Chủ nhật, ngày 4 tháng 5 năm 2003, trời quang

Tiểu Triệu nói Thiếu Thương đang xin quay về trường, thật vậy chứ?

Thật sự sẽ...... về sao?

Vẫn không gọi điện về...... Đồ vô liêm sỉ!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui