Đã đến đầu giờ chiều nhưng Hàn Uyển Đình vẫn không thấy anh trở lại tập đoàn liền cảm thấy lo lắng.
Cô gọi điện thoại cho anh nhiều lần nhưng không được.
Cô như đứng ngồi không yên.
Hàn Uyển Đình cứ đi qua đi lại, tay cầm điện thoại liên tục gọi vào máy anh.
Khải Minh nhìn thấy cô liền lại gần hỏi.
“Giám đốc Hàn làm gì ở đây vậy?”
“Tổng giám đốc Khải, anh biết Nghiêm Trình ra ngoài có việc gì không? Tôi không gọi được cho anh ấy.”
“Mới xa nhau một xíu đã không chịu được rồi, thật không thể hiểu nỗi những con người này.”
Khải Minh miệng thì lầm bầm nhưng tay vẫn nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Nghiêm Trình nhưng đến cuộc thứ ba vẫn không có ai nghe máy.
“Không gọi được.”
Hàn Uyển Đình xiết chặt chiếc điện thoại trong tay, trong lòng thấp thỏm không yên.
Giây phút cô sắp không đợi được nữa thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Nghiêm Trình gọi đến, cô gấp gáp nghe điện thoại.
“Anh đây.
Em đừng lo lắng nhé.”
“Anh không sao chứ? Em gọi cho anh không được.”
“Anh đang trên đường trở về công ty, em vào phòng làm việc đợi anh.
Anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Em biết rồi.
Anh lái xe cẩn thận.”
Lúc này, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô như hiểu được cảm giác của Nghiêm Trình mỗi khi cô gặp nguy hiểm.
“Cậu ta sao rồi?” Khải Minh cất giọng hỏi.
“Anh ấy không sao, đang trên đường về công ty.”
“Ừ.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Khải, làm phiền anh rồi.”
“Không sao, cô ở đây đợi cậu ấy nhé, tôi có việc phải ra ngoài.”
“Vâng.”
Hàn Uyển Đình chào tạm biệt Khải Minh rồi cũng vào phòng làm việc đợi anh.
Tầm 10 phút thì Nghiêm Trình cũng về tới.
“Uyển Đình.”
Hàn Uyển Đình nhìn trên áo anh có dính máu, mặt mày liền trở nên xám xịt, cô khẽ nhíu mày hỏi.
“Anh bị thương sao? Em xem.”
“Anh không sao.”
“Còn nói không sao.” Hàn Uyển Đình vừa nói vừa đưa tay cởi áo anh ra để xem vết thương bên trong.
“Uyển Đình, em đang làm gì vậy, đây là phòng làm việc đó.”
“Bỏ ngay cái suy nghĩ không đứng đắn của anh đi.
Cởi ra, em xem vết thương xem nào.”
“Về nhà, em muốn xem gì anh cũng cho.
Ở đây không được.”
“...”
Cô kéo tay anh vào bên trong phòng nghỉ của anh.
Tay nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi của anh ra.
Một vết thương bên hông của anh đập vào mắt cô.
“Đây là chuyện anh muốn nói với em à? Tại sao lại bị thương?”
Hốc mắt của cô cũng đỏ lên, nước mắt như đợi sẵn mà rơi xuống hai bên má của cô khi nhìn thấy vết thương của anh.
“Anh không sao mà, đừng khóc.”
Hàn Uyển Đình không trả lời, cô vội vàng lấy hộp y tế xử lý vết thương cho anh.
Cả quá trình cô không hề nói lấy câu nào, cứ như vậy chăm chú làm như thể sợ anh bị đau.
Cả căn phòng chìm trong im lặng, đôi lúc lại nghe thấy tiếng thúc thít của Hàn Uyển Đình.
“Xong rồi.”
“Cảm ơn em.”
Cô đem hộp y tế đặt về vị trí cũ, rồi lại vùi người mình vào người anh.
Cứ như vậy, hồi lâu không lên tiếng nói chuyện, cũng không hỏi về chuyện anh định nói với cô.
“Giận rồi?”
“Em xin lỗi, làm liên lụy đến anh rồi.”
“Hửm?”
“Vì chuyện của em nên anh mới bị thương đúng không?”
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Trả lời em.
Em có nghe chuyện bà Nhàn đến tập đoàn sáng nay rồi.”
“Ừ, nhưng không phải như em nghĩ đâu.” Nghiêm Trình đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô, nhẹ nhàng an ủi.
“Vậy tại sao lại bị thương? Nói em nghe, không được phép giấu diếm.”
“Chuyện anh bị thương có thể nói sau không, anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Không.
Từng chuyện một anh đều phải nói cho em.” Hàn Uyển Đình quả quyết.
Nghiêm Trình cầm lấy một sấp tài liệu đưa cho Hàn Uyển Đình xem, giọng nói cũng có phần nghiêm túc hẳn.
“Bà ta biết Cao Dương đồng ý trở về thành phố M để giúp chúng ta ra ra mặt làm nhân chứng nên bà ta cho người giết Cao Dương diệt khẩu.
May mà anh đến kịp nên mới giữ được cái mạng của ông ta.”
“Chuyện bà ta đến tập đoàn chúng ta hay việc bà ta công khai giật mối làm ăn của JACCS anh hoàn toàn không để tâm đến, bà ta không đủ tầm để đối đầu với JACCS.
Nếu không phải vì mọi chuyện còn chưa sáng tỏ thì anh đã tiễn bà ta lên đường từ lâu rồi.”
Hàn Uyển Đình nhất thời không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đưa mắt nhìn Nghiêm Trình đợi anh nói tiếp.
“Trên tay em là báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi của ba mẹ em.
Khi khám nghiệm, các pháp y phát hiện trong người ba mẹ em có chứa một hàm lượng Benzodiazepine rất lớn.”
“Benzodiazenpine? Đây không phải là thuốc an thần sao?”
“Đúng, nhưng khi sử dụng với hàm lượng cao thì sẽ gây tử vong.”
“Ý anh là....?”
“Anh còn tìm được đoạn camera này từ một người làm trước đây của nhà họ Hàn, em xem.”
Hàn Uyển Đình cầm lấy điện thoại anh xem, đoạn clip là đoạn nói chuyện của bà Thanh Nhàn cùng người đàn ông ngày hôm đó cô bám theo.
Từng câu từng chữ của bà ta nói trong video như xuyên thẳng vào đại não của cô.
Toàn bộ kế hoạch của bà ta đều được camera ghi lại.
“Không phải tất cả camera của nhà họ Hàn đều bị hủy rồi sao, sao anh có được đoạn video này?”
“Em nhận ra người này chứ?”Nghiêm Trình đưa tấm hình cho cô xem
“Thím Lan, thím ấy là người chăm em từ bé, sao có thể không nhận ra chứ.”
“Ừ, chính bà ấy là người đưa đoạn camera này cho anh.”
“Thì ra là như vậy.”
“Kế hoạch chu toàn có đến đâu cũng sẽ có lỗ hỏng.
Ý trời muốn bà ta trả giá thì tuyệt đối sẽ không thể thoát.”