Bà Thanh Nhàn sau khi vượt qua sự tấn công của đám phóng viên thì cũng thân tàn ma dại, cả người toàn trứng là trứng.
Bà ta đặt một khách sạn để tắm rửa, nghỉ ngơi, cũng không quên báo cho tên kia biết tình hình vừa rồi.
“Chúng ta phải ra nước ngoài.
Nếu còn ở đây chắc chắn cảnh sát sẽ tìm đến chúng ta nhanh thôi.”
“Được chuẩn bị đi, chúng ta gặp nhau ở sân bay.”
“Được.”
Bà ta nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi rời khỏi khách sạn.
Bà ta chọn cho mình một bộ đồ đen, dùng mũ và kính râm để mọi người không nhận ra.
Nhưng khi cả hai bọn chúng vừa đặt chân vào sân bay đã bị cảnh sát tóm gọn.
“Hai người đã bị bắt về tội giết người chiếm đoạt tài sản.
Mời theo chúng tôi về cơ quan điều tra.”
“Tôi không có.
Các người mau thả tôi ra.”
“Làm gì vậy? Các anh nhầm người rồi.”
Mặc cho bà ta vùng vẫy phản kháng, các cảnh sát nhanh chóng áp giải bọn họ về cơ quan để phối hợp điều tra.
[...]
Nghiêm Trình vừa tắm ra thì có điện thoại của trợ lý Trần gọi đến.
“Alo?”
“Sếp, bà ta đã bị bắt.”
“Làm tốt lắm.
Tháng này tăng lương cho cậu.”
“Cảm ơn chủ tịch.”
Hàn Uyển Đình chuẩn bị cơm tối xong, cô chuẩn bị lấy đồ thì Nghiêm Trình lên tiếng.
“Bà ta bị bắt rồi.”
“Vâng.
Sao anh biết.”
“Anh giúp đệ đơn kiện bà ta.
Bà ta đang trên đường trốn sang nước ngoài thì bị công an tóm được.”
“Tốc độ làm việc của anh nhanh quá.”
“Mọi chuyện có anh lo, em chỉ việc nghỉ ngơi, chờ ngày xem bà ta trả giá thôi.
Còn nữa, dùng luật sư của anh đi.”
“Sao vậy ạ?”
“Không sao.
Như vậy anh mới yên tâm.”
“Dạ.
Em đi tắm rồi mình ăn cơm tối.”
“Ừm.”
Sau chuỗi ngày vất vả tìm kiếm chứng cứ, cuối cùng Hàn Uyển Đình cũng có thể yên tâm.
Những cực khổ, cay đắng lúc trước cô phải chịu cuối cùng cũng đã được đền đáp.
Giờ đây cô chỉ cần chuẩn bị một tinh thần thật tốt để ra tòa cùng bà ta.
Cô nhất quyết không nhân nhượng với kẻ nhẫn tâm ra tay tàn độc với ba mẹ cô.
Nghiêm Trình cũng đã giúp cô đệ đơn, cho phép cô sử dụng luật sư riêng của mình.
Anh biết cô đã chờ đợi ngày hôm nay rất lâu, anh không muốn có bất cứ sai sót nào xảy ra khiến cô phải bận tâm dù chỉ một chút.
Buổi tối, Hàn Uyển Đình cầm lấy tấm hình chụp gia đình ra ngắm.
Đã rất lâu rồi cô không dám lấy tấm hình này ra, cô sợ một lần nữa những chuyện này đó lại hiện hữu trong tâm trí cô, trước khi cô tìm ra được sự thật cô không cho phép bản thân được phép yếu đuối để kẻ địch đắc ý.
“Ba mẹ, con xin lỗi vì mãi đến tận hôm nay con mới có thể tìm ra kẻ đứng đằng sau hãm hại hai người.
Ba mẹ ở bên kia hãy yên nhỉ nhé.
Con gái của ba mẹ sẽ sống hạnh phúc.
Con yêu và nhớ hai người nhiều.”
Hàn Uyển Đình không hề khóc, cô biết mỗi con người đều một được sắp đặt một số phận riêng.
Cô vẫn sẽ vui vẻ sống tiếp.
Ba mẹ cô vẫn sẽ luôn hiện hữu một góc trong tim của cô.
Nghiêm Trình nhìn thấy cô ôm tấm ảnh đến ngẩn ngơ, những lời cô vừa nói anh đều nghe được.
Anh cứ đứng yên ở đó, không tiến đến chỗ cô hay rời đi, chỉ lặng lẽ quan sát cô.
Anh biết nếu lúc này anh đến bên cạnh cô thì cô sẽ một lần nữa che giấu cảm xúc của bản thân.
Mãi đến khi anh thấy cô nhìn tấm ảnh gia đình kia mỉm cười hạnh phúc thì anh biết cô gái của anh đã có thể yên lòng trước những biến cố đã qua.
Anh đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô ngồi lên đùi mình, giọng trầm ấm.
“Em đang làm gì thế?”
“Không phải những gì cần thấy, những gì cần nghe anh cũng đã nghe rồi sao? Sao còn hỏi em.”
“Hửm?”
“Em biết anh đứng đó lâu rồi.”
“Ừ.”
“Sao không lại với em mà đứng đó?” Hàn Uyển Đình nhìn anh, vô thức cất giọng hỏi.
“Anh sợ.
Sợ em một lần nữa lại che giấu cảm xúc của mình.”
“Em không sao.
Từ hôm nay em sẽ sống thật vui vẻ.
Em biết ba mẹ ở bên kia chắc chắn cũng sẽ không muốn em mãi sống trong u buồn.
Anh nói có phải không?”
“Ừ.
Em phải thật hạnh phúc.”
“Em thoa thuốc cho anh nhé.”
“Được.”
Thế là Hàn Uyển Đình đặt tấm ảnh xuống bàn, lon ton đi lấy hộp y tế để thoa thuốc cho anh.
Vết thương của anh được cô chăm sóc mỗi ngày nên không lâu sau đó cũng đã lành hẳn.
Hôm nay là ngày Hàn Uyển Đình ra tòa để nghe tòa xét xử bà Thanh Nhàn.
Cô đã dậy từ sớm cùng Nghiêm Trình và luật sư của anh đến tham dự phiên tòa.
Toàn bộ chứng cứ đều được phía Nghiêm Trình cung cấp đầy đủ cho phía cảnh sát nên phiên tòa xét xử nhanh chóng diễn ra sau đó.
Bà Thanh Nhàn cùng người đàn ông kia chỉ mới vài ngày bị bắt đã hoàn toàn không thể nhận ra, không còn là hàng hiệu, trang điểm kỹ càng cùng với thần thái cao ngạo như trước kia mà thay vào đó là sự nhợt nhạt, đôi mắt cũng hằn rõ vẻ mệt mỏi.
Nhưng càng nhìn Hàn Uyển Đình chỉ càng thêm giận chứ không hề cảm thấy xót thương cho hai con người đứng ở vị trí bị cáo kia.
Căn cứ vào các tài liệu có trong hồ sơ vụ án và diễn biến tại phiên tòa, Hội đồng xét xử đã có mức án tương ứng cho bà Thanh Nhàn và tên đàn ông kia là tử hình với hai tội: Giết người và chiếm đoạt tài sản.
Hàn thị cũng chính thức trở về với đúng chủ nhân của nó.
Cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, ác giả ác báo chính là những từ có thể nói về hành vi của bà ta.
“Ba mẹ, bọn họ đã trả giá cho hành động của mình.
Ba mẹ yên nhỉ nhé.” Hàn Uyển Đình thầm nghĩ trong lòng.