Nghiêm Túc Cười Nhiều Lên Nào

Trong phòng bếp, hai tay của Chu Tiếu Tiếu không ngừng bận rộn, nhưng khóe môi cô lại hơi cong lên, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện dưới làn hơi nước đang bốc lên trong phòng bếp.

"Có cần anh giúp gì không?"

Nghe thấy Nghiêm Túc nói chuyện, Chu Tiếu Tiếu quay đầu lại, nở nụ cười nhẹ nhàng, lúm đồng tiền cũng theo đó mà xuất hiện, cô thoải mái vui vẻ trả lời: "Không cần đâu ạ, cảm ơn anh, rất nhanh sẽ xong thôi."

Tuy Chu Tiếu Tiếu đã nói không cần anh giúp, nhưng Nghiêm Túc cũng không có rời đi ngay lập tức, anh dựa vào cửa nhìn một hồi, dường như muốn xác nhận một việc. Không phải lúc nấu cơm Chu Tiếu Tiếu cũng vui vẻ, chỉ là lúc cô không cười, khóe môi hơi nhếch lên, cộng thêm lúm đồng tiền mờ mờ, làm cho người ta cảm thấy giống như lúc nào cô cũng đang mỉm cười.

Chỉ khoảng ba đến năm phút sau, món bắp cải xào đã ra khỏi nồi, sườn kho tàu cũng ra nước, toàn bộ phòng bếp đều quanh quẩn mùi thơm của thức ăn. Thấy Chu Tiếu Tiếu đã tắt lửa, Nghiêm Túc liền đi tới giúp cô dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng.

Chu Tiếu Tiếu hơi sửng sốt, cũng không nói cám ơn, cô lộ ra một nụ cười lém lỉnh, cầm miếng sườn kho tàu nóng hổi, hỏi Nghiêm Túc: "Có muốn ăn vụng mấy miếng trước không? Lát nữa anh trai em nhìn thấy đống này thì phải đi cướp mới ăn được đấy."

Sau khi đem đĩa cơm đã rửa sạch bỏ vào trong giá để ráo nước, Nghiêm Túc rút ra một đôi đũa, gắp một miếng sườn. Đưa vào miệng cảm thấy rất ngon, đúng là tay nghề tốt có thể khiến người ta nhớ mãi không quên. Nghiêm Túc đặt đũa xuống, vừa giúp Chu Tiếu Tiếu bưng những món khác ra ngoài, vừa khen: "Hương vị rất ngon."

Tuy rằng chỉ là bốn chữ đơn giản, hơn nữa vẻ mặt và giọng nói của Nghiêm Túc cũng không có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt tuấn tú, nghiêm nghị đó, gió thổi không lay chuyển, nhưng lại có thể nghe được hàm ý khen ngợi trong đó. Chu Tiếu Tiếu cười đến mức đuôi mắt cũng cong lên, tràn đầy niềm vui khi tài nghệ của mình được người khác công nhận. Dường như chỉ cần có người công nhận món ăn của họ, cho dù chỉ là một lời khen đơn giản thì cũng là chuyện đáng vui mừng nhất.

Hơn nữa, nụ cười của cô thật sự rất đẹp, không phải một nụ cười mỉm lễ phép, cũng không phải nụ cười nhe răng tiêu chuẩn, đôi lông mày cong cong cùng lúm đồng tiền của cô như chứa đầy ánh sáng ấm áp và sạch sẽ, như thể mọi thứ trong cuộc sống đều xứng đáng để cô nở một nụ cười, mặc kệ là cùng anh trai vui đùa, hay là có người hỏi cô có cần hỗ trợ hay không, kể cả trong phòng bếp oi bức mùa hè thì cô cũng sẽ vui vẻ khi thức ăn làm ra có thể nhận được một câu khen ngợi như vậy.

Một thiếu nữ đơn giản, thích cười, lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, thật sự là rất khó để làm cho người ta không có ấn tượng tốt về mình.


Thức ăn được mang lên bàn, Chu Vũ Thiên vốn còn ôm điện thoại di động ngồi trên sô pha phòng khách thì đột nhiên vồ đến như hổ đói vồ ăn, trong nháy mắt liền ném trò chơi trong điện thoại di động ra sau đầu. Anh cảm thấy cái hộp cơm trên xe lửa kia có thể gọi là: đồ ăn đi qua ruột, một chút cũng không cảm nhận được.

Chu Tiếu Tiếu vươn tay lấy ra một đôi đũa chưa dùng, đưa cho Chu Vũ Thiên và Nghiêm Túc mỗi người hơn một nửa bát mì cà chua trứng, chỉ để lại cho mình một chén nhỏ, nói: "Em đi rửa tay trước, các anh cứ ăn trước đi, ở trên xe em đã ăn rồi nên bây giờ còn chưa đói lắm."

Quả nhiên đến khi cô quay lại, đĩa thịt sườn đã vơi đi hơn một nửa. Nhưng cái đĩa trước mặt cô lại đặt thêm hai ba miếng sườn, lại còn là mấy miếng nhìn ngon nhất, nằm trong nước súp, nằm ngang trên đĩa sứ màu trắng, bên cạnh là cái đũa cô vừa dùng qua.

Chu Tiếu Tiếu mím môi vui vẻ một chút, dùng đũa chung cẩn thận như vậy, hơn nữa trước khi để vào đĩa của cô lại còn nhớ cho thêm nước súp, vừa nhìn đã biết đây tuyệt đối không phải do Chu Vũ Thiên làm. Sườn kho tàu cô nấu, đừng nói đến việc Chu Vũ Thiên còn nhớ phải gắp đồ ăn cho người ta, nếu không ai tranh, một mình anh ấy có thể ăn sạch một đĩa, nhất là vào mấy ngày nghỉ đông và nghỉ hè khi mới từ căng tin trường học căn trở về kia, thậm chí còn có thể trộn nước súp với cơm ăn. Nhưng mà nhìn cái thân hình của anh, đúng là không biết ăn thức ăn xong rồi để hết đi đâu.

"Cám ơn." Chu Tiếu Tiếu ngồi xuống, gắp món ăn cố tình được để lại trong đĩa, nhận lấy ý tốt của Nghiêm Túc.

Chu Vũ Thiên đang ăn như hổ đói đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong bát mì, trong miệng còn ngậm một miếng sườn, nghi hoặc liếc mắt nhìn Chu Tiếu Tiếu một cái, có chút không hiểu tại sao cô lại nói cảm ơn.

Nghiêm Túc cũng không ăn nhiều, anh ra khỏi nhà ga lúc bảy giờ tối, trước đó đã ăn rồi. Bởi vì sắc trời đã tối, thời gian cũng không còn nhiều nên Chu Tiếu Tiếu chỉ làm một món mặn một món chay mà thôi, vậy mà ba người vẫn quét sạch hết thức ăn.

Chu Vũ Thiên ăn no, ôm bụng ngã phịch xuống sô pha một tiếng rồi vươn vai, anh thuận tay cầm điện thoại di động đã sạc pin lên lướt lướt, hạnh phúc hừ hừ vài tiếng "Chơi thôi, chơi thôi".

Trên bàn ăn là một mảnh hỗn độn sau bữa tối.


Chu Tiếu Tiếu đem đĩa xương bỏ vào trong bát canh lớn đựng mì, phân từng đĩa thức ăn và bát cơm ra rồi chồng từng cái lên nhau, bát cơm chồng trên đĩa thức ăn, đĩa thức ăn chồng chén canh, sau khi tính toán một hồi liền bưng toàn bộ lên, thu dọn rồi đi vào phòng bếp.

Nghiêm Túc có chút kinh ngạc, đưa tay đỡ lấy hơn một nửa bát đĩa. Chu Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, mỉm cười với Nghiêm Túc cao hơn cô: "Sẽ không ngã đâu, anh yên tâm đi."

Cô vừa ăn xong, bởi vì lúc nấu nhiễm phải khói dầu nên lúc rửa tay cũng tiện thể rửa qua mặt. Lúc này, trên gương mặt mềm mại của thiếu nữ vẫn còn rải rác vài sợi tóc hơi ướt, tay áo xắn lên, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy một chồng bát đĩa lớn như vậy, dưới làn da trắng nõn có thể mơ hồ nhìn thấy được mạch máu màu xanh nhạt.

Nghiêm Túc kinh ngạc không phải bởi vì cô thành thạo ôm lấy nhiều bát đĩa như vậy, cũng không phải sợ làm rơi bát của Mộ Viễn Dương.

Anh kinh ngạc vì không ngờ, cô nhóc này sau khi nấu cơm xong lại đi rửa chén, thành thục giống như vốn dĩ đó là việc cô nên làm.

Bạn bè thân quen của bọn họ đến nhà Mộ Viễn Dương ăn chực không phải chỉ mới một lần. Mỗi lần sau khi ăn xong, nếu có ai đó nằm ườn trên sô pha, thì tên đó sẽ lập tức bị người khác đá cho một cái, nói: "Nấu cơm thì không cần rửa chén, rửa chén thì không nấu cơm, đã không nấu cơm thì mau cút vào rửa chén đi!"

Sau khi Nghiêm Túc giúp dọn dẹp xong bàn ăn thì vào phòng bếp, Chu Tiếu Tiếu vốn đang cầm chai nước rửa bát, kết quả lại bị Nghiêm Túc ỷ vào chiều cao của mình, cướp lấy cái chai, chỉ ra ngoài, nói với cô: "Rửa chén dễ tổn thương tay, nấu cơm rồi không cần rửa chén nữa, em đi nghỉ ngơi đi."

Trước kia, khi còn nhỏ, lúc ở nhà mình đương nhiên anh sẽ không phải làm việc nhà, chỉ là sau này, lớn lên đi học, lại ở nhà bạn ăn chực, chút việc đó cũng nên làm. Đương nhiên, cái chuyện "rửa chén tổn thương tay" này là Mộ Viễn Dương nói cho anh biết, bởi vì nhà anh ta có một Tiểu Lê Tử vừa không rửa chén cũng không chịu nấu cơm, đám bạn bè đến ăn chực đều là cu li thay nhau rửa chén.

Chu Tiếu Tiếu hơi sửng sốt, sau đó lộ ra một nụ cười nhỏ có chút kinh ngạc, cô nhường việc rửa chén cho Nghiêm Túc, tự mình cầm lấy khăn lau đi ra ngoài lau chùi sạch sẽ bàn ăn, sau khi trở lại thì đứng bên cạnh Nghiêm Túc, đưa tay nhận lấy bát đĩa đã được rửa sạch, đặt từng cái lên giá để ráo nước.


Lần lượt cái này đến cái khác, chỉ có tiếng nước va chạm với bát đĩa, rất giống một loại ăn ý đến mức không cần nói cũng hiểu.

Món ăn cũng không có nhiều lắm, hơn nữa lúc nấu cơm Chu Tiếu Tiếu đã thuận tay rửa qua dụng cụ nấu ăn, đống bát dưới sự trợ giúp của Nghiêm Túc cũng được thu dọn rất nhanh. Sau khi ăn chực một bữa xong, Nghiêm Túc liền chào tạm biệt, trở về nhà mình ở đối diện.

Kết quả đến lúc trước khi đi ngủ, lại có người gõ cửa nhà Nghiêm Túc, đó là Chu Vũ Thiên với hai cái vali cỡ lớn để bên cạnh.

Nghiêm Túc chống khung cửa nhìn cái người ăn xong nằm phơi thây ở sô pha như kiểu đại gia, hỏi: "Bị em gái cậu đuổi ra à?"

"Cậu đang nghĩ cái gì vậy?" Chu Vũ Thiên kinh ngạc nói. "Tại tớ không có chỗ ngủ thôi! Cho tớ nằm ở phòng khách nhà cậu đi."

"Cậu đưa chìa khóa nhà của Mộ Viễn Dương đưa cho em ấy rồi à?" Nghiêm Túc thắc mắc hỏi.

"Nhà cậu ta ba phòng, cậu ta một phòng, Tiểu Lê Tử một phòng, Tiếu Tiếu ngủ phòng khách, tôi cũng không tiện tăng thêm phiền phức cho chủ nhà." Nói xong Chu Vũ Thiên còn ôm ngực: "Tiếu Tiếu đã mười tám rồi, cô nam quả nữ, ở chung một phòng là không tốt. Tớ nằm ngủ ở sô pha cũng khó chịu, chỉ là phòng khách nhà cậu, tớ cũng nằm quen rồi, làm gối đầu thật không tồi."

Nghiêm Túc lắc đầu, dẫn Chu Vũ Thiên vào trong phòng, hỏi: "Hai cái vali hành lý kia đều là của cậu sao?"

"Đúng vậy, ra nước ngoài phiền phức muốn chết, mẹ tớ cái gì cũng muốn nhét vào trong vali." Chu Vũ Thiên cẩn thận từng li từng tí nhấc hành lý lên đi về phía phòng khách, cố gắng không để cho cái bánh xe làm hỏng căn phòng do chính tay sinh viên ưu tú của khoa kiến trúc thiết kế.

Nghiêm Túc khép cửa lại, điều anh thắc mắc đó chính là, nếu như hai cái vali siêu lớn này đều là của Chu Vũ Thiên khi xuất ngoại, vậy thì Chu Tiếu Tiếu, một cô nhóc đi đến nơi đất khách quê người học đại học chỉ mang một cái vali nhỏ, cộng thêm một cái túi xách nhỏ bên người thôi sao?

Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Nghiêm Túc ra ngoài chạy bộ buổi sáng, vừa mở cửa, liền nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu đang đi lên lầu.


Nghiêm Túc mặc một bộ quần áo thể thao thích hợp với sáng sớm mùa hè, còn hai tay Chu Tiếu Tiếu cầm mớ rau mới mua từ chợ buổi sáng, trong đó còn có một cái túi chứa hai đuôi cá sống đang không ngừng nhúc nhích.

"Anh Nghiêm Túc, chào buổi sáng." Chu Tiếu Tiếu ở dưới cầu thang mỉm cười chào hỏi, ánh sáng ban mai xuyên qua lối vào hành lang bao phủ lấy cơ thể cô, ngay cả những giọt mồ hôi trên trán cũng phản chiếu lại ánh sáng mặt trời. Cuối tháng bảy, vào giữa hè, sáu giờ rưỡi sáng đi đâu cũng không thấy mát mẻ, huống chi là vừa mới từ chợ thức ăn buổi sáng mua về.

Anh cô không có ở đây, Chu Tiếu Tiếu cũng không nghịch ngợm gây sự kêu "Túc Túc", mà ngoan ngoãn gọi anh Nghiêm Túc, chào buổi sáng.

Nghiêm Túc đưa tay cầm lấy thức ăn trên tay Chu Tiếu Tiếu, để cô thuận tiện lấy chìa khóa mở cửa, anh hỏi: "Sớm như vậy mà em đã ra ngoài mua thức ăn à?"

"Ừ, tối hôm qua lúc anh lái xe về, em thấy gần bên cạnh khu dân cư có chợ. Hơn nữa bây giờ là mùa hè, vào buổi sáng chợ mở cửa rất sớm, phải vội vàng chạy đi mua thức ăn tươi nha. Em nghĩ tại vì tối hôm qua thời gian không nhiều lắm, nên chỉ làm cho hai người hai món, vừa vặn hôm nay có thể ăn ngon hơn một chút rồi." Chu Tiếu Tiếu đứng ở trước cửa, vừa trả lời, vừa cúi đầu tìm chìa khóa trong cặp sách.

Nghiêm Túc đứng ở phía sau, nên có thể nhìn thấy cái đuôi ngựa lắc lư của Chu Tiếu Tiếu, mái tóc hơi rối, những hạt mồ hôi lấm tấm vì công việc bận rộn từ sáng sớm, cùng với cái cổ trắng nõn mảnh khảnh khi cúi đầu tìm đồ trong túi xách. Không hiểu sao lại khiến người ta có chút đau lòng cho cô gái yếu đuối nhưng lại tràn đầy sức sống này.

"Tuy rằng ký túc xá của sinh viên mới vẫn chưa thể ở, nhưng lúc nghỉ hè căn tin trường học vẫn mở, chỉ là không có nhiều món để chọn." Nghiêm Túc nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Tối hôm qua là do quá muộn, bình thường chúng ta đi ăn căn tin là được, em không cần phải nấu cơm mỗi ngày đâu, phiền phức lắm."

"Không phiền đâu." Chu Tiếu Tiếu tìm được chìa khóa, sau khi mở cửa, cô quay đầu lại cười tươi: "Em còn chưa cảm ơn anh hôm qua đã lái xe tới đón mà."

Nghiêm Túc không nhìn bàn tay đang vươn ra muốn lấy lại thức ăn của Chu Tiếu Tiếu, anh trực tiếp giúp cô xách vào phòng bếp, làm xong thì thấy Chu Tiếu Tiếu tìm tới một cái chậu, lấy nước sạch bỏ hai con cá sống vào.

"Em không nói người bán giúp em mổ cá sao?" Nghiêm Túc hỏi, bởi vì đống sinh vật trong phòng thí nghiệm là cá và ếch đã nói cho anh biết, giết cá không phải là việc mà một cô nhóc sẽ thích.

"Không phải anh muốn đi dạo trường học vào buổi sáng sao? Cũng không biết khi nào thì anh trở về, chờ đến khi xác định được ăn cơm trưa ăn hay tối rồi mới giết, một con để kho, một con nấu canh." Chu Tiếu Tiếu thoạt nhìn không chỉ quen tay với việc xử lý cá đã chết, mà còn rất tâm đắc với việc xử lý cá còn sống, một chút cũng không mềm lòng, đến anh còn muốn chảy mấy giọt nước mắt vì con cá đó nữa luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận