Tối hôm nay đành nghỉ lại Hoàn phủ.
Hôm sau cũng không thể lê đôi chân bị thương đi làm, huống chi mặt và tay còn bị trầy xước, đành phải nhờ Hoàn thiếu phu nhân phái người vào cung xin nghỉ.
Nhớ lại lúc đi làm ở nhà Vệ phu nhân cũng là như vậy, còn chưa bắt đầu làm việc đã xin nghỉ cả tháng, bắt đầu làm việc không lâu thì muội muội lại sinh bệnh, hận không thể lại xin nghỉ ở nhà chăm muội muội.
Có một số việc ta muốn làm nhưng sao lại khó như vậy? Trước kia làm ở trường học của Vệ phu nhân còn dễ thương lượng. Giờ làm việc trong cung, chế độ sâm nghiêm, vừa đi làm mấy ngày đã xin nghỉ như ta thì chẳng biết Hầu thượng nghi sẽ có ấn tượng gì nữa. Vạn nhất đến ta Hoàng Hậu thì không cách chức ta luôn chứ?
Tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng cũng chẳng còn cách nào, nếu chuyện đã xảy ra thì cũng đành phải theo vậy.
Ngoài điều đó ra, còn có một điểm cũng khiến ta rất bất an: Ta ở nhà Hoàn Tể, thế này phải tính sao đây? Quan hệ của ta và Hoàn Tể vốn khó nói rõ, lại ở lại nhà hắn, về sau càng khó nói rõ.
Ăn sáng rồi, may cũng truyền đến tin Hoàn Tể đã tỉnh lại, ta vội vịn Tiểu Hồ và Hương Nhi qua đó thăm hỏi.
Hoàn Tể mặt tái nhợt nằm trên giường, đại phu ngồi suốt một đêm đã đi rồi, đại ca đại tẩu trông cả đêm cũng quay về nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn lại hai người không giống nha hoàn chẳng giống chủ nhân giữ. Hai người này chắc chính là hai tiểu thiếp mà bọn Tạ Huyền nói.
“Đào Diệp, chân ngươi còn đau không?” Đây là câu đầu tiên khi thấy ta.
“Đều là ta hại ngươi, vốn ngươi đang an lành đứng đó ta lại cố kéo ngươi lên xe, kết quả suýt nữa khiến ngươi mất mạng. Đào Diệp, ta xin lỗi.” Đây là câu thứ hai.
Ta còn có thể nói gì? Chỉ có thể không ngừng nói “Không quan trọng”, “Không sao cả”, “Tai nạn có ai ngờ được?”, “Cuối cùng cũng là ngươi đã cứu ta mà”….
Hai người khách sáo qua khách sáo lại, hai nữ nhân kia sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Ta vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi thương thế của hắn, an ủi một hồi rồi định chuẩn bị cáo từ về nhà.
Hắn lại nói cho ta biết: “Ta đã phái người báo cho Tử Kính, hẳn là hắn sẽ mau đến thôi, ngươi nhẫn nại chờ thêm một lát.”
Vì thế ta trở về phòng chờ.
Chờ lại chờ, lại là từ sáng qua chiều cũng không thấy tăm hơi đâu. Tâm tình ta càng trở nên phiền chán bất an, dự cảm khó nói đó càng mãnh liệt hơn.
Ta chạy tới hỏi Hoàn Tể: “Lúc người của ngươi đi báo cho Vương Hiến Chi, thực sự là nói với chính huynh ấy sao?” Đầu tiên ta phải chắc chắn huynh ấy không sao.
“Thật đó!” Hắn trả lời ta rất chắc chắn, còn gọi người hầu đi báo tin đến đây, để hắn kể lại đoạn đối thoại lúc đó cho ta.
Vậy được rồi, chỉ cần huynh ấy không sao, chuyện khác đều chỉ là thứ yếu.
Nhìn mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng ta không chờ nổi nữa, bất luận là Hoàn Tể hay đại thiếu phu nhân giữ lại thế nào ta cũng kiên quyết về nhà.
Bọn họ đành lấy xe đưa ta đi.
Ngồi xe ngựa của Hoàn phủ đi trên đê, nhìn ra ngoài đường cái, trong đó có một gương mặt dường như đã từng gặp qua. Nhưng lại không phải là người quen, là ai được?
Đột nhiên một tia chớp lóe qua trong đầu: nha hoàn Tiểu Thu của Si Đạo Mậu? Ta vội kêu: “Dừng xe!” Sau đó bảo Hương Nhi gọi nàng đến đây.
“Ngươi là Tiểu Thu bên cạnh tam tiểu thư đúng không?” Ta hỏi nàng.
Nàng ngẩng đầu, thấy là ta thì cười trả lời: “Đúng vậy, tôi là Tiểu Thu, nge nói cô nương đã tiến cung làm nữ quan, xin chúc mừng.”
Thì ra nàng cũng biết ta, thực ra trước đó chúng ta từng gặp đôi lần nhưng chưa từng trò chuyện.
“Đa tạ, ngươi đi đâu vậy?” Ta chậm rãi thăm dò nàng, thực ra mục đích chính đơn giản là muốn tìm hiểu tin tức của Vương Hiến Chi. Nếu Vương Hiến Chi thực sự xảy ra chuyện gì thì Si Đạo Mậu không thể không biết.
“Tôi về nhà, nhà tôi ở đằng kia.” Nàng chỉ về phía con đê kéo dài.
Không đợi ta đáp lời, nàng đã tự nói: “Ai dà, mấy hôm nay đúng là mệt chết mất, tối qua gần như là không ngủ, đồ cần chuẩn bị nhiều quá, không thể ngờ được chỉ là đính ước mà đã mệt mỏi đến độ người ngã ngựa đổ. Nếu thành thân thì chẳng phải là chết người sao.” Nói xong còn xoay xoay cổ, đấm đấm lưng để tỏ ra quá mệt mỏi.
Ánh mắt ta nghiêm lại nhưng miệng vẫn cười: “Chúc mừng, tiểu thư nhà ngươi cuối cùng cũng được như nguyện.”
“Đúng vậy”, trong mắt nàng là ánh sáng rực rỡ như thể chính nàng thành thân vậy, rất tự hào: “Tiểu thư nhà tôi trông mong đã lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được thất thiếu gia đến cửa cầu hôn.”
“Chúc mừng!”
Ngoài hai chữ này ra ta cũng không biết có thể nói gì.
“Thay mặt tiểu thư xin cảm ơn cô nương!” Nàng chỉnh lại trang phục rồi hành lễ.
“Ngươi mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.” Ta cười chào từ biệt nàng.
Tuy rằng lời nàng nói có ý khoe khoang nhưng ai vì chủ nấy, nàng cũng chẳng sai. Hơn nữa việc này vốn chẳng liên quan gì đến nàng, ta cần gì phải so đo với một nha đầu.
Tiểu Thu đi rồi, xe ngựa ngừng, gió sông nức nở, hoàng hôn chậm rãi buông xuống.
Cũng không biết qua bao lâu ta mới nhớ ra việc bảo xa phu: “Sư phụ, đi thôi!”
Đi thôi, con đê rộng lớn nhưng đâu phải nơi ở lại lâu? Nhà ta ở bên kia sông, trong một ngõ hẹp, sau tường màu đen là cánh cửa gỗ loang lổ vết sơn.
Giang sơn tươi đẹp nhưng chẳng phải là đất của ta. Thứ vốn không phải là cảnh đẹp của mình, dù có quyến luyến đến đâu thì cuối cùng vẫn phải rời đi.
Xuống xe, lên thuyền, kiên quyết đuổi Hương Nhi và Tiểu Hồ đi, ta ngồi ở trong khoang tối, nhìn ra bên ngoài, nói với Tiểu Mai con của ông Mai: “Tiểu lão bản, chân tôi bị thương, lát nữa xuống thuyền phiền cậu đỡ tôi một chút.”
“Được được!” Tiểu Mai đáp lời lia lịa, gương mặt giữa trời chiều không rõ đỏ hay hồng nhưng giọng nói lại hơi run run.
Người trong khoang thuyền cười vang: “Mọi người nhìn Tiểu Mai kích động kia, vừa nghe nói được đỡ đại mỹ nhân xuống thuyền là giọng nói cũng run lên theo.”
Ta dựa vào vách khoang, mỉm cười yếu ớt.
Bất luận thế nào ta cũng là người may mắn rồi, có mọi người khen ngợi xinh đẹp, có quan hàm thất phẩm, có thu nhập cao, nhà còn có muội muội đang yêu, còn gì mà ta không hài lòng đây?
Là ai nói: Người ôm giấc mộng vĩ đại nhưng phải biết lấy đủ làm vui.
Để ta làm người vui vẻ thỏa mãn đi, nếu còn có thể có chút mơ mộng thì sẽ càng hạnh phúc.
Giấc mộng cũ tan nát, chẳng sao cả, còn có thể có mới mà. Giấc mơ là vô tận.