Nghiễn Áp Quần Phương

Yến Nhi đi rồi, ta nằm trên giường, nghĩa mẫu ở ngoài bận rộn, Đào Căn ngồi trên ghế bành được ta đùa cười khanh khách.

Nghĩa mẫu đặt Đào Căn ở đây, nói là để ta có thể trông con bé mà không bị nó đè vào chân. Thực ra có một điều mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không nói ra, có Đào Căn ở bên cạnh nghịch ngợm thì có thể di rời lực chú ý của ta, khiến ta không có thời gian để miên man suy nghĩ.

Người có thể khiến ra rời lực chú ý nào chỉ có Đào Căn. Vừa đến trưa, bên “giường bệnh” của ta đã có mấy người đến, đều là các đại nương đại thẩm trong xóm đến. Chẳng hiểu sao tin tức của mọi người lại linh thông như vậy, gần như là lập tức xông đến.

Tuy rằng ta cảm thấy chút vết thương này chẳng tính là gì, đến việc nẹp chân đã là chuyện bé xé ra to rồi nhưng mọi người đều thực sự coi là rất to tát, vừa an ủi vừa đe dọa ta như là ta không được không nghe lời, chạy loạn linh tinh nếu không về sau sẽ biến thành thọt, chân đi chân nhấc.

Khiến ta bất ngờ còn có Hoàn gia ở bên kia sông, hôm sau lại phái hai người đến thăm ta. Hai người đó không chỉ mang đến một đống thuốc bổ mà còn nhắn dùm ý của chủ nhân, nói là: Nếu chân ta xảy ra chuyện gì, tỷ như đột nhiên thấy rất đau thì bọn họ sẽ phái đại phu đến đây ngay.

Đương nhiên ta lập tức tỏ ý “Không đau không đau”, “Tốt lắm, tốt lắm”. Vốn chỉ là vết thương nhỏ nhưng lại hưng sư động chúng như vậy, thật ngại quá.

Những người này đi cả thì cũng sắp đến giữa trưa.

Lúc này bên ngoài lại có người gõ cửa.

Lúc nghĩa mẫu đi mở cửa, lòng ta vừa lo lắng lại vừa chờ đợi. Ta mong Yến Nhi có thể sớm trở về, lại sợ nàng về sẽ đem cho ta sự thật mà ta không thể chịu nổi.

Cửa cót két mở ra, một giọng nói như xa lạ lại như quen thuộc truyền vào:


- Đào Diệp ở đây sao?

- Đúng vậy, xin hỏi ngài là?

- Ta từ trong cung đến.

Suýt nữa thì ta lộn khỏi giường, Hầu thượng nghi?

Nàng nhanh chóng đi vào, ta đang định xuống giường thì lại bị nàng xông lên đè lại, ta lắp bắp hỏi: “Người, sao lại… sao lại đến đây?”

Đối với thủ trưởng nói năng độc địa này, ta luôn vô cùng kính sợ. Giờ nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt ta khiến ta có chút hoảng hốt.

Nàng ngồi bên giường, trêu chọc nói: “Ta sợ ngươi nói dối bị bệnh để trốn tránh công việc nên tự mình đến xem sao.”

Nghĩa mẫu vội bưng trà lên, đồng thời không bỏ lỡ thời cơ, đem vết thương ở chân của ta và những lời cảnh cáo có phần hơi khoa trương của đại phu ra kể cho Hầu thượng nghi nghe.

Ta hiểu ý của nghĩa mẫu, đơn giản chính là mong Hầu thượng nghi nể tình ta bị thương để ta được nghỉ ngơi thêm vài ngày.


Hầu thượng nghi nghe xong thì trấn an ta, kéo chăn lại cho ta rồi nói: “Đừng nghĩ ngợi gì cả, ngoan ngoãn dưỡng thương đi. Cô nương xinh đẹp thế này, nếu chân thực sự bị làm sao thì rất đáng tiếc!”

Hầu thượng nghi có thể đến thì ta đã vạn phần kinh ngạc rồi, không thể ngờ được nàng còn có thể nói ra những lời săn sóc như vậy.

Lúc ấy ta cảm thấy mũi cay cay, vừa cảm kích vừa thẹn vừa ngượng nói: “Thật xin lỗi, vốn ba người đã rất bận rồi, giờ lại chỉ còn hai người. Chẳng phải là mệt muốn chết sao? Tôi tiến cung mấy ngày đã gây chuyện như vậy, còn phiền người phải đi rõ xa để thăm…”

Nói đến những câu cuối cùng, ánh mắt ta đã ươn ướt. Ta vốn đang lo nàng sẽ khai trừ ta, ta tưởng rằng kết quả tốt nhất cũng chẳng qua là nàng ngầm đồng ý cho ta nghỉ ngơi, tạm thời không báo cáo lên trên giữ cho ta chức vị và bổng lộc. Nhưng ta không thể ngờ nàng còn tự mình đến nhà thăm ta.

Hầu thượng nghi vỗ vỗ vai ta nói: “Con bé ngốc này, khóc cái gì? Cảm thấy có lỗi với chúng ta thì ngoan ngoãn dưỡng thương, sớm khỏe thì sớm đi gặp chúng ta.”

Nói đến đây, nàng cởi túi tiền bên hông, lấy ra một ít đặt bên gối ta: “Đây là chút tâm ý của ta và Đàm thư điển, ngươi mua chút đồ mà ăn. Mấy thứ như xương ấy. Đều tốt cho xương, canh gà cũng rất bổ. Tóm lại ngươi cứ an tâm dưỡng thương, chờ khỏe hẳn rồi, đại phu kiểm tra nói có thể ra cửa thì lại đi làm. Không vội đâu, dù sao chúng ta cũng bận rộn mãi rồi, ngươi không ở đó thì bỏ qua một số văn thư không cần gấp, chờ về sau lại xử lý.”

Ta đã kinh ngạc đến độ không biết nói gì cho phải, xấu hổ nhìn nàng nhét tiền vào đầu gối ta, nhận cũng không được trả cũng không xong. Chỉ đành ê a nói đôi lời cảm tạ.

Lại ngồi thêm một lát, Hầu thượng nghi đứng lên nói: “Ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Ta phải về đây, trên bàn còn đống tín hàm lớn chưa xử lý đó.”


Nghĩa mẫu muốn giữ nàng ở lại ăn cơm, nàng nói phải về xử lý công văn nên nghĩa mẫu cũng không cố giữ.

Hầu thượng nghi đi rồi, nghĩa mẫu cười nói: “Giờ không cần lo lắng rồi chứ, cấp trên cũng đều vội tới cho con thuốc an thần nha.”

Ta gật đầu nói: “Vâng, nghĩa mẫu không biết chứ bình thường nàng ấy luôn nghiêm mặt, nói chuyện khiến người ta tức chết, có tiếng độc ác nhưng không thể ngờ lúc bình thường nàng lại hiền lành, thấu tình đạt lý như vậy. Con rất may mắn gặp được cấp trên mặt lạnh lùng ấm, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu phụ như nàng.”

Nghĩa mẫu cũng gật đầu nói: “Người này quả thật rất tốt, con chẳng qua mới làm cấp dưới cho nàng mấy ngày mà nàng đã đến tận đây thăm con, còn cho tiền nữa.”

Ta cảm thán từ tận đáy lòng: “Đúng vậy, bộ đó tổng cộng chỉ có ba người, vốn đã rất bận rộn, giờ con lại bệnh, hai người họ chẳng phải là bận tối mắt sao? Cũng chỉ có chút thời gian nghỉ ngơi buổi trưa mà nàng còn qua sông thăm con nữa. Nhất định con phải sớm dưỡng thương, sớm đi làm.”

“Vậy lát nữa ăn nhiều canh xương hầm vào.” Nghĩa mẫu nhân cơ hội yêu cầu.

“Vâng.”

Đáng tiếc, đồ ăn vừa mới bưng lên bàn, canh xương còn chưa đến miệng thì Yến Nhi đã quay về. Ta buông thìa, tâm tình lo lắng chờ nàng nói chuyện.

Nghĩa mẫu đương nhiên hiểu ta muốn biết nhất là điều gì, đầu tiên là đặt câu hỏi thay ta: “Ngươi có gặp thất thiếu gia nhà ngươi không?”

Lắc đầu.

“Không? Thất thiếu gia đi ra ngoài?”


Gật đầu.

Nghĩa mẫu nóng nảy: “Rốt cuộc làm sao? Ngươi nói đi chứ, chỉ lắc đầu gật đầu thì chúng ta nào biết ngươi muốn nói gì.”

Yến Nhi uống liền mấy ngụm nước rồi mới mở miệng nói: “Em không gặp thất thiếu gia, Dật Phi viên khóa cửa. Em ở ngoài cửa nhìn nửa ngày cũng chẳng thấy người, gõ cửa cũng không ai đáp. Sau đó tìm người hỏi thăm thì mới biết thất thiếu gia đã đi Hàng Châu rồi.”

Nghĩa mẫu khó tin hỏi: “Đi Hàng Châu? Vậy đính hôn là thế nào? Hôm qua đính hôn hôm nay đã đi Hàng Châu?”

Yến Nhi đáp: “Đi Hàng Châu từ hôm kia. Nghe nói đại nhân bị bệnh, bệnh rất nặng, rất nhớ thất thiếu gia. Trong phủ nghe được tin tức thì rất hoảng, lúc ấy vội phái người vào cung đón thất thiếu gia, sau đó đi thẳng đến Hàng Châu luôn, đến phủ cũng chưa về lại.”

Lúc mọi người nói chuyện, ta ngồi bên không hé răng, việc này có chút kì quái, có rất nhiều điểm đáng ngờ. Năm trước ta mới gặp Vương hữu quân đại nhân, là một người cao lớn tuổi trung niên chứ đâu phải ông cụ bảy mươi, sao có thể đột nhiên không có dấu hiệu gì mà đã bị bệnh, còn nặng nề đến mức muốn Vương Hiến Chi vội vã đi gặp, qua cửa mà không vào nhà?

Nghe khẩu khí của Yến Nhi thì như thể đi gặp mặt lần cuối vậy. Nếu thực sự nguy cấp như vậy thì vì sao chỉ có một mình Vương Hiến Chi đuổi theo. Người khác – kể cả nguyên phối phu nhân của đại nhân lại vẫn ở nhà – đều chỉ làm Lã Vọng buông cần, tiếp tục sống nhàn tản ở thành Thạch Đầu.

Tuy rằng nghi vẫn trùng trùng nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng. Thì ra hôm kia hắn rời đi là vì đột nhiên nhận được tin tức bệnh tình của phụ thân rất nguy kịch nên mới vội vàng rời đi. Tình huống khẩn cấp như vậy, không kịp nói cho ta biết ta cũng có thể hiểu.

Về phần đính hôn, mặc kệ có đính hôn hay không, huynh ấy không ở nhà thì sẽ chẳng liên quan gì đến huynh ấy hết. Cho dù hai nhà đó lén đính ước sau lưng huynh ấy thì đó cũng không phải là lỗi của huynh ấy.

Mấy ngày nay lòng ta đều rất tủi thân, đau lòng, giờ đã hoàn toàn bình thường trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận