Nghĩa mẫu thấy ta không lên tiếng thì rốt cuộc hỏi thay ta câu mẫn cảm nhất: “Thế đã đính hôn chưa?”
Yến Nhi khó xử nhìn ta, ta cười cổ vũ nàng: “Không sao đâu, em chỉ cần nói theo sự thật là được rồi.”
Yến Nhi cúi đầu, giọng nói khe khẽ: “Đã chính thức đính ước rồi, hai nhà đều đã mở tiệc nhưng vì trong phủ đại nhân bị bệnh nên không làm lớn, chỉ đặt hơn mười bàn tiệc rượu rồi mời một số bạn chí thân về. Nghe nói chờ đại nhân hết bệnh rồi, thất thiếu gia quay về thì sẽ làm lại.”
Nghĩa mẫu khinh thường nói: “Cố ý đẩy thất thiếu gia đi. Phụ thân thiếu gia không lớn tuổi lắm thì sao vô duyên vô cớ nói bệnh là bệnh được? Ta thấy quá nửa là mẫu thân hắn và nhà mẹ đẻ thấy hắn quyết không chịu đính ước nên liên thủ giở trò quỷ, cố ý nói cha hắn bị bệnh nặng, đưa hắn đi rồi lén đính hôn. Nói ra với bên ngoài là ngày đính hôn sớm đã định, không tiện sửa đổi linh tinh.”
Ta cũng cười nói: “Chưa biết chừng còn định nói trong lúc Vương đại nhân bị bệnh nặng thì nhà làm việc hỉ để xung hỉ đó.”
Yến Nhi vội gật đầu nói: “Đúng là có nói như vậy. Những người không rõ chân tướng còn nói Si tiểu thư là người hiền lương hiếu thuận, vì xung hỉ cho cho cha chồng tương lai mà tình nguyện chấp nhận nghi thức đính hôn đơn giản như vậy, cho phép cả tân lang cũng vắng mặt.”
Ta đã không còn muốn nghe nữa. Chỉ cần chuyện đính hôn không phải do huynh ấy quyết định thì ta chẳng so đo gì nữa.
Cho dù cuối cùng tình thế cấp bách huynh ấy không thể không chấp nhận hôn sự này thì ta cũng chẳng trách huynh ấy. Bởi vì thực sự không phải huynh ấy có lỗi với ta mà là người trong nhà liên hợp lại lừa huynh ấy. Đó đều là thân nhân của Hiến Chi, trong đó người chủ mưu cũng chính là người một lòng nhét Si Đạo Mậu vào lòng hắn lại chính là mẹ ruột của huynh ấy, huynh ấy có thể làm gì?
Về phần phụ thân huynh ấy bệnh thật hay bệnh giả. Cuối cùng là cha mẹ huynh ấy liên thủ lừa huynh ấy hay hai cha con đều bị mẫu thân huynh ấy lừa thì cũng không quan trọng.
Ta chỉ cần biết một điều này là đủ rồi: Huynh ấy không tự mình đi cầu hôn Si Đạo Mậu.
Đúng vậy, đính hôn đã là sự thật nhưng huynh ấy không tham dự, huynh ấy cũng chỉ là người bị hại, bị che mắt thì sao ta trách Hiến Chi cho được?
Chuyện này cứ vậy đi. Ta sẽ không hỏi han truy cứu gì nữa. Bất luận tương lai sau này thế nào, huynh ấy chưa từng thực sự phụ ta, ta cũng chẳng phụ huynh ấy. Một ngày huynh ấy còn chưa động phòng với Si Đạo Mậu thì ta vẫn giữ chặt huynh ấy một ngày – bất luận là tâm hồn hay phương diện nào khác.
Hiến Chi bị người trong nhà lừa đi Hàng Châu – nơi phụ thân huynh ấy làm quan. Lần này đi có lẽ là mấy tháng hoặc mấy năm, mặc kệ bao lâu thì cũng sẽ có ngày phải quay về. Đến khi đó, ta sẽ đến tìm Hiến Chi, giáp mặt hỏi cho rõ tâm ý của Hiến Chi. Nhìn xem rốt cuộc huynh ấy tính sao với quan hệ của chúng ta. Nói cách khác, ta vẫn phải tiếp tục giữ vững tinh thần. Về phần bây giờ thì huynh ấy chưa cưới ta chưa gả, tạm thời đều án binh bất động.
Trong lòng rối loạn, ta lại cầm thìa lên rồi nói: “Ăn cơm đi, chuyện này về sau không cần bàn tán thêm, ta cũng không nghĩ nhiều nữa.”
“Đúng!” nghĩa mẫu vuốt ve lưng ta rồi nói: “Nếu Hiến Chi đã đính hôn có có nghĩ gì cũng là vô ích, không bằng chăm chỉ làm việc, kiếm nhiều của hồi môn, sau này lấy người tốt hơn.”
“Nghĩa mẫu nói đi đâu vậy?” Ta vừa buồn cười vừa bực: “Ăn cơm, ăn cơm! Yến Nhi, em cũng mệt rồi, ăn nhiều một chút.” Ta gắp đồ ăn cho nàng, bản thân cúi đầu ăn một thìa canh xương.
Yến Nhi nhìn bàn đầy đồ ăn, nói: “Đại nương, hôm nay con không ở đây khiến đại nương bận rộn rồi, vừa phải trông Đào Căn lại phải làm nhiều món ăn như vậy.”
Lúc này Đào Căn đang chạy loạn trên giường, nghĩa mẫu chạy theo bón cơm cho con bé. Yến Nhi nói: “Đại nương ra ăn cơm đi, con sắp ăn xong rồi, chờ con ăn cơm thì bón cho nó sau.”
Một bữa cơm mà nghe Yến Nhi nói không ngừng, ta biết điều nàng thực sự muốn nói không phải là thứ này.
Chờ ăn cơm xong, rốt cuộc Yến Nhi không nhịn được, nhìn ta nói: “Tiểu thư, thực ra việc này không thể trách thất thiếu gia được, người sẽ không, mặc kệ thiếu gia chứ?”
Ta khẽ cười một tiếng: “Yến Nhi, giờ không phải ta không cần huynh ấy mà là huynh ấy…” Không cần ta. Nhưng mấy chữ sau ta không nói được nên lời.
Yến Nhi cãi: “Thiếu gia không hề thích biểu tỷ mà. Lúc đính hôn căn bản thiếu gia không ở đó, đều là phu nhân và Si tiểu thư lén làm sau lưng.”
Nghĩa mẫu nói: “Cho dù thiếu gia không ở nhưng trưởng bối hai nhà đã xuất mã, bày tiệc rượu, mời khách, việc hôn nhân này không thể không tính toán gì cả. Hôn sự của con cái vốn chính là lời của cha mẹ. Về sau thiếu gia cũng chỉ đành chấp nhận mà thôi.”
Ta thở dài nói: “Đúng vậy, Hiến Chi không ở nhưng chuyện hôn nhân này đã thành sự thật rồi.”
Tân lang không có mặt ở bữa tiệc đính hôn lại có một lý do vô cùng hợp tình hợp lý – đi ra ngoài thăm phụ thân bị bệnh nặng.
Yến Nhi còn cầu xin thay thiếu gia nhà mình: “Tiểu thư, lần này thực sự không liên quan gì đến thiếu gia. Bảo đảm lúc này thiếu gia còn không biết chuyện này đâu. Tiểu thư đừng vì thế mà bỏ mặc thiếu gia, thiếu gia sẽ đau lòng đến chết đó.”
Ta cười khổ nói: “Sao em biết huynh ấy sẽ đau lòng đến chết? Ta nào có sức hấp dẫn đó. Em xem nhẹ địa vị của tam tiểu thư trong lòng huynh ấy rồi. Bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, thời gian quen biết còn lâu hơn ta nhiều. Có lẽ chờ huynh ấy trở về, phát hiện mẫu thân đã lén đính ước cho mình, huynh ấy sẽ ngạc nhiên, khổ sở, thậm chí là tranh cãi ầm ĩ một trận nhưng cuối cùng có thể làm gì? Trở mặt với mẫu thân là tuyệt giao với họ hàng, không quan tâm gì cả, cứ thế từ hôn? Để mẫu thân đau lòng, để biểu tỷ thanh mai trúc mã thương tâm, tuyệt giao với thân thích, chuyện này đâu dễ làm. Cho dù tính huynh ấy mạnh mẽ nhưng vẫn là không dễ làm.”
Yến Nhi không nói bởi vì nàng biết điều ta nói đều là sự thật. Vương Hiến Chi đã quay về, lòng dù có không nguyện ý, có uất ức nhưng hôn sự này vẫn chỉ có thể chấp nhận. Đính hôn rồi lại từ hôn, trừ phi Vương gia từ này không cần họ hàng này nữa.
Cho nên ta nói phải đợi huynh ấy trở về, hỏi rõ tâm ý của mình, cũng coi như là cho bản thân một thời hạn hoãn thi hành án, cho bản thân một hi vọng xa vời mà thôi. Tâm ý của huynh ấy còn cần hỏi sao? Giữa chúng ta, chưa bao giờ là vấn đề về tâm ý.
Với ta mà nói, chân tướng bị vạch trần rõ ràng như vậy, chắc chắn là có mấy mát, dù sao đính hôn là sự thật, Si Đạo Mậu danh chính ngôn thuận là vị hôn thê của huynh ấy cũng là thật. Huynh ấy trở thành cỏ thơm có chút – mặc kệ là huynh ấy có nguyện ý, có thừa nhận hay không.
Chuyện trong cuộc sống có đôi khi thật vớ vẩn. Một chuyện rõ ràng ngươi mới chính là đương sự nhưng chính người lại không biết gì, sau này cũng không chấp nhận nhưng cả thế giới đều chấp nhận, chính ngươi phủ nhận lại chẳng đáng nghe. Tựa như Si Đạo Mậu, cả thế gian đều nhận nàng là thất thiếu phu nhân tương lai của Vương gia, dù bản thân Vương Hiến Chi không chấp nhận cũng chẳng sao.
Nếu ý kiến của Vương Hiến Chi đều chỉ là râu ria thì ta nghĩ thế nào nói thế nào đương nhien lại càng không đáng kể. Nếu ta dám dị nghị thì lại càng nực cười: Ngươi thì có là củ hành gì? Việc này liên quan gì đến ngươi sao?
Được rồi, ta thừa nhận ta chính là người qua đường Giáp.
Vì thế từ ngày đó Yến Nhi quay về, chúng ta cẩn thận bàn chuyện này rồi sau đó cũng chẳng có ai nhắc lại nữa. Mọi người đều biểu hiện ra sự ăn ý đến khó tin.
Mấy hôm sau, nẹp ở chân ta cũng được gỡ, lại tuân lời đại phu ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày. Sáng hôm sau lại bước lên đường vào cung. Lúc này tuy rằng ta đi đường phải cẩn thận nhưng chẳng còn ai đưa đón nữa.
Nếu ta nói một tiếng thì Hồ nhị ca chắc chắn là sẽ đưa đón ta nhưng ta không muốn làm phiền huynh ấy thêm nữa. Về sau ta phải quen với những tháng ngày không ai đưa đón.
Đột nhiên thấy rất nhớ Thần tiên cô cô, cũng chẳng biết nàng đã đi đâu. Cuộc sống của ta đột nhiên có rất nhiều người biến mất, ta phải quen với việc mất đi – thậm chí là mất đi những người quan trọng nhất.
Ngồi trên xe, dọc đường buồn bã, mãi đến khi nhìn thấy tường đỏ ngói xanh từ đằng xa kia thì ánh mắt, tâm hồn ta mới dần sáng lên: Đây là nơi ta muốn làm việc, chỉ có dốc sức làm việc ở đây mới có tác dụng. Chuyện khác đều chỉ có thể phó thác số phận. Ta mất nhiều nhưng được cũng nhiều, đối với một đứa trẻ mồ côi nhà nghèo mà nói, có thể lấy được địa vị này đã là đáng để ăn mừng rồi.
Đi vào bộ tư tịch, hai nàng kia còn chưa đến, ta vội cầm chổi khăn đi lau dọn. Ta muốn dọn dẹp sạch sẽ trước khi hai nàng đến để hai nàng vừa vào đã thấy một căn phòng được thu dọn sạch sẽ, lòng cảm thấy thoải mái.
Lúc ra ngoài phòng lấy nước, Tiểu Sơ Tử đi đến, thân thiết hỏi han:
- Gia Cát tỷ tỷ, nghe nói tỷ bị té, chân bị thương, giờ khỏe chưa?
- Đã tốt lắm rồi, cảm ơn Tiểu Sơ Tử.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mấy hôm nay đệ đều đến đây đi dạo định tới xem tỷ tỷ đã đến chưa.
Vẻ mặt Tiểu Sơ Tử thật thân thiết.
- Đa tạ quan tâm, à, có một việc này ta muốn hỏi đệ.
- Chuyện gì tỷ cứ nói.
Ta thoáng trầm ngâm rồi lát sau mới mở miệng nói: “Ngày đó đệ dẫn ta đến gặp Vương Hiến Chi, kết quả chúng ta gặp được Hoàng thượng trong vườn đào, sau lại còn cùng Hoàng thượng uống trà đó.” Thấy xung quanh không có ai, ta nhỏ giọng nói lại tình hình hôm đó cho Tiểu Sơ Tử nghe rồi hỏi: “Sau đó Vương Hiến Chi đến xin nghỉ giúp ta, sau đó huynh ấy đi đâu đệ có biết không? Từ hôm đó trở đi, ta đã không gặp lại huynh ấy.”
Tiểu Sơ Tử nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngày đó sao, đúng là đệ thấy thiếu gia vào đây nhưng vừa vào thì Hoàng hậu đã phái người gọi thiếu gia qua rồi. Chẳng bao lâu thì chỉ thấy thiếu gia hoảng hốt đi theo mẫu thân mình rời đi. Lúc đó ở ngoài đã có một chiếc xe ngựa dừng sẵn, bọn họ tiến vào rồi đi luôn.
Thì ra phu nhân tự mình xuất mã, khó trách lúc đi huynh ấy không dặn dò lại ta được một lời.
Cho dù lúc ngồi xe ra cung mà ta có ở ngoài đó chờ rồi thì có mẫu thân an vị ở bên cạnh, canh phòng nghiêm ngặt như vậy khiến ngay cả cơ hội kéo rèm xe nói với ta đôi câu cũng không có. Phu nhân vì chia rẽ chúng ta, tác thành cho cháu gái mình mà thực sự hao tâm tổn trí rồi.