Thấy Si Siêu và Hoàn Tể xuất hiện, Tạ Huyền vui mừng bước lên đón:
- Sao các ngươi lại đến đây?
- Chúng ta lớn lên bên nhau, các ngươi đều ra chiến trường, hai chúng ta núp lại ở sau hóng mát thì còn ra cái gì?
Ta đi đến bên Hoàn Tể, nhìn hắn từ trên xuống dưới:
- Vết thương của thiếu gia đã khá lên rồi? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Từ lần đó rời khỏi nhà hắn, ta cũng chưa từng gặp lại hắn. Nhờ người đi hỏi thì chỉ nghe nói hắn đã có thể xuống giường, chỉ là không thể đến phủ đình úy của ca ca hắn để làm việc, phải ở nhà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Có đôi khi cũng từng định đến Hoàn phủ thăm, dù sao lúc nguy cấp đó, hắn đã dùng thân thể mình bảo vệ ta, nếu không vì bảo vệ ta thì chưa chắc hắn đã bị thương nặng như vậy. Sau này nhà hắn còn sai người đến nhà ta thăm hỏi. Về tình về lý, ta đều nên đáp lễ lại. Nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn cứ kéo dài. Đợi đến khi sắp đi thì đã chẳng còn thời gian nữa.
Lúc này, Si Siêu lại nhìn ta rồi cười nói:
- Đúng là đến Đào Diệp cũng không nhận ra nổi. Nhưng mà… hôm nay nàng ấy mặc quần áo thế này, thật sự là rất, rất… Ha ha, đây rõ ràng là quần áo của ông cụ thôn quê mà. Lúc đầu nàng ấy gọi ta ta còn ngây người chẳng nghĩ ra. Rõ ràng là một đại mỹ nhân mà lại giả làm ông cụ thế này. Ta nói Đào Diệp này, ngươi giả thế nào cũng không giống nam nhân đâu. Mau về thay bộ khác để chúng ta nhìn cho thuận mắt nào.
Tạ Huyền nói:
- Nơi như này chẳng lẽ ngươi định bắt nàng ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ sao, không nhìn xem xung quanh là thế nào. Nơi này có đến ngàn vạn lưu dân tụ tập, để nàng ăn mặc như vậy khác nào gây rối. Các ngươi mới từ kinh thành đến, còn không rõ tình hình nơi này, trong thành sắp không còn nữ nhân nữa rồi.
Hoàn Tể cũng vội phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy, vẫn nên mặc thế này cho an toàn.
Lại thân thiết nhìn ta hỏi:
- Đào Diệp, về thương của ngươi đã ổn rồi chứ?
- Ta khỏe từ lâu rồi, ngươi cũng không sao chứ?
Tạ Huyền hai tay ôm vai hai người rồi nói:
- Giờ ta đang rất bận, không đủ người làm, vừa khéo các ngươi đến đây,
- Buông ra! Nước còn chưa được một ngụm mà ngươi đã định lôi kéo chúng ta rồi sao?
Tạ Huyền cười ngượng ngùng:
- Người biết viết chữ vốn khó tìm, hơn nữa công việc sắp xếp cho tân binh và danh sách đăng ký, nói nghiêm trọng một chút thì chính là bí mật quân sự. Không thể tùy tiện nhờ ai khác làm được. Ta tin các ngươi nên mới gọi các ngươi đến mà. Huống chi bây giờ ta cũng không thể thoát thân nổi, không thể đi khắp nơi với các ngươi, mà ta lại muốn ở bên các ngươi. Vậy chỉ đành để các ngươi chịu thiệt, ở lại đây cùng ta làm việc, chúng ta có thể dành ra chút thời gian để trò chuyện.
Si Siêu cau có nói:
- Ta đi đường mệt nhọc, giờ cần tìm một chỗ ngủ một giấc đã.
Hoàn Tể cũng la hét:
- Ta muốn tắm rửa thay quần áo. Đã hay ngày không tắm rồi.
Tạ Huyền bất chấp tất cả, lại gắt gao ôm bả vai bọn họ:
- Giờ tạm ngồi đây với ta một lát, chờ đến lúc ăn cơm trưa ta lại dẫn các ngươi về, đến lúc đó tha hồ tắm rửa, ngủ trưa, được không?
Thấy hai người vẫn không chịu gật đầu, lại bồi thêm một câu:
- Đến lúc đó ta ngủ cùng các ngươi được không? Chúng ta ngủ một canh giờ rồi lại qua làm việc.
Lúc này bọn họ mới vui vẻ:
- Ngươi ngủ cùng chúng ta? Thế thì được. Nhưng mà phải để chúng ta chà đạp, hầu hạ chúng ta chu đáo vào. Oa, hôm nay đúng là kiếm được mối lời rồi, cúc hoa xinh đẹp của thiếu niên Tạ Ấu Độ ngây thơ, trưa nay sẽ rộng mở.”
Tạ Huyền vội liếc nhìn ta một cái, mặt đỏ hồng:
- Hai con người này, đứng đắn chút cho ta. Đào Diệp còn đang ở đây đó.
Sau đó hắn lại nhìn quanh bốn phía:
- Đây là nơi bao người qua lại, nếu lời này bị người thêm mắm dặm muối rồi truyền ra ngoài…”
Si Siêu vỗ vỗ lưng Tạ Huyền nói:
- Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm, quyết sẽ không bội tình bạc nghĩa.
Tạ Huyền vội gạt tay hắn ra, lui về sau vài bước, vẻ mặt ghê tởm như ăn phải ruồi bọ, đến chính hắn cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Ta ở bên cạnh sớm đã cười đến rút gân. Ta biết hai người kia không phải là không muốn giúp, Tạ Huyền không ở đó, bọn họ về phủ tướng quân làm gì? Chẳng qua là thích cãi nhau ầm ĩ, thích đùa bỡn nhau thôi, lúc trước ở trường học cũng đều là như vậy.
Nhìn ba người kề vai sát cánh như vậy, ngày đầu tiên đến Vệ phủ lại hiện lên trong đầu. Nhớ rõ khi ấy ta làm vỡ chiếc chậu dởm của Vương Hiến Chi, chúng ta đứng ở ngoài cửa cãi cọ, ba người bọn họ từ bên trong bước ra, cũng là kề vai sát cánh thân thiết như vậy.
Tạ Huyền quay đầu sai gia đinh của mình dẫn xe ngựa của hai người đi theo về phủ tướng quân trước. Mấy gia đinh khác thì bị trưng dụng ngay, có người bị qua làm bảo vệ, có hai người biết viết chữ thì bị bắt đi chép bản kiến nghị.
Hoàn Tể tiện tay cầm lấy một bản kiến nghị rồi hỏi:
- Ngươi định chép nhiều như vậy làm chi? Khó trách bận rộn như vậy. Ngươi xem, những người này đều làm không xuể.
Si Siêu cũng cầm lên đọc rồi nói:
- Rất khá! Tự Thanh, ngươi đừng xem thường tờ giấy này. Tác dụng của nó rất lớn đó. Chiêu binh cần phải động viên, việc động viên này sẽ đem lại hiệu quả khác biệt lắm đó. Ngươi nhìn giờ Ấu Độ vì việc này mà nóng vội như vậy! Điều này chứng minh tác dụng to lớn của tờ giấy này đó.
Ta đọc lại một lượt, tán thưởng từ tận đáy lòng:
- Quả đúng vậy, Ấu Độ rất biết kích động lòng người, đọc bản kiến nghị này khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức xông lên chiến trường, đầu rơi máu chảy cũng chẳng tiếc nuối.
Tạ Huyền cười nói:
- Đúng là cần hiệu quả đó!
Nhìn bọn họ mỗi người đều đã có vị trí riêng và công việc riêng, rất nhanh đã bắt tay vào làm việc, ta cũng đang chuẩn bị quay về trướng làm việc. Lúc này Tạ Huyền nói:
- Đào Diệp, chuyện đó tạm thời ngươi đừng làm vội. Lúc này hội nghị quân binh chắc cũng đã gần xong rồi, không bằng ngươi đến phủ Bắc Trung Lang xem, nếu Tử Kính đã quay về thì bảo hắn đến đây, buổi trưa mấy người chúng ta tụ họp.
Ta cười nói:
- Ngươi tùy tiện phái tùy tùng đi gọi huynh ấy chẳng phải là xong rồi? Đâu phải huynh ấy không biết tùy tùng của ngươi.
Ta không muốn quay về chỗ đó. Về đó nếu không phải là bị công chúa bắt nạt thì chính là bị Thái tử dây dưa.
Tạ Huyền nói đúng. Ta cũng được, Vương Hiến Chi cũng được, đều chỉ là thuộc hạ của đôi huynh muội kia mà thôi, chẳng phải là người hầu bên người, không cần 12 canh giờ dính chặt như kẹo cao su. (Thời đó có kẹo cao su rồi hả?) Ta quyết định đêm nay sẽ cùng Vương Hiến Chi chuyển ra. Vừa vặn Si Siêu và Hoàn Tể cũng đến đây rồi, cho dù phủ Chinh Bắc không có nữ nhân, ta ra vào với bọn họ cũng chẳng thấy lạ lẫm gì.
Tạ Huyền gật đầu nói:
- Cũng được, vậy ta gọi một người đi qua.
Ta không nói gì nữa, đi vào trong bắt đầu làm việc của mình.
Bận rộn một hồi, thấy Linh Linh lại đứng yên ở ngoài cửa nhìn ta, vẻ mặt như đang trông chừng, ta không nhịn được giận dữ nói:
- Em chắn ở cửa là sợ ta chạy trốn sao?
- Không phải.
- Không phải? Vậy em thấy ta bận như vậy, cũng không lại đây giúp sao?
Thực ra ta cũng không trách nàng không biết làm gì, một tiểu nha đầu 11 tuổi thì có thể làm gì? Chỉ là ta không quen với vẻ như đang “Trông chừng” thế kia.
Linh Linh đỏ mặt, vội biện bạch nói: “Là em không biết có thể làm gì. Giờ em không biết chữ, muốn ở bên tiểu thư lại cũng nghĩ đến lời vị đại nhân kia nói, đây là bí mật quân sự.”
Thì ra là thế, xem ra ta hiểu lầm tiểu nha đầu này rồi. Ta mỉm cười nói: “Không sao, em vào đi. Em không biết chữ thì có thể giúp ta sắp xếp một số thứ, tỷ như cái này, em dọn vào rương kia giúp ta đi.”
“Vâng!” Linh Linh cao giọng đáp ứng, vui vẻ chuyển đồ.
Ta buông bút trong tay, thử dò hỏi nàng:
- Đợi lát nữa ăn cơm trưa em quay về một mình được không?
- Vì sao tiểu thư không về ăn trưa?
Ta cẩn thận giải thích cho nàng: “Mấy người em vừa gặp đều là bằng hữu của ta, chúng ta vốn là cùng học chung trường. Hôm nay bọn họ đến, buổi trưa ta mở tiệc tẩy trần cho bọn họ nên trưa sẽ không về.”
Linh Linh bất chấp, bĩu môi nói: “Tiểu thư đã đồng ý với em rồi, không vứt em mà chạy trốn một mình. Tiểu thư nói lời phải giữ lời. Tiểu thư như vậy, em về không thể báo lại cho Thái tử được.”
Ta lại bắt đầu đau đầu, chẳng lẽ buổi trưa đi ăn cơm với bọn họ ta còn phải dắt theo cái đuôi nhỏ? Hay là ta không đi gặp bọn họ, một mình quay về cùng ăn cơm với công chúa và Thái tử, để công chúa châm chọc, khiêu khích, Thái tử ân cần hỏi han rồi gắp đồ ăn?
- Tiểu thư, buổi trưa người nhất định phải về đó, tiểu thư không về, Linh Linh cũng không về.
Ta đột nhiên ngửi ra được mùi gì đó từ sự ngây thơ, cố chấp của Linh Linh. Linh Linh này lúc thì cơ trí lúc thì ngu dốt, lúc thì vô cùng trẻ con lúc lại như người lớn.
Ta không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Linh Linh, năm nay em thật sự là 11 tuổi sao? Sao có đôi khi ta cảm thấy em không chỉ lớn như vậy?
Trong đáy mắt Linh Linh thoáng hiện chút bối rối, giọng nói cũng có chút hoảng hốt: “Em đúng là 11 tuổi, tháng sáu này mới tròn 12 tuổi.”
Nếu thật sự là vậy thì sao ánh mắt phải né tránh, giọng nói đột nhiên thay đổi?