“Mình..mình không thể ra ngoài được cho nên..cho nên cậu có thể mua phần cơm giúp mình không?”
Bàn tay run rẩy của Minh Thoại làm cô ngây người. Mai Ly nhìn căn nhà của cậu ta. Tất cả mọi thứ đều gọn gàng và ngăn nắp và chỉ có một. Điều này làm cô thấy chạnh lòng.
Mai Ly gỡ tay Minh Thoại ra, cô mỉm cười.
“Cậu muốn ăn cơm gì tớ mua giúp cậu.”
Minh Thoại bị sự dịu dàng của Mai Ly mà đỏ mặt, cúi đầu xuống.
“Aa…cái nào cũng được.”
“Ừ, hiểu rồi.”
Lúc cô trở về ký túc xá của mình thì Trương Khang và Trương Giao đã đứng ở đó. Cô bạn thân vừa thấy cô, không vui nói:
“Cà Chua, cậu đi đâu từ chiều giờ vậy. Điện thoại cũng không nghe máy.”
“À hôm nay tớ tăng ca đột xuất, điện thoại hết pin nên tớ không thể gọi cho cậu.”
Mai Ly cười trừ liền tìm lý do giải thích. Lúc đưa Minh Thoại về nhà cô đã quên bén cuộc hẹn tối nay với Trương Khang. Cái đầu óc mau quên này đúng là vô dụng mà.
“Tớ với anh tớ đã đợi cậu lâu rồi, còn tưởng ai bắt cậu đi mất.”
“Cho tớ xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý hơn.”
Trương Khang nắm vạt áo em gái, ôn nhu nói:
“Giao Giao nói đùa đấy, anh cũng mới tới thôi. Em vào trong thay đồ đi.”
“Vâng, hai người đợi em chút.”
Mai Ly vội chạy vào bên trong. Đợi cô đi rồi, Trương Giao quay qua trừng mắt với anh trai.
“Tên ác ma, đừng nói em không biết ý đồ của anh nha.”
Không có Mai Ly ở đây, Trương Khang liền thay đổi biểu cảm của mình. Anh gõ vào đầu em gái.
“Ý đồ của anh thì đã sao.”
“Hức, anh không tin em nói cho Cà Chua biết à!”
Trương Khang cười đểu.
“Biết thì càng tốt chứ sao.”
Cả hai tranh cãi thì Mai Ly đi ra. Trương Giao liền đắc ý gọi cô:
“Cà Chua tớ…ưm..”
Trương Khang sợ em gái nói bậy bạ trước mặt Mai Ly liền bịt miệng Trương Giao lại, cười nói:
“Cà Chua thay đồ xong rồi à, lên xe đi em.”
“Nhưng anh với Giao Giao…”
Cô nhìn hai người họ có chút thắc mắc.
“Không có gì đâu, em đừng quan tâm.”
“À..”
....
Nhà hàng XO.
Ba người vừa ăn vừa kể những chuyện đã trải qua trong những tháng gần đây cho nhau nghe. Cảm giác giống như quay lại lúc nhỏ. Vui không thể tả hết.
Đột nhiên, một cô gái đi đến cắt ngang bữa ăn của họ.
“Trương Khang, anh cũng ăn ở đây sao.”
Anh ngẩng đầu lên thì nhận ra đó là đồng nghiệp của mình.
“Chu Dương, cô cũng đến đây ăn à.”
“Phải.” Chị ta nhìn chiếc ghế trống bên cạnh Trương Khang, lên tiếng hỏi: “Em có thể ngồi đây ăn cùng anh không?”
Trương Khang không trả lời liền, anh nhìn qua đối diện Trương Giao và Mai Ly. Trương Giao tinh mắt liền hiểu ra, vui vẻ nói:
“Chị cứ ngồi đi, bọn em không thấy sao cả.”
Nghe thấy giọng của Trương Giao, lúc này chị ta mới để ý đến hai cô gái ngồi đối diện Trương Khang. Hèn gì vừa rồi anh không trả lời liền mà phải nhìn qua họ.
Chu Dương thầm nghĩ Trương Giao là bạn gái của Trương Khang nên anh mới hỏi ý kiến của cô ấy. Thảo nào, hôm nay Chu Dương mời anh đi ăn mà bị từ chối. Lý do là nằm ở cô bạn gái này.
Chị ta nở một nụ cười giả tạo.
“Chị cảm ơn em nhé.”
Ngồi xuống, chị ta liền gọi món beefsteak. Trong lúc mọi người ăn đang, Chu Dương cố tình không cắt thịt được liền nhìn qua Trương Khang nhờ vả.
“Anh Khang, anh có thể giúp em cắt miếng thịt nay không?”
Trương Giao và Mai Ly ngồi đối diện nhìn chị ta rồi nhìn xuống đĩa thịt beefsteak của mình. Chẳng phải rất dễ cắt sao?
Trương Giao vừa nhìn đã biết Chu Dương cố tình làm vậy. Lại nghĩ Mai Ly không thể bị phụ nữ này ức hiếp dễ dàng được. Dù có ra sao thì cô ấy vẫn muốn Mai Ly trở thành người nhà của mình.
“Để tôi giúp cô.”
“Không!”
Trương Giao giơ tay ra giữ tay anh trai lại, cười tươi nói:
“Để em cắt cho. Con gái với nhau sẽ biết cắt miếng thịt như thế nào là vừa ăn.”
“Ờ, vậy em cắt đi.”
Trương Khang đưa đĩa beefsteak qua cho Trương Giao, anh vô thức liếc mắt qua Mai Ly. Thấy cô không ăn mà nhìn mình, anh liền gắp thịt bên đĩa mình qua cho cô.
“Em ăn nhiều một chút đi, lâu rồi mà vẫn không thấy mập lên xíu nào.”
“Dạ.”
Mai Ly ngượng ngùng cúi mặt xuống ăn.
Chu Dương ngồi bên dán mắt vào người Mai Ly. Lại không hiểu bọn họ là kiểu quan hệ gì. Chị ta thắc mắc hỏi:
“Anh Khang, hai cô gái này là gì của anh vậy?”
“Hai…”
Trương Giao đá vào chân anh trai, đanh đá nói:
“Là kiểu quan hệ mập mập mờ mờ đó chị. Trên cả thân.”
Chu Dương có chút khó tin, chị ta nhìn Trương Khang muốn anh xác nhận.
“Đây là thật sao?”
“Chẳng lẽ anh ấy nói thật cho chị nghe sao. Mà chị là gì của anh ấy?”
“Chị…”
Trương Khang trừng mắt nhìn Trương Giao.
“Được rồi Giao Giao. Em đừng quậy nữa.”
“Kệ em. Hức!”
Trương Giao ương bướng nói. Cô ấy đưa đĩa thịt cắt xong qua cho Chu Dương.
“Của chị đây.”
“Cảm ơn em.”
Chị ta nhìn thấy miếng thịt bị Trương Giao cắt to nhỏ thì tức đến nghiến răng. Nhưng có Trương Khang ở đây nên chị ta cố nhẫn nhịn, gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Trương Giao nhìn chị ta thì thích thú, chế giễu.
“Có ngon không chị.”
“Ngon lắm em.”