“Được, bây giờ tôi sẽ thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng.” Trợ lý trưởng gần vua như gần cọp, nhanh chóng nói.
Việc này thì dễ giải quyết, khống chế bình luận, xóa bài, gỡ hot search, cấm từ khóa, vấn đề là vẫn còn bữa cơm khó xử kia.
Theo phong cách thông thường của Tề Thịnh, ai làm phiền anh là sẽ bị chỉnh đến chết. Tiếc là công ty truyền thông quá khéo léo, tuy sợ đắc tội anh nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội, thế là vội vàng liên lạc với anh trước để thanh minh. Trong thời gian đó hot search cũng bị treo được một lúc, sau đó lại có thể để anh nợ ân tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về bữa cơm nhận lỗi, rõ ràng là muốn đưa nghệ sĩ của mình vào tay anh.
Suy cho cùng, Tề Thịnh là người có gia thế cao sang, giàu có. Nếu tâm tình anh tốt, có khi sẽ đồng ý cho một cái hẹn, nếu hợp mắt lại còn hiểu chuyện, tiếp theo có khi lại phát triển thành mối quan hệ thân mật nhất. Giả sử có bị từ chối cũng chẳng tổn hại giao tình, vì vốn dĩ chẳng có mấy người được lòng anh.
Thời nay, những kẻ thích dùng quy tắc ngầm đều vội vàng tự dâng lên cửa, chủ động đến mức chỉ còn thiếu nước huỵch toẹt ra mà thôi.
Trong lòng trợ lý trưởng sáng như gương. Ông chủ nhà anh ta có thái độ gì thì anh ta cũng có thể đoán được sương sương, nhưng anh ta không thể vượt quá chức phận, vẫn phải hỏi cho đúng quy trình: “Bữa tiệc tối thì thế nào ạ?”
"Cậu xem mà xử lý đi."
Tề Thịnh rũ mắt xuống, giọng nói khàn khàn hơi mất kiên nhẫn.
Anh không quan tâm là đang ở chỗ nào mà mở Weibo lên, ngón tay thon dài vuốt một cái, phóng to bức ảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ảnh chụp hơi mờ, chẳng phải là góc độ đẹp nhất, nhưng bố cục bức ảnh rất hoàn hảo: lấy tòa kiến trúc Baroque lộng lẫy làm nền, xung quanh là những ly rượu và váy vóc lụa là, anh và cô ở trung tâm, chất lượng hình ảnh bị mờ tạo nên cảm giác như một đoạn màn ảnh xưa cũ.
Giống như đang trốn ở một góc không người, nhìn trộm một bí mật lãng mạn mà ai cũng biết rõ.
Ký ức và cảm giác gần như lập tức bị kéo trở lại đêm hôm đó, khi mà anh bóp cằm Thẩm Tự, đôi môi cô đỏ mọng diêm dúa, bộ dạng mị nhãn như tơ quyến rũ, khi anh nói hạ thuốc cô, cô hoảng sợ, vẻ mặt yếu đuối đáng thương đó khiến người ta nổi lên ham muốn tàn bạo không thể kiềm chế.
Tề Thịnh cắn nhẹ môi dưới.
Anh khẽ nâng mí mắt: “Liên hệ với Thẩm Lương Châu, bảo anh ta khóa bình luận và cấm từ khóa, giữ ảnh chụp lại.”
Trợ lý trưởng ngẩn ra, hơi bất ngờ vì anh đột nhiên thay đổi ý định: "Hot search thì sao ạ?"
“Gỡ đi.” Giọng Tề Thịnh lạnh lùng.
Trợ lý trưởng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, từ xóa bài biến thành khóa bình luận, tất cả đều là vì yêu phi họa quốc Thẩm Tự.
Anh ta nghi ngờ Thẩm Tự biết hạ cổ. Nếu không thì sao cô có thể bằng một bức ảnh chụp chung mà khiến ông chủ anh ta mềm lòng đến mức luyến tiếc xóa bài chứ? Gỡ hot search, cấm từ khóa, khóa bình luận, làm hết đống này không biết tốn biết bao nhiêu tiền.
Ha, Tra Lãng có lẽ là được hưởng lợi nhiều nhất ở đây.
_
Chiều hôm đó, mấy trang mạng xã hội và diễn đàn đều bùng nổ, tốc độ xử lý nhanh đến mức toàn bộ không gian mạng bị quét sạch trong vòng vài phút, ngoại trừ ảnh chụp, không còn bất cứ một cái gì, thủ đoạn mạnh bạo vô tiền khoáng hậu.
Cùng lúc đó, phòng làm việc Nhan Nhược bác bỏ tin đồn.
Thực ra dư luận là thứ dễ lật mặt nhất, một khi từ khóa và diễn đàn bị khóa thì sẽ không thể khuấy động dư luận. Một số quản trị viên cấp cao không hẹn mà cùng đăng bài cấm đào chủ đề này, lại một đợt xóa và cấm tài khoản. Không biết tài khoản account marketing đã bị cảnh cáo hay bị xử lý mà không dãm dẫn dắt dư luận nữa, bắt đầu giả chết: Trên Internet dù tò mò đến đâu cũng không tìm được chỗ để bàn tán.
Từ sân bay đến ngõ Tây Đường mất khoảng hai mươi phút, khi Thẩm Tự xuống xe, sự việc đã được xử lý xong xuôi.
Đầu ngõ có một cơn gió nhẹ thổi qua, Thẩm Tự vừa đi vào trong ngõ, vừa cúi đầu xử lý tin nhắn trên điện thoại. Trong lúc cô chợp mắt nghỉ ngơi trên xe, nhóm "Nữ sinh thuần khiết trò chuyện trực tuyến " đã liên tục spam.
[Hứa Chiêu Ý: Ôi trời ơi, tớ đang hóng hớt ở tổ tình yêu, sao đột nhiên 404 thế này?]
Thẩm Tự nhịn không được gửi cho cô ấy một dấu chấm hỏi.
[Chu Tử Khâm: Mẹ kiếp, đoạn hot video ngắn tớ vừa xem cũng biến mất!!! Tớ đang chuẩn bị share tin hot mà!]
Trên đầu Thẩm Tự hiện một loạt dấu chấm hỏi, tụ lại thành một dấu chấm than thật lớn, cô bực bội gửi ba tin nhắn liên tiếp.
[Các cậu có còn là người không?]
[Ảnh chụp của tớ bị người ta công bố sai sự thật giờ mới được bác bỏ tin đồn, thế mà các cậu ở đấy hóng hớt à?]
[Nhìn thấy cái bàn tay này không, nó sắp xuất hiện trên mặt các cậu rồi đó. jpg]
Tuy nhiên, không một ai để ý đến cô, hứng thú của hai người đó hoàn toàn sa vào ruộng dưa.
[Chu Tử Khâm: Video tớ like có hơn 30.000 lượt thích cũng biến mất, thật đáng sợ. ]
[Hứa Chiêu Ý: Tất cả các bài đăng trong nhóm đều bị xóa, ôi, ôi, ôi, thật là đáng sợ. ]
[Chu Tử Khâm: Tớ mới ngó qua Weibo, từ khóa đứng top, hot search cũng bị loại bỏ trong nháy mắt, ngay cả diễn đàn cũng bị khóa, thật sự đáng sợ. ]
Hai chị em plastic nói chuyện như hát tướng thanh, cứ kẻ xướng người họa, sau khi ting ting trên màn hình mấy lần, cuối cùng đi đến kết luận nhất quán chưa từng có:
[Bạn trai cậu giàu quá đi mất. ]
Giá cả lên hot search trên diễn đàn thì thực sự rất rẻ, năm bài đăng hàng đầu chỉ có 100.000 nhân dân tệ, nhưng để xóa hot search thì rất tốn kém, đặc biệt là hot search còn chưa hạ nhiệt. Cùng với việc cấm từ khóa, khóa bình luận, khóa diễn đàn, còn có sáu, bảy nền tảng khác xóa bài đăng và khóa bình luận, một loạt các hoạt động này tương đương với việc đốt tiền vào một nhà máy, không biết đã đốt lên tới bao nhiêu con số.
“Sửa một chút, bạn trai cũ.” Thẩm Tự nhấn nút thoại, cười lạnh nói: “Với cả cũng lên được mấy giờ rồi, anh ta sắp phá sản, nên phải đi quyên góp tiền à?”
[Hứa Chiêu Ý: Cậu đừng có mà tiên tri.]
[Hứa Chiêu Ý: Gần đây cậu có xem tin tức kinh tế tài chính không? Lam Hạch thu mua một tập đoàn nước ngoài nổi tiếng, chi hơn ba tỷ USD, mất sáu tháng kiện ngược lại vụ kiện chống độc quyền, bị vào tầm ngắm của vài quốc gia. Tuy thắng kiện nhưng vẫn còn cửa trở ngại bởi "luật chứng khoán và giao dịch", nếu có bất kỳ sai lầm nhỏ nào, tất cả số tiền đầu tư trong giai đoạn đầu đều sẽ lãng phí.]
[Hứa Chiêu Ý: Trước tiên có thể chúc mừng cậu, tài chính của bạn trai cũ của cậu có thể thực sự xảy ra vấn đề. ]
Thẩm Tự nhấn nút thoại, muốn nói gì đó, khi nhìn thấy hai tin nhắn này hiện lên, lông mày cô giật giật, vô thức nói “không thể nào, anh ấy sẽ không gặp chuyện gì”, lỡ buông tay ra liền gửi đi.
Mẹ kiếp, mất mặt quá.
Thẩm Tự kịp phản ứng, nhanh chóng thu hồi.
Hành vi bịt tai trộm chuông này đã bị hội chị em plastic giễu cợt không thương tiếc.
Chu Tử Khâm không ngừng cười lớn, giống như một con gà vừa nuốt chửng được ngỗng, vừa cười vừa nắc: "Không ngờ cậu bao che người mình tới vậy đấy."
“Ai thèm bênh vực anh ta?” Thẩm Tự nhịn không được vặn lại: “Đấy là tớ không thể tự sỉ nhục ánh mắt của mình được, được chứ?"
Cô rời khỏi nhóm chat, tắt màn hình.
Không lâu sau, Thẩm Tự lại cúi đầu tìm kiếm tin tức tài chính gần đây. Xem qua mấy trang đưa tin, sắc mặt cô càng ngày càng nghiêm trọng. Có lẽ cô đã quen với việc anh cao cao tại thượng, quen với việc anh làm gì cũng giỏi, nên khi thấy anh có thể gặp khó khăn, đúng là cô thấy khó chịu.
Cô đem tất cả cảm xúc này quy về thành vì cô hiếu thắng trong sự nghiệp, mặc dù cô không thích Tề Thịnh.
Trong lúc thất thần thì trình duyệt đẩy lên một tin tức mới:
#Phòng làm việc Nhan Nhược bác bỏ tin đồn#
Thẩm Tự bấm vào thì thấy mấy bình luận, toàn là của các fan đau lòng, chửi bới ảnh account marketing đăng, còn cô vô tội nằm không cũng trúng đạn.
[Ai là người trong ảnh? Chỉ cần là kẻ có lương tâm, không thể ra giải thích một chút được sao? Đáng thương cho Nhược Nhược của chúng ta, bị bôi đen, còn ngây thơ đội nồi hộ cô ta.]
Phía dưới là lời khuyên bảo dịu dàng của Nhan Nhược:
[Đừng nói như vậy, có thể là chị gái ấy không có kinh nghiệm, bị lên hot search nhất định là rất bối rối, nên mới không làm sáng tỏ, không phải cố ý tạo thành cục diện này đâu.
Chắc cô ấy cũng đang cảm thấy áy náy và tội lỗi lắm.]
Dưới đó là một tràng "Nhược Nhược dịu dàng quá đi", "Hy vọng người nào đó có thể thấy cái này", "Nhược Nhược đúng là một người hiền lành hiểu chuyện", "Hu hu hu, Nhược Nhược chịu oan ức còn nói đỡ cho người ta"...
Thẩm Tự nghẹn họng, cảm giác muốn tắc thở.
Con mẹ nó.
Cô là người bị hại thì áy náy về cái gì mới được?
Dịu dàng, chu đáo, hiểu chuyện như vậy, vậy tại sao Nhan Nhược kia không xóa bình luận, giữ lại làm khó chịu ai?
Có lẽ là cô quá nhạy cảm, cũng có thể là ảnh hưởng do những lời nói xấu của Chu Tử Khâm, cô càng xem càng khó chịu, đến mức những cảm xúc phức tạp như đau lòng, lúng túng và lo lắng do tin tức tài chính gây ra đều biến mất.
Đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, cho dù hôm nay bạn trai cũ của cô phá sản thì cũng liên quan gì đến cô đâu?
Tình hình Lam Hạch ở Tây Âu quả thực không tốt.
Sau khi vị thế đạt tới 43,14%, con số này liền bất động. Người trong và ngoài nước đều cho rằng việc Lam Hạch thu mua xuất hiện trở ngại, các người chơi chứng khoán nhanh chóng ra tay, tổng số lệnh bán đã vượt quá 10% thị trường lưu thông trong ba ngày, điều này cho thấy rõ dự án này khó khăn như thế nào, cục diện có vẻ đã đi đến hồi kết.
Ngoài ra, Tề Thịnh vẫn không về nước, đủ loại tin đồn xấu ập đến.
Trong phòng họp, cuộc họp video với các lãnh đạo cấp cao trong nước vừa kết thúc, trợ lý trưởng ở bên cạnh báo cáo công việc đối nội, đường kết nối với Phó Thiệu Trạch vẫn chưa ngắt, trò chuyện câu được câu chăng.
"Vụ kiện của Tiểu Bạch đã xong, dữ liệu về cổ phiếu chỉ số dax30 cũng đủ để làm quỹ đầu cơ cắn câu. Sao anh còn chưa thu lưới?"
“Chờ chút nữa, chênh lệch bán khống vẫn còn có thể tăng." Tề Thịnh gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt lười biếng và khinh thường.
Cho đến khi điện thoại reo, anh mới cúi đầu, vuốt màn hình vài lần với vẻ thích thú.
Ở bên kia, Thẩm Tự vừa add friend.
Cô gửi tin nhắn đầu tiên: "Xin hỏi bạn là?"
Phó Thiệu Trạch bên kia lập tức thấy quái lạ hỏi: “Hình như anh bận?”
Tề Thịnh nhếch môi dưới, không hề kiêng dè anh ta:
“Theo đuổi bạn gái.”
Thẩm Tự nhận được yêu cầu kết bạn từ số điện thoại, cho nên cô chấp nhận yêu cầu mà không hề suy nghĩ.
Theo thói quen dò hỏi thân phận đối phương nhưng không nhận được phản hồi của phía bên kia, lúc này cô đang bận chép kinh văn để ổn định tâm tình nên cũng không để ý lắm, đặt điện thoại sang một bên rồi mặc kệ, tiếp tục chép.
Mấy hôm nay cô toàn ở ngõ Tây Đường luyện tập hí khúc và vũ đạo, muốn nghe thêm ý kiến đánh giá và chỉ dẫn. Có lẽ mỗi một giai đoạn đều có nút thắt, những năm gần đây quả thực cô trôi qua quá suôn sẻ, nhưng cũng có thời điểm cô không biết phải làm thế nào để đột phá tiếp.
“Bên ngoài có một vị khách không tìm được chỗ đậu xe, Tự Tự, em xem hộ chị được không?” Một sư tỷ đang trang điểm dở, làm không hết việc nói.
Thẩm Tự đáp: “Ở đâu ạ?”
Đàn chị trực tiếp ném điện thoại cho cô: “Em lấy điện thoại của chị liên lạc với người ta đi.”
“Xe ai thế ạ?” Thẩm Tự thuận miệng hỏi.
"Chính là sao nữ muốn ứng tuyển nữ chính trong "Thanh Y" đó, Nhan Nhược, có hẹn với sư phụ để thỉnh giáo vài vấn đề.” Đàn chị vẽ lại mi dưới, không bận tâm nói: “Mặc dù nhìn giống như ra vẻ thôi, nhưng người ta đã nhiệt tình như vậy thì cũng không tiện từ chối."
Đầu ngón tay Thẩm Tự khựng lại.
Thật đúng là oan gia con mẹ nó ngõ hẹp, ở đâu cũng không thanh tịnh nổi, ở đây cũng có thể đụng phải.
“Sao vậy?” Sư tỷ thấy cô không nói gì, bèn liếc nhìn cô qua gương.
“Không.” Thẩm Tự đặt bút lông trở lại khay đựng bút, vẻ mặt không thay đổi: “Em đi đón cô ta.”
Cô nhắc mấy câu với đối phương trong khung tin nhắn, sau đó rời khỏi cửa và đi đến đầu ngõ. Đi được một quãng dài, cô bắt gặp một chiếc xe thể thao màu hồng nhạt, cửa sổ hạ xuống một nửa, người bên trong che kín mít.
Thẩm Tự dừng lại.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, tựa như đã từng thấy ở đâu đó.
Cô còn chưa nghĩ ra thì có vẻ Nhan Nhược đã chờ phát mệt, cô ta gửi tin nhắn cho cô biết biển số xe của mình, uyển chuyển thúc giục cô nhanh lên.
"Tới chưa? Biển số xe của tôi là Kinh xxxxxx."
Đột nhiên đầu Thẩm Tự lóe lên.
Cách đây rất lâu, nhân viên cơ quan thẩm định đã gửi cho cô một bức ảnh và kể rằng có một người phụ nữ nhất quyết muốn gặp cô, để lại một đống mảnh sứ vỡ để cô sửa chữa. Lúc đó cô xem xong còn nghi ngờ đối phương cố ý gây phiền phức, nhưng không biết là ai nên tạm thời bỏ qua.
Cô đổi điện thoại mấy lần, nên không tìm thấy lịch sử trò chuyện trước đó, nhưng cô còn lưu ảnh.
Thẩm Tự lật giở những bức ảnh đã lưu, cuối cùng tìm thấy ở gần cuối thư mục: Chiếc xe trong ảnh giống nhau, biển số xe giống nhau, bóng dáng trong cửa sổ xe cũng giống nhau, điều này đủ để chứng minh suy nghĩ của cô là đúng.
Người năm đó thật sự là Nhan Nhược sao?
Lông mày Thẩm Tự khẽ nhíu lại, đầu óc hơi không đủ dùng.
Ba năm trước các cô từng tiếp xúc gì sao?