Tề Thịnh kéo cằm Thẩm Tự, ép cô ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói."
Ranh giới giữa tán tỉnh và đe dọa không hề rõ ràng, giống như khi bạn đang vui vẻ trong tình yêu, mũi dao kề vào cổ, khoái cảm chồng lên nỗi sợ hãi khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Thẩm Tự không hiểu lý do mà run rẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu không khí quá mơ hồ, cho đến khi một tin nhắn phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Ding…
Thẩm Tự không dám nhìn Tề Thịnh lần nữa, gạt tay anh ra, sau đó đặt một tay lên vai anh.
"Đừng đùa tôi, anh mau chóng mặc quần áo đi." Cô cúi đầu, khẽ ho khan coi như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ đọc tin nhắn: "Tôi có việc cần xử lý rồi."
Cô vội vàng tìm cớ đổi chủ đề, không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp nhấn vào tin nhắn thoại của Chu Tử Khâm.
"Chị em ơi, lâu như vậy rồi mà vẫn không trả lời tin nhắn của tớ, lẽ nào cậu và anh ta đã làm rồi hả? Mỗi lần gặp mặt hai người đều thể hiện rõ ràng và diễn đạt đơn giản như vậy sao?"
Không khí đông cứng trong giây lát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chết mất thôi.
Mãi đến khi tin nhắn thoại phát ra hết thì Thẩm Tự mới phản ứng lại, cũng không có thời gian để sửa sai. Trong đầu cô tràn ngập những lời nói mạnh bạo của Chu Tử Khâm, cứ lặp đi lặp lại, hàng chục nghìn câu mắng chửi cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của cô lúc này.
Con mẹ nó, thật sự chả thể trông cậy được gì vào Chu Tử Khâm!
Chân trước của cô vừa mới bò ra khỏi hố, chân sau đã bị Chu Tử Khâm đá ngã quay lại.
"Thể hiện rõ ràng?" Tề Thịnh hơi nhướng mày.
"..."
Thẩm Tự hít một hơi, nhắm mắt lại, tấm lưng gầy gò trở nên cứng đờ.
Tề Thịnh mỉm cười nhìn cô, như thể anh có hứng thú với cô, không muốn buông cô ra. Giọng nói của anh lại trầm xuống: "Diễn đạt đơn giản?"
Hai má Thẩm Tự nhanh chóng đỏ lên, dái tai tê dại, không biết mình đang xấu hổ hay khó chịu.
"Tề Thịnh!"
[Chu Tử Khâm: Được rồi, không cần cậu trả lời nữa, sáng mai chúng ta nói chuyện sau, tớ hiểu tình yêu của người lớn.]
[Chu Tử Khâm: À mà thôi, hay để buổi chiều đi, tớ sợ cậu không bò dậy nổi.]
Chu Tử Khâm ở phía bên kia còn đang suy nghĩ mấy cảnh tượng khiêu dâm, cực kỳ ân cần mà gửi tới một cái biểu tượng cảm xúc "tớ hiểu hết", còn bầu không khí ở phía bên này như đang bị ứ đọng, Thẩm Tự muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để bò xuống.
Thẩm Tự vội vàng chọn tìm đường trốn, trượt người xuống cánh tay của Tề Thịnh, cố gắng thoát khỏi sự giam giữ của anh.
Vừa mới hơi khom người xuống, cô đã bị anh giữ lại.
Tề Thịnh nhéo cằm cô, dùng ngón tay cái ấn lên môi cô: "Em muốn sử dụng nơi này sao?"
"Tôi muốn tránh xa anh một chút." Thẩm Tự nghiến răng nghiến lợi, không chịu nổi nữa mà đẩy anh: "Hãy làm người đi, Tề Thịnh, anh có thể câm miệng lại không?"
Tề Thịnh nhìn cô rồi chợt bật cười.
Anh nghiêng người về phía cô đang ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay ôm lấy, toàn bộ cơ thể cô bị "nâng" lên.
Cô là một quả bóng nhỏ trong vòng tay anh.
"Anh làm gì đấy?" Thẩm Tự duy trì tư thế vô cùng kỳ cục, cô sợ té ngã, nên không dám giằng co.
Tề Thịnh sải bước trên đôi chân dài, ôm cô và bước về phía phòng ngủ chính như một cơn gió. Anh buông lỏng tay, ném cô lên giường, đè cô xuống: "Không phải muốn tôi câm miệng sao? Thế nên tôi xin chút tiền để bịt miệng."
Tiền bịt miệng?
Thẩm Tự cười khẩy, đẩy anh và nói: "Anh tích chút đức hạnh đi, bọn cướp còn không được voi đòi tiên như anh đâu."
"Tôi là nhà tư bản, Thẩm Tự à." Tề Thịnh giữ lấy đầu gối của cô, tách sang hai bên người, giọng nói trầm thấp khàn khàn như thể vừa ngâm trong thuốc lá và rượu bia: "Mới trả giá một chút mà đã đòi mua chuộc tôi, vậy thì em chưa hiểu con người tôi rồi."
Anh là người rất biết cách bóc lột và lợi dụng.
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!" Thẩm Tự giãy giụa dữ dội, tức giận uy hiếp: "Tề Thịnh, nếu anh nói không giữ lời, vậy chúng ta không còn gì để nói nữa."
"Không làm khó em đâu." Tề Thịnh nhìn cô, ánh mắt hạ xuống, chậm rãi lướt qua khuôn mặt tái nhợt của cô, một tay nắm lấy lấy đầu gối cô khép lại, hạ giọng nói: "Chỉ đơn thuần ngủ thôi."
Cơ thể anh chặn ánh sáng trong mắt cô, cả người như chỉ chờ phát động để lao tới, khiến cô không thể thả lỏng.
Thẩm Tự vừa nhìn liền có thể biết anh muốn làm chuyện trái đạo đức gì.
Xa cách quá lâu, cô gần như quên mất bản chất của anh.
Con người Tề Thịnh chưa bao giờ gắn liền với hai chữ "dịu dàng", ngay cả lần đầu tiên, anh cũng hành động không giống con người.
Lúc đầu Thẩm Tự tiếp cận anh với mục đích rõ ràng. Cô có ý định lợi dụng anh, thử thách anh từng chút một để xem điểm mấu chốt của anh là gì, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không quan tâm. Vì vậy cô đã dùng lý do bị ma quỷ ám tự thuyết phục mình, ỡm ờ lên giường anh.
Khi đó cô cùng anh cắm trại ở bãi săn Côn Sơn, nửa đêm ăn thịt nướng, cô uống một chút rượu.
Không hề say.
Lúc đó cô mới dám mượn cớ say rượu để thăm dò anh, Tề Thịnh ôm cô xuống ngựa, cô cũng ôm chặt lấy anh mà không buông.
"Uống kém vậy à?" Tề Thịnh khẽ cười, vỗ nhẹ vào má cô, bóng tối trong mắt anh lắng xuống, hỏi tiếp: "Sao bình thường em không dính người như thế, ma men nhỏ?"
Anh có vẻ đặc biệt thích bộ dạng ngoan ngoãn của cô.
Thẩm Tự khẽ kêu lên một tiếng "Đau", rồi ôm lấy má mình,bộ dạng rất tủi thân.
Khi Tề Thịnh đặt cô xuống, cô đột nhiên nắm lấy đuôi ngón tay anh, nhìn anh chằm chằm, hạ giọng nói: "Anh đi đâu vậy? Không ngủ sao?"
"Em muốn tôi đi đâu ngủ?" Tề Thịnh hiếm khi kiên nhẫn như vậy, quỳ một chân xuống trước mặt cô, chống cổ tay lên đầu gối, nhoẻn miệng nói: "Ngủ với em?"
Thẩm Tự vòng tay qua cổ anh, nghiêng người về phía anh, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng: "Với tôi."
Muốn chết.
Tề Thịnh cử động một lúc, ánh mắt tối sầm lại.
Đống lửa kêu lách tách gần đó, cây cối tươi tốt mờ ảo làm nền trong đêm tối, gió từ bãi săn thổi qua, bầu trời phía trên tràn ngập những vì sao sáng, tạo nên sự lãng mạn của đêm mùa hè.
Tề Thịnh để cô làm bất cứ điều gì cô muốn, vì vậy Thẩm Tự không cần tốn nhiều công sức đã quyến rũ được anh.
Vừa châm đã cháy, gắn kết như keo sơn.
Hiếm khi cô chủ động, thật sự rất hiếm có, Tề Thịnh nhẹ nhàng ôm lấy cô, từ từ cướp đoạt, ban đầu anh còn dịu dàng ôn nhu. Sau đó có cảm giác, anh liền ôm cô đèn lên cỏ.
Hứng thú kéo đến rất nhanh
Tề Thịnh giữ chặt cổ tay cô, đè ở trên đỉnh đầu, thậm chí không cho cô cơ hội hít thở.
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, người chủ động đã được chuyển sang người khác.
Nhưng khi Tề Thịnh muốn trói cổ tay cô bằng chiếc cà vạt, Thẩm Tự vô cớ hơi sợ hãi.
Chính cô là người bắt đầu, nhưng Thẩm Tự còn nhỏ, chưa thực sự hiểu chuyện, ở trong một nơi quỷ quái hoang dã, cô cảm thấy hoảng hốt và chợt thấy hối hận.
"Ở đây có ai không? Tôi, chúng ta về thôi." Thẩm Tự đẩy vai anh, giữ bàn tay quậy phá của anh, lắp bắp nói: "Tôi sợ."
Cô muốn dừng lại nhưng anh không chịu.
"Ngoan ngoãn đi, Tự Tự." Đôi mắt đen lạnh lùng của Tề Thịnh nhìn chằm chằm vào cô, ngọn lửa tăm tối dâng trào trong mắt anh, sáng đến mức khiến người ta rung động, giọng nói trầm thấp và khàn khàn của anh vang lên: "Tôi không trói em nữa."
Trên người anh tỏa ra khí chất ngột ngạt và quá hung hãn, từng chút một khóa chặt cánh cửa cuộc đời của cô.
Thẩm Tự hối hận ngay lúc giữa trừng, vội vàng đẩy anh ra, cô mò mẫm xung quanh tìm thấy một con dao găm.
Chỉ là vừa vặn nó nằm ở gầy đây thôi, chứ cô không có gan đe dọa anh bằng thứ này.
Nhưng đúng là cô không thể đe dọa được anh.
Tề Thịnh phản ứng rất nhanh, anh ấn vào cổ tay cô, ngón tay cái vừa nhấn lên, lấy đi con dao găm trên tay cô, khóa chặt xương cổ tay cô và giữ trên đỉnh đầu.
Anh nhướng mày, ánh mắt tối sầm: "Tôi cứu em, nhưng em muốn giết tôi?"
Thẩm Tự hé môi, khóe mắt hơi đỏ lên, hiện lên vẻ quyến rũ.
"Vậy em thử giết đi." Tề Thịnh nở nụ cười trầm thấp.
Theo lý thuyết, theo quy luật của những bộ phim tình cảm lãng mạn: Lúc lau súng cướp cò, anh nên nhẹ nhàng nói với cô rằng "Đừng sợ, tôi không chạm vào em.", sau đó kiềm chế mà rời đi; Nhưng Tề Thịnh chó chết thì khác, có thể anh không biết hai chữ "buông tay" viết như thế nào, muốn kích thích như thế nào thì cứ làm thế như thế đó, muốn biến thái như thế nào thì cứ làm như thế.
Một đêm mơ mơ màng màng như người say rượu.
Thực ra lúc đầu Thẩm Tự cũng không có phản kháng nhiều, chỉ là cô hơi sợ hãi, nhưng bây giờ thì không.
Anh mới theo đuổi cô có mấy ngày chứ?
Thẩm Tự nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình đang ở thế thiệt thòi, cô thầm nghĩ anh bị dầm mưa có vẻ quá nhẹ tay với anh rồi. Cô đột nhiên ngừng vùng vẫy, để mặc người chia cắt xâu xé, chỉ hơi cau mày, cuộn tròn người với sắc mặt khó coi, trông rất đau đớn.
Nhận thấy sự bất thường của cô, Tề Thịnh dừng lại.
"Sao vậy?"
"Không biết, hơi không thoải mái." Thẩm Tự cắn môi dưới, giọng nói rất yếu ớt: "Có lẽ hôm nay ăn nhiều đồ lạnh, lại dính chút nước mưa, chắc tôi không sao…"
Anh đã xé toạc dây áo ngủ của cô, để lại trên bả vai trắng nõn của cô những đóa hoa mai, cảnh xuân tươi đẹp lộ ra trước mặt.
Cảnh tượng này giống như cô bị anh bắt nạt vậy.
Tề Thịnh khẽ cau mày, rời khỏi người cô: "Hộp y tế đâu? Em có thuốc dự phòng không?"
"Tôi quên để ở đâu rồi." Thẩm Tự không nhìn vẻ mặt của anh, cô lại cuộn tròn người, yếu ớt nói: "Có lẽ nó ở trong tủ? Bình thường là dì giúp việc thu dọn."
Tề Thịnh không nghi ngờ, chắc là quá lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì nên quay người bước ra ngoài: "Tủ nào?"
Rầm…
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh, phòng ngủ chính đã bị khóa.