Vừa rồi ở đài truyền hình, lời nói còn dang dở của Nhan Nhược giống như muốn nói trước đây bọn họ có quen biết. Cô thật sự không muốn xem Nhan Nhược biểu diễn nên mới không nghe tiếp, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng cô không có một chút khó chịu nào.
"Ai?"
Tề Thịnh nói với giọng điệu trầm thấp và bình tĩnh, thái độ vừa lười biếng vừa thờ ơ, xen lẫn một chút thiếu kiên nhẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tự có thể nhận ra rằng Tề Thịnh không quá quan tâm.
Không biết liệu anh thực sự không biết cô ta hay chỉ là anh đã quen với việc không quan tâm đến mọi người.
"Chính là sao nữ lên hot search với anh đó." Thẩm Tự nhẹ nhàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Lên hot search lâu như vậy, cũng chẳng thấy anh so đo tính toán."
"Em ghen tị à?" Tề Thịnh giơ tay nhéo cằm cô, hơi buồn cười nhìn cô.
"Đừng đổi chủ đề, tôi đang nghiêm túc đấy." Thẩm Tự hất tay anh ra: "Chưa biết chừng lại thật sự có quan hệ với cô ta"
Cô nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt chứa đầy tình ý, lúc giận thật hay giận giả đều trông rất gợi cảm: "Nếu cô ta thật sự có quan hệ gì với anh, thì tôi sẽ giận thật đấy, anh ba."
Lên hot search vì có vài điểm giống nhau đã khiến người ta khó chịu rồi, cuộc điều tra của luật sư lại càng khiến cô có những suy đoán tồi tệ khác, cô không muốn liên quan đến Nhan Nhược, không muốn tiếp tục điều tra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu Nhan Nhược còn có quan hệ gì với Tề Thịnh, cô thật sự sẽ bị khó chịu chết.
Cô sợ có người thay thế trong ba năm qua.
"Sau khi chia tay, anh có tìm mấy cô gái chơi bời thì tôi cũng không nói gì, nhưng tôi vẫn chưa chết đâu."
Thẩm Tự đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy cà vạt của Tề Thịnh, nhẹ nhàng kéo lại gần: "Không cho phép anh thu thập người có nét giống tôi."
"Khẩu vị của tôi không kém đến vậy." Tề Thịnh thấy cô nghiêm túc như vậy, lực chú ý của anh bị cô chuyển hướng, nắm lấy bàn tay gây rối của cô: "Hơn nữa chẳng phải người trong ảnh hot search là em sao?"
"Vậy thì hãy nhớ lời anh nói, nếu sau này có chuyện gì, tôi không nuốt trôi cục tức này đâu."
Tề Thịnh cười lạnh: "Đe dọa tôi?"
"Tôi nào dám?" Thẩm Tự ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt trầm ổn của anh, nói với giọng điệu mỉa mai giễu cợt: "Nếu anh lại khiến tôi chịu thiệt thòi, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa."
"Trò không từ mà biệt chơi một lần là đủ rồi, Thẩm Tự." Tề Thịnh khẽ nhéo nhẹ phần ngực của cô, giọng nói trầm khàn: "Em thử bỏ trốn một lần nữa thử xem, tôi thật sự cân nhắc việc đánh gãy chân em."
Động tác quá phóng túng, nhưng vẫn không thể nhìn ra chút manh mối nào trong đôi mắt lạnh lùng của anh, vẫn thanh lạnh và tự chủ như cũ.
Thẩm Tự hít vào một hơi: "Đau."
Kẻ đầu sỏ như không biết nguyên nhân vẫn không chịu buông thả cô, anh hờ hững nhìn cô từ dưới lên trên.
Anh cong môi, yết hầu cuộn lên trượt xuống, đôi mắt sâu thẳm: "Ở đâu?"
"Anh biến thái à?" Thẩm Tự tức giận đẩy anh ra, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.
"Tôi chưa từng nói mình không phải." Tề Thịnh mỉm cười. Anh ôm chặt cô, dùng ngón tay cái chai thô ráp của mình nhấn vào một vị trí khó tả ở phần thân trước của cô, chậm rãi xoa miết.
Thẩm Tự rùng mình bởi hành động của anh.
Trong không gian chật hẹp bên trong xe, sự mập mờ ngày càng dâng cao, Thẩm Tự không chịu nổi bầu không khí cũng như ánh mắt của anh, tim cô đập mạnh, bồn chồn lùi về phía sau, lại vô tình đụng phải anh.
"Không phải anh nói đi hẹn hò sao?"
Tề Thịnh rít lên, giữ chặt người không yên phận ở trong lòng, hạ mắt, thấp giọng cảnh báo cô: "Thành thật một chút."
Đôi mắt đen láy của anh khóa chặt trên người cô, sáng rực đến nghẹt thở, giọng nói trầm khàn tiếp tục vang lên: "Nếu em còn cựa quậy thêm, tôi không ngại làm em trong xe đâu."
"Anh có biết nói chuyện không thế?" Thẩm Tự vội vàng giơ tay ngăn hành động của Tề Thịnh, trừng mắt nhìn anh.
Ký ức bị anh hành hạ trong xe đến mức ý thức mờ mịt, vòng eo và đầu gối trở nên mềm nhũn lập tức ùa về.
Không thể ở đây lâu được.
"Xem phim trước nhé?" Thẩm Tự kéo tay áo anh lắc nhẹ, giọng nói dịu dàng như thật như giả tràn đầy khiển trách và mất mát: "Trước đây anh mới nghiêm túc đi hẹn hò với tôi được mấy lần."
Mặc dù giả bộ mất mát, nhưng cũng có mấy phần là thật, trước đây Tề Thịnh rất bận rộn và thật sự không để ý nhiều đến cô.
Lý do mà Tề Thịnh quanh quẩn bên cô những ngày này cũng là vì hạng mục thu mua rất thành công, anh có thể tạm thời gác lại công việc của mình. Sau khi thắng kiện tại tòa án vụ chống độc quyền, nhóm pháp lý do Đoàn Duật Bạch của Lam Hạch tư sản dẫn dắt đã sử dụng các quy tắc đặc thù của luật pháp Châu Âu để bảo vệ việc thu mua. Tề Thịnh yêu cầu tổ dự án thanh toán toàn bộ để giữ quyền chọn mua và không tiếp tục công bố vị thế, thành công khiến bên bán khống ở thị trường Châu Âu xoay mòng mòng. Khi số dư của cố phiếu khống đạt đến đỉnh cao nhất, anh trực tiếp hành động, chèn ép bên bán khống khiến họ không cách nào xoay chuyển được tình thế.
Cô cũng không phải kiểu dính người, hiện tại anh có ý muốn thay đổi, đối với cô cũng là chuyện tốt.
Tề Thịnh có vẻ đặc biệt thích bộ dạng nghe lời của cô, anh dùng một tay ôm cô vào lòng, cũng không chạm vào cô nữa, anh trầm giọng nói: "Được."
Cả đường đều rất an ổn.
Thẩm Tự đã tám trăm năm không đến rạp chiếu phim, thật ra cô không có hứng thú xem phim lắm, gần đây cũng không có phim nào muốn xem, nhưng nghĩ lại, chỉ ở nơi đông người, mối quan hệ của họ mới trong sáng và thuần khiết hơn một chút.
Lúc này không có nhiều người, sảnh rạp chiếu phim hơi vắng vẻ.
Tề Thịnh bị Thẩm Tự đẩy đi mua trà trái cây và bỏng ngô, còn Thẩm Tự một mình đứng trước máy bán vé tự động để chọn phim, cô đang cầm trên tay một quả bóng hydro trong suốt, bên trong có một bông hồng đỏ, rất tinh tế và xinh đẹp.
"Đã chọn xong chưa?"
Một giọng nam trầm, lạnh lùng và lười biếng vang lên từ phía sau.
Thẩm Tự đang đợi in vé xem phim, đột nhiên bị anh dọa sợ tới mức thảy lỏng tay.
"Ối?"
Thẩm Tự vươn tay muốn túm lấy, nhưng vẫn không kịp.
Quả bóng hydro trong suốt mang theo bông hồng đỏ trượt khỏi tay cô và bay về phía trần nhà của rạp.
Tề Thịnh không nhìn được nữa, đưa tay kéo sợi dây lại, đặt vào tay cô, trầm giọng nói:
"Lùn."
"Tôi lùn chỗ nào?" Thẩm Tự hơi nghẹn lời, cô không nhịn được đẩy anh ra, tức giận đáp lại: "Tôi thấy mắt anh không tốt lắm, nhanh chóng tìm nơi hiến mắt đi."
Cô lấy ra hai tấm vé nói: "Anh đột nhiên lên tiếng dọa tôi, vậy mà còn chê cười tôi?"
Tề Thịnh cũng không tranh cãi với cô, anh nắm lấy tay cô, dẫn cô vào trong: "Đi thôi."
Cô đã chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn.
Phim rất nghệ thuật, là cuộc chạy đua tình yêu lâu dài từ bộ đồng phục học sinh đến váy cưới, từ trường học đến đám cưới, tình yêu tuổi trẻ, lơ mơ ở giai đoạn đầu, một chút xô xát tại nơi làm việc thành thị và cái kết là đám cưới ở giai đoạn sau, có thể đoán được cái kết ngay từ đầu, thật ra không có điểm gì đặc sắc.
Xem đến đám cưới ở đoạn cuối bộ phim, Thẩm Tự thất thần nhìn hai người trao nhẫn.
Ngón trỏ của cô giật nhẹ.
Trong rạp ánh đèn rất mờ mịt, Tề Thịnh quay mặt lại nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Tự nghiêng đầu, tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói:
"Không có gì."
Tề Thịnh cũng không hỏi cô nữa, những ngón tay khéo léo của anh xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay của cô một cách tự nhiên.
Những ngón tay đan vào nhau.
Trái tim Thẩm Tự tựa như bị ai đó bóp chặt, nhịp tim không thể khống chế mà tăng tốc.
Thôi bỏ đi, từ từ rồi tới.
Với tiết tấu chậm rãi như vậy, cô không ngờ Tề Thịnh lại có đủ kiên nhẫn để cùng cô xem hết bộ phim.
Bộ phim kết thúc, ánh đèn trong rạp sáng lên, Thẩm Tự được Tề Thịnh dẫn ra ngoài, cô cảm thấy bộ phim này không hay, xem cũng được mà không xem cũng chẳng sao, sau cùng nó không khiến cô cảm động chút nào nào, nhưng hiếm có dịp có thể yên lặng ở bên anh, vì thế suốt quá trình cô cũng không cảm thấy buồn chán.
Thẩm Tự vẫn được Tề Thịnh dẫn đi, cô cúi đầu, đăng bức ảnh chụp vé xem phim trước đó lên vòng trọng bạn bè của mình.
"Ngẩng đầu nhìn đường." Tề Thịnh đặt tay lên vai cô, đưa cô đi về phía trước.
Thẩm Tự miễn cưỡng đáp lại, tiếp tục lướt điện thoại.
Ầm…
Khi mới bước ra khỏi phòng chiếu phim số mười bốn, một đống ruy băng rơi xuống trước mặt họ.
"Cái gì vậy?" Thẩm Tự trốn ở sau lưng Tề Thịnh, hơi kinh ngạc ngước mắt lên.
Các nhân viên của rạp chiếu phim đặt pháo giấy tay xuống và nở nụ cười nói: "Chúc mừng anh và chị, hôm nay anh chị là cặp đôi may mắn của phòng chiếu số mười bốn, chúng tôi có quà dành cho anh chị."
Bây giờ rạp chiếu phim có nhiều chiêu trò như vậy sao?
Những người qua đường đang đi ra ngoài cũng tò mò tụ tập ở xung quanh.