Thẩm Tự nheo lại đôi mắt thanh tú lại.
Cô chỉ biết một nhà họ Hạ ở Tứ Cửu Thành, người duy nhất nắm giữ mọi quyền lực trong hai năm qua chính là Hạ Cửu.
Hiển nhiên người trước mặt không phải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ đánh giá sắc mặt cực kỳ khó coi của đối phương, e là cô đã từng đắc tội với anh ta, dường như khá nghiêm trọng. Đáng tiếc, sau khi lục lại trí nhớ, cô vẫn không có ấn tượng gì với người đàn ông trước mặt.
Không đợi Thẩm Tự lên tiếng, ánh mắt Nhan Nhược đảo qua nhìn lại hai người, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu Hạ, hai người quen nhau sao?"
Chàng trai thiếu kiên nhẫn đẩy cô ta ra, tức giận nói: "Cút đi, đừng ở đây gây chướng mắt tôi."
Nhan Nhược vội vàng tìm cớ chạy trốn, bày ra vẻ mặt khó xử nhìn liếc qua Thẩm Tự, do dự muốn nói gì đó, sau đó nói một chữ "cô", lại bắt gặp ánh mắt của chàng trai trẻ, vội vàng rời đi như thể đang sợ hãi.
Thẩm Tự biết mình không nên tiếp tục ở đây, nhưng động tác của đối phương cực nhanh, chặn đường cô lại.
"Cô Thẩm đi đâu vậy?" Chàng trai trẻ mỉa mai nói: "Sao không ở lại ôn lại chuyện xưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi không biết anh." Ánh mắt Thẩm Tự lạnh lùng.
"Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô." Chàng trai trẻ mỉa mai, chán ghét liếc nhìn cô, phun ra những lời như rắn độc: "Lúc cô Thẩm dám giở trò ngang ngược ở thành phố Nam, tôi đã muốn làm quen với cô rồi."
Như thể không đạt được ý muốn thì dây dưa không bỏ: "Ở bên Tề Tam nhiều năm, đắc tội không biết bao nhiêu người mà vẫn bình yên vô sự, còn được ăn sung mặc sướng, cô Thẩm, cô thật oai phong."
Suy nghĩ mơ hồ của Thẩm Tự đột nhiên trở nên sáng tỏ.
Về chuyện ở thành phố Nam, cô biết Tề Thịnh sẽ thuận theo tình hình mà lo liệu mọi việc giúp cô. Nhưng cô tưởng rằng giải quyết xong chuyện Hà Gia Vinh là ổn thỏa, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng đằng sau nhà họ Hà lại có liên quan đến lợi ích của người khác.
Trả thù?
Lông mày cô khẽ nhảy lên, lùi lại một bước.
"Cô không phải rất thông minh sao? Cô giả bộ gì chứ?" Chàng trai nhìn thấy cô muốn chạy trốn, nở nụ cười ác độc, muốn đặt một tay lên vai cô: "Tôi muốn xem người phụ nữ có thể quyến rũ Tề Tam có khả năng gì."
Trong giây lát ánh mắt của anh ta chuyển từ thiếu kiên nhẫn sang đầy hứng thú.
"Thật đẹp, chẳng trách Tề Tam chơi cô mãi không chán."
Thẩm Tự hơi cau mày khi ngửi thấy mùi rượu.
Cô nhìn bàn tay đang muốn vươn ra của đối phương, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, cô không khỏi nghĩ đến:
Nếu Tề Thịnh không kịp tới cứu, vậy cô đánh cho người này một trận thì có khó thu dọn hậu quả không nhỉ?
Dù sao thì người này cũng có vẻ có lai lịch không nhỏ.
Cô vừa nảy ra ý định hành động thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cà lơ cà phất:
"Giám đốc Tiểu Hạ đang bận việc gì vậy?"
Ai đó từ trong bóng tối bước nhanh tới, nở nụ cười cợt nhả, trông không hè đứng đắn.
Là Triệu Đông Dương.
Triệu Đông Dương liếc nhìn Thẩm Tự rồi quay mặt đi, vẫn khắc chữ "ăn chơi trác táng" trên trán, nâng tay quàng lên vai chàng trai trẻ, cười đùa và nói: "Đến đây mà cũng không nói với người anh em là tôi đây một tiếng?"
Chàng trai trẻ nhìn anh ta, khuôn mặt u ám bỗng trở nên hứng khởi: "Đang dạy dỗ một người, anh đến rất đúng lúc."
"Dạy dỗ ai?" Triệu Đông Dương đứng thẳng, cười như không cười nhìn anh ta.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh cũng gặp phải rất nhiều xui xẻo vì người phụ nữ này phải không?" Chàng trai trẻ khiêu khích anh ta, cười khẩy, giọng điệu xấu xa: "Nếu đã gặp nhau rồi, chi bằng tính sổ cả chuyện cũ và chuyện mới luôn nhỉ?"
"Đều là chuyện vụn vặn cũ, tôi làm gì có thời gian để giải quyết mấy chuyện nhỏ này chứ, không thú vị chút nào." Triệu Đông Dương nghịch chiếc bật lửa trong tay, thỉnh thoảng bật lửa lên, anh ta nói tiếp: "Đổi nơi uống được chứ?"
Anh ta bình tĩnh tiến lên một bước để tách hai người ra.
Thẩm Tự hơi kinh ngạc.
"Triệu Đông Dương, anh có ý gì?" Đôi lông mày của chàng trai trẻ đột nhiên nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu: "Anh là đồ nhát gan, cút khỏi đây, để tôi tự làm."
Triệu Đông Dương không nhúc nhích chút nào, mang theo thái độ cà lơ phất phơ đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhắc nhở:
"Giám đốc Tiểu Hạ, anh ba ở gần đây."
"Con mẹ nó, anh muốn xen vào chuyện của người khác sao?" Sắc mặt của chàng trai trẻ trở nên tối sầm, không nhịn được cơn giận, quát lớn: "Triệu Đông Dương, hôm nay anh ra đường mà chưa tỉnh rượu hả? Dám chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân với tôi?"
Triệu Đông Dương kêu lên một tiếng "Ui chao" với vẻ mặt khoa trương: "Vậy thì tôi không dám."
"Biết là tốt rồi." Chàng trai trẻ hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói.
"Ý tôi là, đừng gán từ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ cho tôi, bởi vì tôi không dám chạm vào người phụ nữ của anh ba." Triệu Đông Dương thổi một làn khói ra, hài hước nói: "Tôi khuyên anh đừng gây rắc rối, giám đốc Tiểu Hạ à."
Anh ta lạnh lùng nói tiếp: "Đập địa bàn của tôi thì cũng chẳng sao, nhưng nếu làm kinh động khiến anh ba tới đây, vậy thì tất cả mọi người đều gặp họa, chẳng lẽ anh muốn tự rước phiền toái vào người?"
Hiển nhiên là lời đe dọa trắng trợn.
"Anh biết rõ tình hình hiện tại hơn tôi mà, anh muốn vì một người phụ nữ mà ảnh hưởng đến quan hệ của các phe phái à?"
Chàng trai trẻ đang kìm nén cơn tức giận, nhưng dù cơn giận của anh ta có mạnh đến đâu thì anh ta cũng không thể không thỏa hiệp.
Tên phú nhị đại này đã bắt nạt rất nhiều người, cũng đâm sau lưng nhiều vụ, nhưng vẫn hiểu rõ tình hình chung vẫn biết chú ý kiềm chế, dù thế nào đi chăng nữa, gặp được người trong vòng, vẫn không dám mắng chửi hay vung tay lên đánh.
Đến cuối cùng chàng trai trẻ không nổi điên nữa, mà quay người u ám bỏ đi.
"Cô không sao chứ?" Triệu Đông Dương quay người lại, khá khách sáo nói chuyện với cô, thậm chí còn cung kính hơn trước đây.
Thẩm Tự cả quá trình giống như người ngoài cuộc, cô thờ ơ lạnh nhạt xem xong, sau đó lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."
"Đừng, đừng, đừng, tôi đâu có cứu cô, tôi không gánh nổi câu cảm ơn này đâu." Triệu Đông Dương xua tay liên tục, xen lẫn một chút đùa giỡn trong lời nói: "Tôi sở hữu một phần cổ phần của câu lạc bộ này, tôi sợ cô đập tan nơi này thôi."
Lời châm chọc của anh ta là vì chuyện trước đây.
Khi đó bà Tằng - vợ của Bộ trưởng tài chính thành phố Cảng tổ chức sinh nhật, bà ta mở tiệc mời không ít bạn bè và người trong giới nhà giàu, Thẩm Tự là bạn đồng hành nữ của Tề Thịnh, hầu hết mọi người khi đó đều không biết cô. Trong bữa tiệc cocktail, cậu chủ nhỏ nhà họ Trần sau khi uống rượu trở nên phóng túng, lời nói và hành động không sạch sẽ, ở trên sân thượng vòng tay qua vai Thẩm Tự nên bị Thẩm Tự đánh.
Dạy dỗ cho anh ta một bài học cũng là điều nên làm, nhưng nếu có bất kỳ thù riêng nào thì cũng nên giải quyết sau buổi tiệc. Mà cô gái này bực bội liền tấn công ngay lập tức, trong mắt người ngoài, rõ ràng là cô đang gây rối. Không xem đây là lúc nào, rõ ràng không cho bà ta mặt mũi.
Sau đó, Thẩm Tự nhìn thấy Tề Thịnh liền bật khóc, điềm đạm đáng yêu nhào vào lòng anh, vừa rồi còn đánh người ầm ầm, lúc sau lại tỏ ra vô cùng yếu đuối. Cái gì mà “không biết nguyên tắc” “không màng đại cuộc”, có lẽ đã bị Tề Thịnh ném hết ra sau gáy. Hơn nữa cũng không biết lúc trở về Thẩm Tự có nói bóng nói gió gì không, hay là bản thân cậu chủ nhỏ nhà họ Trần đen đủi, anh ta suýt chút nữa xảy ra chuyện ở trên đường, tuy rằng người không gặp nguy hiểm gì, nhưng nhà họ Trần hưng thịnh không lâu thì bị Tề Thịnh đánh đổ.
Trong mắt của Triệu Đông Dương, người phụ nữ này là một mỹ nữ xinh đẹp, nhưng có tâm địa xấu xa, có trình độ của một yêu phi hại nước hại dân.
Những năm qua, Thẩm Tự gần như muốn gió có gió muốn mưa có mưa, người khác không được nói, cũng không được động vào cô, nếu hôm nay Thẩm Tự ở chỗ anh ta bị bắt nạt, anh ta sợ mình sẽ biến thành con cá bị tai vạ khi cổng thành cháy.
Nếu hôm nay xảy ra xung đột, bất kể là nhà họ Hạ đập phá câu lạc bộ hay là Tề Thịnh thì người chịu xui xẻo vẫn là anh ta.
"Xin cô sau này đừng nói bóng nói gió trước mặt anh ba thì tôi đã cảm ơn cô lắm rồi."
Triệu Đông Dương nghĩ về vận rủi mà mình phải gánh chịu bởi vì Thẩm Tự, tâm trạng của anh ta trở nên phức tạp đến nỗi hàm răng ê buốt.
"Anh nghĩ nhiều rồi." Thẩm Tự buồn cười nhìn anh ta, không cho là vậy: "Dù gì thì anh ấy cũng đâu có giống kiểu người có thể bị tôi mê hoặc hay thao túng đâu?"
Đúng là trước đây cô có nhiều biện pháp, Tề Thịnh biết nhưng cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Người ngoài đều nói rằng Tề Thịnh bị cô mê hoặc, nhưng cô luôn cảm thấy Tề Thịnh cười không thèm quan tâm, lười so đo, không phải vì anh kiên nhẫn với cô mà là vì cô không đi vượt quá giới hạn, cho nên anh mới mặc kệ.
Nếu một ngày cô vượt quá giới hạn, cô không tin Tề Thịnh vẫn là người tốt bụng như vậy.
Hơn nữa năm đó, sau việc cô dạy cho người ta một bài học không lâu, cô đã phải trả giá cho việc này.
Cô bị Tề Thịnh tống tiền phải trả "học phí".
Lúc đó Thẩm Tự tỏ vẻ ấm ức trước mặt Tề Thịnh, cũng vì muốn anh ra tay giúp cô. Cho nên, khi nhìn thấy tin tức đối phương lợi dụng các công ty cho vay tư nhân, tiền ảo và dùng vỏ bọc công ty để rửa tiền, đồng thời còn bị kiểm kê tài sản rồi bị kết án, cô không hề ngạc nhiên chút nào.
Nhưng cô vẫn muốn duy trì hình tượng ngây thơ trong sáng của mình, giả vờ như vừa mới biết.
Có lẽ cô diễn quá đà, nên Tề Thịnh đã vạch trần diễn xuất của cô.
"Vui sao?" Giọng nói của anh giống như bông tuyết mới tan một nửa vào đầu xuân, lạnh lùng và thờ ơ.
"Hả?" Thẩm Tự ngước mắt lên.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, để cho một làn gió mát lùa vào. Tề Thịnh cắn điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa, ngũ quan tuấn tú trầm ổn chìm trong ánh sáng mỏng manh. Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen của anh tràn ngập vẻ lạnh lùng, không có chút ấm áp.
"Bên trong bên ngoài phòng tiệc đều có camera giám sát." Anh nhếch môi dưới nói, trong giọng nói có chút trêu chọc, ý vị sâu xa: "Lần sau nhớ chú ý hơn."
Ánh mắt họ chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Tự sửng sốt vài giây mới nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
Cô nhìn anh, hàng mi dài cong cong run lên, nín thở, cảm nhận được một cơn ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Nhịp tim của cô đang tăng vọt, nhưng cô không thể hiện điều đó lên trên khuôn mặt.
"Ồ."
Thật sự không nghĩ ra cách giải thích, Thẩm Tự bất chấp tất cả, nhẹ nhàng bâng khuâng đáp lại: "Vậy lần sau em sẽ tìm một nơi không có người rồi ra tay."
Tề Thịnh nghe xong liền cảm thấy buồn cười.
"Gặp phải người mạnh hơn mình thì phải làm sao?" Bàn tay đặt trên vai cô vòng ra trước, anh nhẹ nhàng bóp: "Nhìn em bây giờ, nếu một ngày nào đó tôi chọc giận em, vậy em cũng sẽ tìm nơi đánh tôi một trận sao?"
Thẩm Tự khẽ hừ một tiếng: "Không dám."
Cô cắn môi, tức giận quay mặt đi, vẻ mặt đặc biệt không tình nguyện: "Tôi còn phải dựa vào anh cơ mà, nếu anh không trút giận cho tôi, nhiều nhất tôi sẽ cảm thấy hơi khó chịu, tôi nào dám làm gì cơ chứ?"