Sau khi nghe câu chất vấn đầy mỉa mai của cô, Tề Thịnh chậm rãi xoa chuỗi phật châu trên tay, khẽ mỉm cười.
"Nếu muốn hạ bệ ai đó, tốt nhất nên làm cho anh ta không gượng dậy nổi, để tránh những rắc rối về sau." Tề Thịnh nhìn vẻ mặt tức giận và không hài lòng của cô, anh nhoẻn miệng nói tiếp: "Nếu đã không thể khiến anh ta không thể gượng dậy, vậy thì sau này em đừng tự mình ra tay."
Anh nâng cằm cô lên, khẽ nhéo: "Lại không phải tôi không quan tâm đến em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, cũng không quá đáng bằng anh." Thẩm Tự thản nhiên nói thêm: "Sao anh không sợ rắc rối về sau?"
Tề Thịnh đặt tay lên cửa sổ xe đã hạ thấp, gõ nhẹ vào thân điếu thuốc, nhẹ giọng nói: "Anh ta không dám."
Thẩm Tự chợt không nói nên lời.
Làn sương dày đặc sà lên mép cửa sổ ô tô, tạo thành một cái bóng mờ ảo.
"Lần sau đừng giả vờ khóc vì người khác, tôi không thích." Tề Thịnh mang thái độ ngạo mạn, bàn tay siết chặt sau gáy cô, dùng ngón cái xoa cổ cô: "Tôi đã từng không cho em thứ gì mà em muốn chưa?"
"Thật sao?"
Thẩm Tự chỉnh lại chiếc nơ của anh, chậm rãi đưa đầu ngón tay men theo yết hầu tiến đến lồng ngực của anh: "Nếu một ngày nào đó tôi muốn mạng của anh thì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là một câu nói đùa, không ai coi nó là lời nói thật.
Tề Thịnh phớt lờ cô, cầm Phật châu gỗ đàn hương đỏ lá nhỏ trên cổ tay, chậm rãi gẩy từng hạt tràng.
Thẩm Tự cảm thấy không còn thú vị.
Cô ngồi đó một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó, chợt hỏi: "Vậy tôi có hứng thú với dược phẩm North mà anh thu mua ở thành phố Nam, anh cũng cho tôi sao?"
Tề Thịnh nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nói: "Em không biết kinh doanh, lấy nó để làm gì?"
"Bây giờ tôi không biết, nhưng mà anh có thể dạy tôi." Thẩm Tự lắc lắc cổ tay áo của anh, ngón tay thon dài hướng lên trên, khẽ miết chiếc khuy măng sét kim cương màu xanh đậm: "Không thì anh chia cổ phần cho tôi?"
Trước nay cô chưa từng tin tưởng anh, cũng chưa từng nhắc tới tâm bệnh mang tên "nhà họ Hà", thay vào đó là cô trắng trợn muốn những thứ này, từ quà cáp, tiền bạc cho đến quyền lực. Cô lo lắng anh sẽ nghi ngờ, quan sát nét mặt của anh, nhưng dường như Tề Thịnh chỉ coi cô như một đứa trẻ.
"Em cầu xin thì tôi sẽ xem xét." Tề Thịnh nghiêng người, đưa tay khẽ nhéo cằm cô.
Thẩm Tự không hề khó chịu chút nào, rất phối hợp ngả về phía anh.
Ánh mắt bình tĩnh như nước, nhìn thẳng vào anh, cả cơ thể cô như một dây hoa duyên dáng quấn quanh người anh, mềm mại phủ lên, đôi mắt quyến rũ như lụa là, hương thơm thoang thoảng như hoa lan: "Anh ba, xin anh đấy."
Âm thanh này khiến xương cốt của người ta tê dại.
"Em lấy gì để cầu xin tôi?" Tề Thịnh khẽ cười, giọng anh lười biếng và khàn khàn, anh nắm bàn tay cô, nguy hiểm mà trượt xuống, ánh mắt sâu thẳm: "Lấy bản thân em sao?"
Con người anh mới đúng là lòng tham không đáy, lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của cô.
Thẩm Tự từ chối, ngả người ra sau, cười khẩy nói: "Anh có thể làm gì đó giống con người không?"
"Làm em chính là chuyện con người làm." Tề Thịnh nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
Sau khi Thẩm Tự phản ứng lại, lỗ tai nóng bừng, giơ chân đá anh một cái, kết quả là cô không kịp đề phòng bị anh tóm lấy cổ chân sau đó dễ dàng bị anh ném xuống ghế sau.
Tề Thịnh dập tắt điếu thuốc đang cháy dở giữa các ngón tay.
Ngoài cửa sổ xe có ánh sáng vàng nhạt, giống như một tấm lọc, mờ nhạt.
Chiếc xe Laferrari màu đen phóng nhanh trên đường.
Không gian bên trong xe chật chội, hơi thở ngọt ngào tỏa ra từ việc cô và anh dây dưa với nhau ở hàng ghế sau. Thẩm Tự bị anh đụng đến mức khóc lạc cả giọng, liên tục nức nở, mùi hương gỗ lạnh lẽo bao trùm lấy cô.
Tề Thịnh ôm cô từ phía sau, ngón tay lạnh lẽo đặt lên khóe mắt cô, lau nước mắt cho cô.
"Thật xinh đẹp." Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên.
Bởi vì bị bắt nạt cho nên trong mắt Thẩm Tự có một tầng sương mù, khóe mắt giống như được vẽ lên rất tinh xảo, có chút quyến rũ khó tả, kiều diễm mà sặc sỡ.
Hoa lê dính nước mưa cũng không đẹp bằng thế này.
"Anh nói xem có phải anh bị bệnh rồi hay không?" Giọng nói của Thẩm Tự nhịn giọng mềm mại du dương, ngay cả bản thân cô nghe xong cũng đỏ bừng lỗ tai, thả lỏng cánh tay đang chống đỡ, mễm nhũn dựa vào ghế sau: "Anh vừa nói là không thích tôi khóc."
Ánh sáng mỏng manh từng chút từng chút len lỏi qua cửa sổ xe, sáng ngời nhưng không chói lóa, rơi vào đôi mắt đen tuyền và lạnh lùng của anh.
Tề Thịnh nhếch khóe môi, dùng một tay xốc vòng eo đang có xu hướng tụt xuống của cô lên, cảm giác lạnh lẽo u ám biến mất, đôi mắt đen lộ hết vẻ phong lưu: "Nhưng tôi thích nhìn em bị tôi làm đến mức bật khóc."
Thẩm Tự tức giận mắng anh là "đồ biến thái".
Bóng cây tươi tốt hai bên đường cao tốc đang nhanh chóng vụt qua, lần lượt lướt qua các biển báo, cửa sổ ô tô được nâng lên, như thể thêm một bộ lọc tối cho khung cảnh bên ngoài, chặn không khí bên ngoài lại.
Ngoái nhìn vẻ tuyết hoa tươi,
điệu đà tay ngại nhích qua.
Khéo léo vắt qua đầu gối người,
trông thật đáng yêu xinh đẹp.
_
Nói thật, ký ức quá "sâu sắc", cho nên có thể thấy mấy năm nay đúng là Thẩm Tự đã rất kiềm chế.
Nhưng quả thật cô đã lơ là chuyện ở thành phố Nam.
Lúc đầu Thẩm Tự nóng lòng báo thù đến mức không hề để ý rằng Tề Thịnh đang cố ý để cô lợi dụng, đồng thời cô cũng không để ý đến việc rút dây động rừng, cũng không biết mình đã đắc tội bao nhiêu người, có cả đống người trong tối ngoài sáng đang chờ đợi thời cơ để trả thù cô. Nếu như mấy năm nay Tề Thịnh không trấn áp thì chuyện này đúng là khó mà kết thúc được.
Giám đốc Tiểu Hạ này có lẽ chỉ là một trong số đó.
Thẩm Tự đang chìm trong suy nghĩ, Triệu Đông Dương lên tiếng gọi một tiếng "cô Thẩm" mới kéo cô về với thực tại.
"Cô Thẩm." Triệu Đông Dương giơ tay vẫy vẫy trước mặt Thẩm Tự, vẫn dùng vẻ mặt tươi cười quan sát Thẩm Tự: "Cô nghĩ sao về chuyện hôm nay?"
Ám chỉ vô cùng rõ ràng.
"Anh sợ tôi nói cho Tề Thịnh biết sao?" Thẩm Tự vừa nhìn liền có thể đoán ra mục đích.
"Nếu là bình thường cô có thể thích làm gì thì làm, chỉ cần cô vui là được, Hạ Lâm chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tôi cũng đã chửi thay cô rồi." Triệu Đông Dương nghiêm nghị nói: "Nhưng tình hình gần đây rất căng thẳng, mối quan hệ giữa các phe phái đang dịch chuyển, chưa chắc nhà họ Hạ sẽ là kẻ thù mãi mãi."
Anh ta cười rồi thận trọng hỏi: "Cô có thể hiểu những gì tôi đang nói không?"
Nếu Tề Thịnh biết chuyện này, tất nhiên sẽ dẫn đến một trận cuồng phong đẫm máu, chuyện này khó mà kết thúc được.
Thẩm Tự mỉm cười, ánh mắt trở nên lạnh nhạt: "Chỉ cần không gặp lại lần nữa, tôi đây cũng sẽ không nhiều chuyện với anh ấy."
Trên thực tế, cô có nói ra hay không cũng không có gì khác biệt, có rất nhiều chuyện nếu Tề Thịnh muốn biết, cho dù cô có cố ý giấu diễm thì cũng chẳng thể giấu được bao lâu.
"Cô đúng là Bồ tát sống." Triệu Đông Dương chắp hai tay lại và nói.
Thẩm Tự chả buồn nghe những lời khen giả dối của Triệu Đông Dương, cô đang định quay về phòng bao, lại thấy anh ta đi theo.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"À, nhà tài trợ chính cho cuộc thi này là doanh nghiệp của nhà tôi." Triệu Đông Dương đi tới, Thẩm Tự chưa kịp phản ứng thì anh ta đã mở cửa phòng bao cho cô và làm động tác "mời vào".
Thẩm Tự vô thức đi theo động tác của anh ta mà bước vào, vừa bước vào cửa, cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trong nháy mắt căn phòng bao yên tĩnh lại.
"Không phải chứ, như tôi thấy thì cô ta và cậu Hạ rất thân quen mà, đừng ra ngoài làm phiền vẫn…"
Nhan Nhược còn chưa nói xong đã nhận ra có gì đó không ổn, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Thẩm Tự liếc nhìn Nhan Nhược, cười khẩy.
Những người khác không chú ý đến sóng ngầm giữa Thẩm Tự và Nhan Nhược, họ chỉ chú ý đến…
Nhà tài trợ papa đã mở cửa cho một tuyển thủ.
Cảnh tượng này thật kỳ lạ.
Nhà sản xuất và đạo diễn phản ứng trước, nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười đi tới: "Tổng giám đốc Triệu, mời ngồi?"
Triệu Đông Dương nghiêng đầu nhìn Thẩm Tự, cười nói: "Cô Thẩm, mời ngồi?"
"..."
Không khí lại trở nên trì trệ.
Những người trong phòng bao nhìn qua nhìn lại giữa Thẩm Tự và Triệu Đông Dương, trong đầu họ có vô số phiên bản, bình tĩnh trao đổi ánh mắt với nhau.
Thẩm Tự trầm mặc khoảng hai giây, nhìn Triệu Đông Dương không nói nên lời: "Tổng giám đốc Triệu đừng giễu cợt tôi, tôi chỉ là một tuyển thủ, sao có thể cướp đi vị trí của anh được?"
Triệu Đông Dương không nhúc nhích nói: "Nhưng cô ngồi ở hàng dưới tôi, nếu để anh ba biết được, tôi..."
Thẩm Tự lạnh lùng nhìn anh ta, cười như không cười nói: "Anh không khát sao? Đứng nói chuyện có mệt mỏi không? Mau chóng trở về vị trí của mình uống nước đi, tổng giám đốc Triệu."
Cô chỉ muốn làm Triệu Đông Dương câm miệng.
Dường như anh ta cuối cùng cũng hiểu được ý của cô, lập tức làm theo lời cô nói mà ngồi vào vị trí chính giữa.
Bầu không khí vô cùng kì lạ.
Triệu Đông Dương là một nhà đầu tư, hay nói cách khác là kim chủ papa của tổ chương trình, anh quá chu đáo và tử tế với tuyển thủ... thậm chí là nịnh nọt, mở cửa giúp cô, giống như một người hầu đứng phía sau cô, còn muốn nhường ghế chính giữa, cô nói sao thì nghe vậy.
Thật quá khó tin.
Mấy ngày trước Thẩm Tự không cho Tề Thịnh nhúng tay vào, đưa ra hàng ngàn lời cảnh cáo dặn dò, chỉ vì cô sợ mình sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý, khiến bản thân trở nên đặc biệt. Cuối cùng sự cô gắng đó của cô đã trở nên công cốc, chỉ dựa vào thái độ thận trọng của Triệu Đông Dương đối xử với cô sẽ khiến mọi người đều nghĩ rằng cô là người có mối quan hệ.
Ánh mắt của mọi người trở nên rất kỳ lạ.
Đặc biệt là Nhan Nhược, cô ta không ngờ Thẩm Tự lại có thể dễ dàng thoát khỏi tay Hạ Lâm, lại nhìn thấy nhà tài trợ quan tâm Thẩm Tự như vậy, tâm trạng chột dạ ban đầu cũng thay đổi, cô ta khẽ cau mày.
Chỉ có Thẩm Tự là vẫn bình tĩnh.
Cô ngồi xuống, sợ mình sẽ gây thêm chú ý nên cúi đầu gửi tin nhắn cho Tề Thịnh:
[Anh đừng đến đây vội! Tôi đang đi xử lý một số việc, một chút nữa sẽ đi tìm anh.]